Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 24: Sảo đích công hiệu (hiệu quả ầm ĩ)




Có chút khó chịu trở người qua, dùng chăn che hết lỗ tai lại, thanh âm vẫn vang lớn

Lên lầu ba, Tiểu Ngư suy nghĩ hồi lâu, vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Viên a di, vì sao có vẻ như chỉ có mình tôi tới nhập môn phái?”

Viên quản gia cười trả lời: “Bởi vì quá trình mỗi người gia nhập môn phái đều là một phó bản nhỏ. Cho nên cậu nhìn không thấy người khác. Đây cũng là lí do tại sao các người chơi môn phái khác không được phép tiến vào lầu chính.”

Tiểu Ngư nhíu nhíu mày: “Tôi nếu ra khỏi bản sao này, về sau còn có thể nhìn thấy người không?” Vất vả lắm mới lấy lòng được một quản gia, không thể nào lại không sống dễ dàng được chứ?

“Đương nhiên có thể a. Sau khi vào môn phái, lầu chính về sau là tòa kiến trúc bình thường, đương nhiên ta ở trong lâu. NPC chúng ta đều ghi lại số liệu đối mỗi một người chơi.Yên tâm đi, a di sẽ không quên cậu. Nhưng cậu cũng không thể quên chuyện đồng ý làm đồ ăn ngon cho ta nha!”

Tiểu Ngư nhanh chóng gật đầu: “Yên tâm! Tôi không phải là người vong ơn bội nghĩa! A…Viên a di à, cái người Đoạn lão sư phụ, chính là trù nghệ cấp Tông sư sao?”

Viên quản gia gật đầu: “Đúng vậy, cậu là đồ đệ thứ tư của lão. Không ít NPC Đại sư ở Thiệu Hoa lâu chúng ta đều là đệ tử ký danh của lão, cho nên cậu sẽ có rất nhiều NPC tiểu sư thúc.”

Tiểu Ngư lập tức liền chấn kinh: “Vậy tôi đây không phải có bối phận rất lớn?”

Viên quản gia vui vẻ: “Có thể nói như thế. Có điều chỗ tốt của bối phận lớn cũng không nhiều, bọn họ vẫn sẽ không dạy cậu thực đơn độc môn.”

Tiểu Ngư chép miệng: “Tôi vừa rồi biểu hiện đâu có rõ ràng như vậy đâu.” Sao lại nhìn ra được ý đồ a!

Viên quản gia bị chọc cười: “Cậu đứa nhỏ này thật thú vị! Đoạn lão hiếm khi mà thu một đồ đệ, làm a di như ta sao có thể không tặng lễ vật được?” Nói xong nàng vói tay lên gian dược lấy xuống một bình sứ nhỏ đưa cho Tiểu Ngư, “Đây, đây là lễ vật nhỏ đặc thù của phó bản nhỏ này, thứ này rất tốt nha!”

Tiểu Ngư tiếp nhận xem xét thuộc tính, lập tức vui vẻ: “Đa tạ Viên a di!”

Các người hỏi Viên quản gia đưa cái gì vậy? Kỳ thật cũng không có gì, là một bình sứ trang sức không hề có giá trị sử dụng thực tế. Nhưng sau khi giải qua “giảng dạy” lúc đánh quái của hoàng đế bệ hạ, cậu đã biết tỷ lệ vật trang sức rơi xuống trong phó bản không lớn. Vì thế cậu sao có thể không vui được!

Tên Đoạn lão không gọi là Đoạn lão, hệ thống biểu thị lão gọi là Đoạn lão nhân. Nhưng tất cả mọi người đều gọi lão là Đoạn lão, thứ nhất là tôn kính, thứ hai lão chính là NPC đầu bếp cấp Tông sư duy nhất trong trò chơi. Nói cách khác, mặc dù người chơi có thể mở ra cấp bậc tiếp theo trong tương lai, Đoạn lão nhân đều thuộc cấp bậc bậc thầy. Có điều chỗ này kỳ thực không có gì trọng dụng cho lắm… Dù sao đánh quái thăng cấp trang bị phó bản mới là phương diện đứng đầu trong trò chơi.

Viên quản gia giới thiệu Tiểu Ngư với Đoạn lão nhân, Đoạn lão nhân bắt đầu cao thấp đánh giá Ngư Tiểu Ngư. Ước chừng hai phút sau, xém chút lỗ chân lông của Tiểu Ngư cũng bị lão nhìn hết, lão nhân mới mở miệng: “Mm, cũng được, thoạt nhìn có vẻ được việc. Người để lại đây, ngươi đi đi.”

Viên quản gia mỉm cười cáo lui. Sau đó còn lại hai người Tiểu Ngư và Đoạn lão nhân. Lão nhân không nói lời nào, thiếu niên đương nhiên không thể đứng không như thế. Vì thế Tiểu Ngư vội vàng lấy lòng: “Sư phụ, ngài xem hiện tại con nên làm gì?”

