Vòng Bảy Người

Chương 41




Một lát sau, Lão Cửu rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại, hắn thở phì phò muốn đến gần Trần Hạo xem hốt bản bạch ngọc trong tay anh. Khỉ Còi kéo cánh tay hắn nói: "Vậy nghĩa là chúng ta rốt cuộc đã đồng bộ với quyển sách kia?"

Trần Hạo khẳng định nói: "Đúng vậy, đầu mối Như Lan cung cấp cùng với thông tin thầy Mã cung cấp đều đã tới tay."

Chu Quyết nói: "Thế nhưng, thầy Mã làm thế nào lấy được thứ này? Chẳng lẽ nói ông cũng là một trong bảy người đời trước?"

Trần Hạo gói kỹ hốt bản lại: "Tôi không biết nữa, thế nhưng sư phụ trong năm năm sau khi Như Lan mất tích, ông đã làm lượng lớn công tác, dựa vào tài năng của ông rất có thể đã cực kỳ tiếp cận với trung tâm của Tương tộc, đó cũng là lý do tại sao sau khi chúng ta xuất hiện quái vật kia liền nóng lòng muốn giết chết thầy Mã, ông vốn có thể cung cấp cho chúng ta càng nhiều đầu mối hơn nữa."

Lão Cửu nói: "Hiện tại trong tay chúng ta ngoại trừ hốt bản cũng chỉ còn di thư và di ngôn nọ. . . . . . .Thầy Trần, anh nói anh có thể giải đáp không?"

Trần Hạo nói: "Được, bởi vì nếu thầy Mã đề phòng Quách Mai, cuối cùng còn dẫn cô ta tới đây, vậy ông khẳng định sẽ không tiết lộ nhiều về chuyện chúng ta phải biết, từ việc Quách Mai một lòng muốn theo chúng ta kết hội, cô ta không biết ý nghĩa chân chính của vòng bảy người."

Diệp Vỹ nghe được việc này nhìn đống đất cười lạnh một tiếng nhưng không nói gì, cũng không đi về phía trước nữa.

Tam Béo truy hỏi: "Vấn đề là con mắt kia không phải đã nói chúng ta là tế phẩm gì đó sao? Nó còn đang chờ thứ gì đó phía sau chúng ta việc này làm sao giải thích, anh Trần tôi cũng nói với anh rồi mà, anh không thể hại chúng tôi nha, hại tôi không sao, anh không thể hại Chu Quyết nha, Chu Quyết cũng. . . . . ."

Chu Quyết vội vàng ngăn cản hắn hồ ngôn loạn ngữ, cậu liếc mắt nói: "Nói cái gì đó, cậu nói thẳng ra rằng mình sợ chết là được rồi."

Khỉ Còi chen ngang nói: "Lời này mặc dù có chút cố tình gây sự, bất quá lời Tam Béo có đạo lý của nó, chúng ta biết về thứ đó quá ít, chuyện anh Trần biết thì nhiều lắm, loại tình huống này khiến ai ai cũng đều không đáng tin cậy."

Chu Quyết thấy Khỉ Còi đều đã nói vậy, nhìn lại giáo sư Mã mà xem, tử trạng của Quách Mai đáng sợ như thế, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Dù sao mạng của mình chỉ có một, kẻ có thể bất chấp tất cả không còn là số ít.

Cậu không nói lời nào nhìn Trần Hạo, kỳ thật cũng chờ mong anh tỏ thái độ. Ánh mắt Trần Hạo ảm đạm vừa định mở miệng, Lão Cửu lại giành trước nói: "Rời khỏi đây trước, thứ kia. . . . . . Còn đang. . . . . ."

Mọi người khôi phục cảnh giác, nhìn tình hình bốn phía, Chu Quyết nói: "Nhưng cô ta làm sao đây? Báo cảnh sát?"

Tam Béo ấp úng nói: "Không được đâu, đất là chúng ta chôn đó, chúng ta có tính là mưu sát không?"

Khỉ Còi nói: "Nhưng cô ta là bị nhập, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lại không có giết cô ta. . . . . ."

Chu Quyết đề nghị: "Đem đất đẩy ra. . . . . . .Xem thử còn thở không?"

Tam Béo vội vàng ngăn cản: "Còn nhìn cái gì đây. . . . . .Cô gái này còn có thể gọi là người sao? Chính là một dạ xoa ngàn mắt đó. . . . . ."

Lão Cửu nói: "Không bằng thế này đi, tôi thấy chỗ này cũng hoang vu, chúng ta tìm trước chỗ ở một đêm, chờ sáng ngày mai trở lại nhìn xem?"

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không đưa ra được nhất trí, cứ như thể thật sự đã lỡ tay giết người mà hoảng loạn vậy. Trần Hạo thì vẫn cầm hốt bản kia ngồi bên cạnh, chẳng nói câu nào tham dự vào cùng bọn họ. Thần tình có vẻ cực kỳ uể oải, từng cái chết đều đại biểu cho sự đáng sợ của thứ phía sau bọn họ kia, tựa như năm đó Hổ Tử bọn họ lưu vong, Như Lan không cách nào chạy thoát khỏi vận hạn, hiện tại bọn họ cũng đang đi trên đường thẳng song song giống những người đó. Áp lực của mỗi một thế hệ đều như cái kích đặt trên người bọn họ. Bọn họ còn có cơ hội sống sót sao? Ngay cả chính anh cũng cảm thấy không có tự tin.

