Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 18: Định mục tiêu (hạ)




[bang hội] Chiến Hồn Vô Cực: …

[bang hội] Chiến Hồn Vô Cực: đừng gọi ta là lão nhị!

[bang hội] Tiểu Thuyền:? Bọn họ đều gọi thế a.

[bang hội] suất suất suất: ta cười đến chết mất! Ngươi thật sự là rất khả ái. Ta thực sự thích ngươi rồi đấy.



Trương Tri không hiểu sao nhìn tin đó thấy có điểm khó chịu, giống như mùa hè nóng muốn chết lại phát hiện nhà đang bị cắt điện.

Ngón tay hắn vô ý thức di chuột nhưng kênh bang hội chậm chạp không có tin gì mới.

Hắn rốt cuộc nhịn không được.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sao ngươi không nói gì?

Sáu giây sau.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền:?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ý ta là trên kênh bang hội.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta đang đánh quái.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi xác định là ngươi đang đánh quái chứ không phải quái đánh ngươi?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: cảm ơn cát ngôn của ngươi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực:?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta chết rồi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta mang ngươi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không được, ta còn phải đi làm.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hôm nay không phải thứ sáu sao?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ân. Vẫn phải đi làm.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: công ty các ngươi thật quá bóc lột. (#‵′)

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tiền lương rất được vậy nên đành cố gắng làm việc thôi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi xác định ngươi sẽ không ngủ trong giờ làm việc?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: …

—–

Kiều Dĩ Hàng nghĩ Chiến Hồn Vô Cực thực sự là quạ đen chuyên nghiệp, hiện giờ hắn vô cùng buồn ngủ.

Tuy rằng album thắng lợi nhưng vẫn cần không ngừng quảng bá tiếp nếu không những ngày sau cũng sẽ thất thu. Hành trình hôm nay của hắn là tham gia hai chương trình truyền hình. Một là chương trình tư vấn tình cảm “Nhân sinh tâm sự“, một là chương trình thư giãn “Cười đến ngất trời“.

“Nhân sinh tâm sự“ là chương trình thu sẵn, chiếu lúc tám giờ tối thứ ba. Điểm đặc biệt của chương trình này là người dẫn chương trình cố gắng khiến khách mời rơi lệ, không cần biết là vui hay buồn, tiếc nuối hay  hạnh phúc. Nói chung là nhất định nước mắt phải chảy thành dòng mới thôi.

Người dẫn chương trình Tôn Văn Hải tự coi bản thân đã là tay già đời, vô luận đối phương kiên cường hay yếu đuối, lạnh lùng hay ôn nhu đều đã gặp qua. Mộng du giống Kiều Dĩ Hàng hắn cũng không phải mới gặp lần đầu.

Hắn quyết định tấn công: “Ngươi nhìn qua giống như đang mệt chết. Mấy ngày này đi quảng bá mệt quá hả?“

Kiều Dĩ Hàng chống mí mắt nói: “Cũng không đến nỗi.“

“Bất quá quảng bá mà bán được hơn mười vạn cũng là rất rất giỏi.“ Tôn Văn Hải nói, “Lần trước đĩa đơn “Vì sao xa vời“ của Lâm Hữu Phổ một năm bán ra hơn năm vạn bản nhưng nghe nói phân nửa số đó là do vợ hắn mua. Ngươi so với hắn mạnh hơn nhiều.“

Kiều Dĩ Hàng tỉnh cả người. Lâm Hữu Phổ là tiền bối của giới ca nhạc, tuy sức hút hiện tại không như trước nhưng quan hệ rộng, nếu hắn trả lời không tốt ngày mai sẽ có lời phê bình.

Tôn Văn Hải bắt đầu ra chiêu.

Kiều Dĩ Hàng nghiêm mặt đáp: “Không có. Ta là fan của hắn. Vô luận là thành tựu hay nhân phẩm, hắn đều là tấm gương của ta.“

“Ta cứ nghĩ tấm gương của ngươi là Phong Á Luân.“ Tôn Văn Hải cười cười nói, “Hay là nói ngươi coi hắn là đối thủ cạnh tranh?“

…Đây là đòn liên hoàn.

Kiều Dĩ Hàng tìm chiêu sách nói: “Phong Á Luân cũng là tấm gương của ta. Ta cố gắng phát triển toàn diện, tấm gương càng nhiều càng tốt.“

“Ta có phải tấm gương của ngươi hay không?“

“Ngươi không phải.“

“Nga. Ta so với bọn họ kém xa.“ Tôn Văn Hải nói có điểm ghen tỵ.