Ánh mắt Đoạn lão nhân nháy nháy hướng tới ấm trà trên bàn.Tiểu Ngư ngầm hiểu, nhanh chóng rót chén trà, sau đó cung kính đưa tới trước mặt Đoạn lão nhân. Tất nhiên muốn hắn quỳ xuống rất khó khăn, dù sao Thiên Triều đại quốc không tôn sùng lễ nghi cổ xưa đã tồn tại mấy trăm năm. “Sư phụ, ngài uống trà.”

Nếu là NPC thời đại mới, Đoạn lạo nhân sẽ không để ý, cho nên tiếp nhận trà Tiểu Ngư, nhấp nhấp ngụm nhỏ.“Ai! Nước trà này, nếu mà dùng mật hoa buổi sớm pha chế sẽ ngon hơn.” (nguyên văn là 晨花露 – thần hoa lộ)

Tiểu Ngư vừa nghe khẳng định Đoạn lão nhân không phải đang oán giận, nhất định là nhiệm vụ. May mắn cậu có chút hiểu biết về trà, cho nên khảo nghiệm này không khiến cậu khổ sở cho lắm. “Sư phụ muốn uống, sáng mai đồ đệ sẽ làm cho ngài!”

Đoạn lão nhân nội tâm hài lòng, phải biết bản thân lão hiện tại đã có bốn đồ đệ, chỉ có lão nhị lúc trước với thằng nhỏ này đều biết đây là một nhiệm vụ. “Một khi đã như vậy, vi sư ngày mai sẽ nếm thử ấm trà con bào chế. Tiểu tử, con biết nước trà đòi hỏi phải như thế nào sao?”

Tiểu Ngư gật đầu: “Ông nội của con rất thích uống trà, cho nên con từ nhỏ đã tìm hiểu một ít tri thức về trà. Các triều đại luận về pha trà, khái quát chỉ có vài chữ, đó là: Thanh (trong), Khinh (nhẹ), Cam (ngọt), Hoạt (thanh), Liệt (ấm). Trà ngon phải dùng nước tốt mới pha ra được phẩm chất.”

Đoạn lão nhân hiện tại càng hài lòng. “Ừ, nói không sai, hiểu rất rõ ràng. Đã như vậy, vi sư liền đem phương pháp pha trà truyền thụ cho con.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư nhận, mặt bìa màu xanh dương đậm, trên bìa có một ám văn màu trắng. Quyển sách này tên là [Phẩm Trà], có điều ở phía dưới còn có một chữ nhỏ — Nhất. Xem ra vẫn còn vài cuốn sách khác. Mở ra tờ bìa định đọc nội dung trong sách, trước mắt Tiểu Ngư liền hiện lên bạch quang, sách trong tay không thấy đâu. Sau đó thấy hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Ngư Tiểu Ngư học được bí kíp, + 5000 kinh nghiệm. Cư nhiên là một quyển bí kíp! Tiểu Ngư vội vàng mở ra khung kỹ năng của mình, chọn cột danh sách nấu nướng xem xét một hồi, quả nhiên phía dưới ẩm phẩm (đồ uống) có hai hạng mục —— Thần Lộ trà và trà hoa lài.

Đoạn lão nhân truyền Tiểu Ngư bản [Phẩm Trà] kia rồi không nói thêm gì nữa. Chỉ bảo Tiểu Ngư sáng mai trăm ngàn lần đừng quên thu thập Thần Hoa Lộ để pha trà cho lão. Mặt khác còn bảo cậu lên lầu hai tìm Hồng Báo kỹ năng sư võ công học tập chiêu thức kỹ năng, trước khi chưa pha trà xong đừng đi làm phiền lão.

Tiểu Ngư nghe lời ly khai Đoạn lão nhân tới Đông lâu tây uyển, sau đó tới lầu hai ở Đông Long. Tuy cậu vốn định gia nhập môn phái xong rồi sẽ logout, nhưng sau khi Kiều Lân cho cậu hai tổ hoa hòe, cậu quyết định ngốc trong trò chơi thêm hai tiếng, cũng chính là hai ngày. Huống chi bây giờ cậu còn đang nhận nhiệm vụ Đoạn lão nhân nữa.