Kiều Dĩ Hàng bổ sung: “Bởi vì tạm thời ta không có ý định làm dẫn chương trình nên ngươi chỉ là người dẫn chương trình ta thích nhất thôi.“

Tôn Văn Hải cười nói: “Còn Chung Nghiêu?“

Kiều Dĩ Hàng xác định, hắn không gây xích mích hẳn sẽ chết: “Cũng là.“

Tôn Văn Hải mỉm cười đem chuyện này vứt ra sau đầu, ngay lập tức bắt đầu công cuộc lấy nước mắt.

Lấy nước mắt hắn có ba chiêu.

Chiêu thứ nhất: hỏi qua chuyện bi thảm.

Chuyện bi thảm của Kiều Dĩ Hàng đúng là không nhiều lắm. Cha mẹ hắn di dân vào bốn năm trước để hắn ở một mình trong nước. Lúc mới gia nhập làng giải trí thì hắn bị ngập trong xì-căng-đan.

Khả năng khiến hắn rơi lệ cũng không nhiều.

Vậy nên Tôn Văn Hải vội vã chuyển sang chiêu tiếp theo.

Chiêu thứ hai: đem người thân và bạn bè ra để dùng nhu tình tiến công.

Tôn Văn Hải vốn muốn tìm cha mẹ Kiều Dĩ Hàng nhưng bọn họ đã đi du lịch thế giới. Đừng nói hắn đi tìm, ngay cả Kiều Dĩ Hàng cũng chưa chắc liên lạc được. Cực chẳng đã, hắn đành tìm mấy người bạn học trung học và đại học nói chúc mừng.

Kiều Dĩ Hàng xem xong, hoàn toàn vui mừng.

Vì vậy Tôn Văn Hải đành đem pháp bảo ra. Chiêu thứ ba: chuyện nuối tiếc nhất cuộc đời, không thể thay đổi được.

Kiều Dĩ Hàng không nghĩ ngợi nói: “Ta học ngành xã hội học nên vẫn muốn đi xã khu công tác. Đáng tiếc là không có cơ hội.“

Tôn Văn Hải chưa từ bỏ ý định, cố gắng nói: “Nếu cho ngươi chọn lại, ngươi chọn làm nghệ sĩ hay đến công tác ở xã khu….“

“Làm nghệ sĩ.“

Đây là quyết định hoàn toàn không hối hận không tiếc nuối a!

Tôn Văn Hải muốn lật bàn.

…Không có biện pháp, chỉ có thể ra tuyệt chiêu!

Kiều Dĩ Hàng nhìn khóe miệng Tôn Văn Hải nhếch lên đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôn Văn Hải nói: “Giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Kim Hoa chút nữa là vào tay ngươi a. Ngươi có tiếc không?“

Kiều Dĩ Hàng: “Không hối tiếc nhiều lắm. Chỉ là nhìn ra được nhiều điều khắc cốt ghi tâm.“  Vốn là có không cam lòng nhưng nhìn chuyện của Cam Cố Bằng tất cả đều hóa thành cảm thán.

“Ân. Vậy không bằng nhượng khán giả kiểm chứng diễn xuất của ngươi a.“

Kiều Dĩ Hàng nhíu mày: “Làm sao kiểm chứng?“

“Trong vòng mười giây, khóc.“



Đã sớm nghe nói lên “Nhân sinh tâm sự“ nhất định phải khóc nhưng không nghĩ Tôn Văn Hải vì muốn khách mời khóc mà không từ thủ đoạn nào.

“Chúng ta chuẩn bị sẵn đạo cụ.“ Tôn Văn Hải nói, “Thuốc nhỏ mắt, ớt bột đều có.“

“Cho ta một con dao.“

Tôn Văn Hải hoảng sợ: “Để làm gì?“

“Để ta tự đâm một đao là được.“

Cuối cùng Kiều Dĩ Hàng cũng khóc, là dùng thuốc nhỏ mắt. Đương nhiên đoạn nhỏ thuốc mắt là bị cắt bỏ.

Bất quá Kiều Dĩ Hàng tin Tôn Văn Hải làm vậy không phải vì giúp hắn che giấu mà là để thể hiện khả năng ảnh hưởng cường đại của chương trình.

Từ phòng quay đi ra, Kiều Dĩ Hàng đấm đấm thắt lưng.

Tiểu Chu bưng một cốc trà nóng cho hắn.

Kiều Dĩ Hàng uống một ngụm, cử động cổ cho đỡ mỏi nói: “Buổi chiều có thể không đi không?“

“Vì cái gì?“ Tiểu Chu chớp mắt.

“Mệt.“

Tiểu Chu đảo mắt bốn phía, hạ giọng nói: “Sẽ không phải ngươi chơi game suốt đêm đi?“

“Đương nhiên không phải.“ Kiều Dĩ Hàng hạ giọng nói, “Ta ngủ đến bốn giờ sáng mới dậy chơi.“

“…“ Tiểu Chu nói, “Ta muốn nói cho Cao đổng.“

“Ta muốn sa thải ngươi.“

“Ta nghĩ dựa vào việc có công tố cáo, ta sẽ không bị sa thải.“

“…“ Kiều Dĩ Hàng, “Buổi chiều ta đi.“

“Cười đáp ngất trời“ cùng “Nhân sinh tâm sự“ là hai tiết mục hoàn toàn tương phản.