Vị trí Hồng Báo rất dễ tìm, bởi vì hắn ta là NPC, nên luôn đứng cứng đơ ở đại sạch phía nam lầu hai. Phải nói bộ dáng Hồng Báo nhìn rất không tồi. Đương nhiên không quan hệ gì tới việc mỹ mạo (khuôn mặt đẹp), rất có khí phách đàn ông, cho dù quần áo mặc lên đã ẩn dấu hết, nhưng có thể nhìn ra cơ bắp của vị NPC này khá tốt. Tiểu Ngư vẫn luôn hâm mộ sức mạnh cường tráng, cơ ngực và cơ bụng tám múi, đương nhiên đây cũng là giấc mộng của rất nhiều nam nhân, chỉ là Tiểu Ngư biết bản thân chỉ có thể hâm mộ một chút hai chút. Thứ nhất cậu hiểu rõ bản thân không thích rèn luyện mệt mỏi, tiếp theo là cậu không hề không hài lòng dáng người hiện tại của mình. Tỷ như Phùng Tiếu rất ngưỡng mộ cậu, bởi vì cậu ăn bao nhiêu thịt cũng không mập ra thêm bao nhiêu. Ở một trình độ nhất định mà nói, đây là thể trạng mà người người hâm mộ nha!!

Sau khi đối thoại với Hồng Báo học tập hai ba kỹ năng nhập môn, Tiểu Ngư ca hát vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ ở nội lầu.Nhiệm vụ lâu nội phần lớn đều là chạy vặt. Đưa cho phòng bếp một chén đậu hủ, giúp phòng bếp đưa bánh trôi cho vị công tử nào đó, công tử nhờ đem thư trả lại cho sư huynh lầu trên… Tóm lại trên cơ bản thì đây là quá trình làm quen sơ lược.Làm nhiều như vậy, Tiểu Ngư đột phá cấp 24. Thuận tiện tiếp nhận thêm năm nhiệm vụ đánh quái và ba nhiệm vụ thu thập, sắc trời đã dần dần tối đen.

Tuy buổi tối ngủ ngoài trời không cần lo lắng vấn đề muỗi cắn hay độ ấm, nhưng Tiểu Ngư vẫn lựa chọn quay về Yến Kinh thành, sau đó vào lãnh địa bang hội, lấy ra hai cái bánh bao gặm gặm, sau đó chui vào ổ chăn ấm áp trên giường lớn. Xuất ra chưởng cơ lải nhải với ba người Phi Long bọn họ trong một chốc, nhìn nhìn kênh bang hội không có ai tán gẫu cả, cậu thu lại chưởng cơ, rất nhanh ngủ mất.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Ngư thấy bên tai có cái gì đó vang lên. Có chút khó chịu trở người qua, dùng chăn che hết lỗ tai lại, thanh âm vẫn vang lớn. Tiểu Ngư buồn bực rồi mới nhớ, đây là âm nhắc nhở, có người đang nói chuyện với mình.

Hồng Điệp Tri Thu: Tiểu mĩ nam ~

Hồng Điệp Tri Thu:Ngư Tiểu Ngư?

Hồng Điệp Tri Thu: Tiểu Ngư Nhi?

Hồng Điệp Tri Thu:Ê! Người nhà bọn Trẫm Tâm Thận Hỉ! ! !

Hồng Điệp Tri Thu:Hoàng hậu chính cung! !

Ngư Tiểu Ngư:||||| xin lỗi, tôi vừa dậy.

Hồng Điệp Tri Thu:|||||| Cậu trong trò chơi nên chọn giờ ngủ a!

Ngư Tiểu Ngư:Tôi đối môi trường ánh sáng rất mẫn cảm.

Hồng Điệp Tri Thu:– Cậu được! Tôi tới báo cho cậu, đồ ăn của cậu đã bán sạch. Quầy tôi vẫn lưu lại cho cậu hay sao?

Ngư Tiểu Ngư: ! ! ! ! Cư nhiên đều bán hết? ! Sao lại nhanh như vậy, sinh ý tửu lâu mấy người quá tốt rồi đó!

Hồng Điệp Tri Thu:Đồ càng ngon thì bán càng nhanh! Huống chi còn có đứa ngu tự quảng cáo miễn phí cho cậu.

Ngư Tiểu Ngư: Quảng cáo miễn phí? Cho tôi? Ai chứ?

Hồng Điệp Tri Thu:Chính là ả đàn bà ngu ngốc Dung Yêu kia.

Ngư Tiểu Ngư: Tỷ tỷ, ngoại hình với động tác của ngài thực sự rất không hòa hợp. Còn nữa, Dung Yêu kiasao lại quảng cáo cho tôi?

Hồng Điệp Tri Thu: Tên Tiểu Lân hỗn đản kia đều đem thân phận tôi nói cho cậu rồi, còn phải giả thục nữ làm khỉ gì! Nói đến ả đàn bà ngu ngốc kia thật sự là thiếu suy nghĩ. Ả chạy đi không nói, còn ra kênh bang hội khóc lóc kể khổ hành vi phạm tội của tôi. Đương nhiên không thể không đề cập tới cậu và Tiểu Lân.Nói cho cậu biết, đã là cái loại như ả, như thế nào có khả năng chỉ có một hảo ca ca như Trình Đại Hổ được. Nam nhân FA trong bang chúng tôi đầy rẫy như sao trên trời, cho nên liền có một đại bộ phận người đánh kê huyết [1] tập thể. Bọn họ không dám nhiều lời vô nghĩa với tôi, vì thể liền đổ hết lên đầu cậu.

Ngư Tiểu Ngư:Vì sao lại là tôi mà không phải Lân chứ!

Hồng Điệp Tri Thu: Oa~ ! Kêu thân thiết như vậy, có nhiều cặp vợ chồng còn chưa được thế đâu nha ~ !

Ngư Tiểu Ngư: Đại tỷ, tôi với anh ta không phải… Quên đi! Lười giải thích với anh. Tiểu gia ta thanh giả tự thanh!

Hồng Điệp Tri Thu: Oa woa woa woa woa!! Tiểu Lân khẳng định rất thích ăn cá nhỏ hầm!

Ngư Tiểu Ngư: Anh đừng có trêu chọc tôi nữa! Tôi bị đám đàn ông kê huyết bang hội các ngườitheo dõi rồi, còn ở đó giễu cợt tôi!

Hồng Điệp Tri Thu: Sợ cái gì! Bọn họ không thể trực tiếp PK cậu, cấp bậc tuy thấp, nhưng lại là Bang chủ phu nhân Cẩm Lân Đường.

Ngư Tiểu Ngư: Lão đại! Tôi thực không phải! Chức danh này không phải của tôi!

Hồng Điệp Tri Thu: Ố ồ, không sao cả, dù sao cậu có chức danh này lạian toàn thêm một ít. Phải biết cái đám đó còn phải theo chân Cẩm Lân Đường mua tài liệu, mà bọn nó đánh không lại Tiểu Lân. Nói theo một ý nghĩa nào đấy, cậu đã được Tiểu Lân bảo vệ.

Ngư Tiểu Ngư:||||||| Vậy cái này với việc cô ta quảng cáo cho tôi có quan hệ gì?

Hồng Điệp Tri Thu: Cậu sao lại ngốc như vậy! Đám đàn ông FA kia không thể đi đánh lộn, cũng chỉ có thể nói vài câu an ủi, chủ yếu là nói cô ả làm đồ ăn ngon cỡ nào, người ôn nhu hiền lành lương thiện thục đức ra sao, lại đi hạ thấp cậu chắc chắn làm đồ ăn dở như thế nào, kiểu gì bán cũng không xong. Thế nhưng cậu không biết trong bang tôi có bao nhiêu em gái và đàn ông chính trực chán ghét ả này tới mức nào đâu. Bây giờ nghe nói tôi chỉnh cô ta, hưng phấn biết bao nhiêu. Lại nghe bảo cậu là người bên Tiểu Lân, tự nhiên chen lấn đi mua đồ cậu gửi bán. Cậu nói xem, đây không phải là quảng cáo cho cậu sao?

Ngư Tiểu Ngư: Thật 囧. Vậy bà cô đó còn không phải thêm hận tôi?

Hồng Điệp Tri Thu: Ả hận cậu hay không giá trị bao nhiêu đồng tiền a! Tôi hỏi, cậu rốt cuộc có muốn giữ quầy không?

Ngư Tiểu Ngư: Giữ! Lát nữa tôi đi làm nhiệm vụ, tối nay liền đi bổ sung quầy!

Hồng Điệp Tri Thu:Ngoan, giữ lại cho cậu. Yên lâm, lần này cậu đi lúc nào lúc đó đảm bảo có chỗ cho cậu. Tôi đã phát thông báo toàn bang hội rồi.

Ngư Tiểu Ngư: Cám ơn! Thu tỷ tỷ quả nhiên là người tốt!

Hồng Điệp Tri Thu:– Chú em, chú rất giả dối.

Ngư Tiểu Ngư: Giả còn tốt hơn không có gì!

Hồng Điệp Tri Thu:…… Nói cứ như đúng rồi vậy!

Tác giả có lời muốn nói: Pháo hôi gì đó đôi khi có công hiệu rất không tệ.

Natane uốn éo: Hết ẩm thực lại trà = = Thiệt khổ QAQ

Chú thích:

[1] Đánh kê huyết:là một câu nói lưu hành trên internet, được nhiều người hình dung là “điên cuồng”, “si mê”, chỉ hành vi đuổi theo các ngôi sao ca nhạc, điện ảnh; cũng bị dùng để hình dung là một người đặc biệt phấn khởi, có ý tứ hàm xúc chế giễu. Đánh kê huyết ở thời đại trước chính là chỉ một loại “liệu pháp bảo vệ sức khỏe” lưu hành rất mạnh mẽ. (Theo Baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.