Hơn “Nhân sinh tâm sự“, chế tác tiết mục này có thành ý. Để quảng bá album của Kiều Dĩ Hàng nên tổ chức riêng một cuộc thi tuyển ca sĩ, lại mời hai người soạn nhạc cùng Kiều Dĩ Hàng đến làm ban giám khảo.

Có vết xe đổ buổi sáng, Kiều Dĩ Hàng không chỉ uống hai cốc cà phê còn bôi dầu ở huyệt Thái Dương. Cuối cùng cũng chế trụ được cơn buồn ngủ.

Các thí sinh dung mạo không đồng nhất nhưng hát đều khá tốt, nhất là thí sinh cuối cùng Lục Vạn Bằng. Vóc dáng hắn dù thấp nhưng âm vực rất cao, ngay cả Kiều Dĩ Hàng cũng âm thầm thấy phục. Hắn biểu diễn ca khúc giúp Nhan Túc Ngang thành danh “Nhượng tâm lên tiếng“ có tiếng là cao và khó hát. Thế nhưng khi Lục Vạn Bẳng hát, ngoại trừ mặt đỏ tía tai, hầu như không có âm lạc lại còn có phong cách hoàn toàn khác bản cũ.

Một bài vừa kết thúc, Kiều Dĩ Hàng cùng bình thẩm nhất loạt vỗ tay.

Người dẫn chương tình cũng rất hưng phấn, cười hỏi Lục Vạn Bằng: “Ngươi nghĩ ngươi hát thế nào?“

“Tốt.“ Lục Vạn Bằng nhìn Kiều Dĩ Hàng liếc mắt.

“Ngươi có thường đi ka-ra-ô-kê không?“

“Không đi.“ Lục Vạn Bằng nói, “Biểu diễn vậy còn mất tiền. Muốn hát liền ngửa cổ lên trời mà rống thôi.“

“Hàng xóm không phàn nàn?“

“Sẽ không. Đều nói ta hát rất hay.“

Người chủ trì nói: “Vậy ca sĩ ngươi thích nhất là ai?“

“Không có thích nhất. Bọn họ sau này sẽ đều là bại tướng dưới tay ta!”

Lời vừa nói ra, toàn khán phòng đều ồ lên. Nhất là trong khán giả có không ít fan của Kiều Dĩ Hàng.

Người dẫn chương trình cũng rất giật mình: “Đều là?“

“Ân. Ta đến tiết mục này đã xác định rõ mục đích. Ta muốn nói cho mọi người biết kỳ thực sao ca nhạc cũng không như mọi người vẫn tưởng, không cần tâng bọn họ lên quá cao.

Người dẫn chương trình có chút xấu hổ: “Vậy ngươi chuẩn bị đánh bại ai?“

Lục Vạn Bằng nhìn về phía Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng vẫn tươi cười, bày ra mười phần phong độ.

“Trước tiên là … Trầm Thận Nguyên.“ Lục Vạn Bằng nói, “Ta nghe hắn hát, lỗ tai liền đau. Rõ ràng nên cố gắng hát chứ không nên rống như vậy.“

Đạo diễn sợ sự tình khó khống chế liền vội ra hiệu để dẫn sang chuyện khác.

Người dẫn chương trình nói: “Ách, chúng ta xem thành tích của ngươi trước đã.“

Hai giám khảo khác đều cho mười điểm.

Kiều Dĩ Hàng đặt bút xuống nhưng chậm rãi không viết.

Người dẫn chương trình không nhịn được hỏi: “Rất khó quyết định sao?“

Kiều Dĩ Hàng lên tiếng: “Ta muốn hỏi đây là cho điểm bài hát của hắn hay tổng thể ấn tượng về hắn?“

“Là nhận xét bài hát thôi.“ Dẫn chương trình viên nhìn sắc mặt hắn biết hắn muốn nổi giận. Dù sao từ khi Kiều Dĩ Hàng ra mắt, đây là lần khiêu chiến đầu tiên.

Kiều Dĩ Hàng liền viết mười điểm.

Người dẫn chương trình nói: “Xem ra quán quân cuộc thi không ai khác là Lục Vạn Bằng!“

Lục Vạn Bằng không hề vui sướng, nhìn Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nói, “Sau Trần Thậm Nguyên là ngươi!“

Toàn khán phòng im lặng.

Dẫn chương trình viên: “…“

Kiều Dĩ Hàng từ lúc hắn liên tục nhìn đã có sở liệu, bình tĩnh nói: “Mỏi mắt mong chờ.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.