Chu Quyết nhìn đống đất hạ quyết định nói: "Chúng ta cách lớp đất lấy vật gì đó đâm đâm cô ta, xem có phải ứng gì không, không có phản ứng thì ngày mai nói tiếp."

Vấn đề lại nảy sinh, ai cũng không chịu chạm vào đất đó, ngay cả Khỉ Còi được gọi là lớn gan lúc này cũng lắc đầu, hắn nói: "Đừng đừng, tao có chứng sợ dày đặc, mày để tao đánh nhau không thành vấn đề, mày bảo ta chạm vào thứ này tao không dám đâu. . . . . ."

(Tiêu: Chứng sợ dày đặc là chứng sợ hãi vớ mấy thứ nho nhỏ tập trung đông đúc lúc nhúc như trứng ếch trong hồ, tổ ong, những điểm nhỏ rậm rạp.)

Tam Béo giành nói trước: "Lão Cửu, hay là mày đi đi?"

Lão Cửu lắc đầu nói: "Không đi, vạn nhất vật kia chuyển sang người tao thì làm sao? Bọn mày cũng chôn tao luôn à?"

Tam Béo quay đầu nhìn Chu Quyết, Chu Quyết bật người nhìn Diệp Vỹ nói: "Diệp Vỹ anh trâu bò, anh đi nhìn xem đi. Chúng ta bây giờ là một cộng đồng cùng chung sinh mệnh, phải có ý thức tập thể. Dũng cảm chút!"

Diệp Vỹ trừng đôi mắt trâu nọ nhìn Chu Quyết, sau đó Lão Cửu, Tam Béo, Khỉ Còi toàn bộ nhất tề nhìn gã, tựa như việc này đã trở thành bổn phận của gã rồi. Không, chính là đã nhận định vai diễn của hắn là đội gói thuốc nổ.

Trong ánh mắt Diệp Vỹ lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm ủy khuất, hiển nhiên hắn cũng không nguyện ý chạm vào đống đất nọ. Sau đó Chu Quyết vỗ vai Diệp Vỹ nói: "Anh bạn, anh đi nhìn xem, không có việc gì thì lui về. Đây là cơ hội cho anh lập công đó. Tập thể tin tưởng anh!"

Lúc này Khỉ Còi chẳng biết đã từ chỗ này đưa tới cho gã một cây ba chỉa, như là ngọn đuốc vinh quang nhét vào tay Diệp Vỹ, Diệp Vỹ nhìn đống đất nọ cau mày nói: "Tôi ghét nhất mấy thứ dơ bẩn."

Khỉ Còi chụp vai gã nói: "Chúng tôi nơi này không ai không ghét, anh là đại nhân vật, là viện trợ nước ngoài. Có bản lĩnh, loại chuyện khó khăn này chỉ có thể dựa vào anh. . . . . ."

Khỉ Còi làm mặt nghiêm nghị nói xong những lời này, bất quá ngoài dự liệu của mọi người, tên tượng gỗ Diệp Vỹ này tựa hồ cực kỳ thích nghe người khác ca ngợi, gã nhướng mày nhìn cây chĩa trong tay gật đầu, dường như cũng cho rằng ở đây gã có năng lực nhất rồi.

Khi nội tâm của mọi người ở đây đang vô cùng phức tạp rối rắm, gã tới gần đống bùn đất nọ, từ trong ví lấy ra một túi bộ phấn, gã một bên lẩm bẩm một bên vòng quanh đống đất ba lần sau đó không hề cố kỵ mà dùng chân đá văng đống bùn đất này.

Chưa tới vài cái đã đá tới đầu Quách Mai, trong lòng Chu Quyết thất kinh. Anh trai này một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết, đá đầu Quách Mai quả thực như là đá túi rác vậy, tàn nhẫn muốn chết a.

Sau khi đá vài cái, Quách Mai một chút động tĩnh cũng không có, gã quay đầu nhìn mọi người ý bảo bước tiếp theo nên làm thế nào. Mọi người còn chưa từ trong cảnh tượng gã ngược đãi thi thể hoãn thần lại, liền nhìn thấy dường như đầu của Quách Mai nọ có chút chuyển động.

Khỉ Còi nói: "Hình như hơi động rồi. . . . . ."

Chu Quyết nuốt nước miếng nói: "Mắt, mắt hoa chăng. . . . . ."

Trên người Quách Mai đột nhiên lại phát ra loại kẽo kẹt khó nghe kia, nội tâm mọi người đều cực kỳ sợ hãi, sợ cô ta lại phát sinh biến dị gì đó. Vội vàng thụt lùi đến bên cạnh kỳ lân đá, ngồi xổm xuống mà bắt đầu đào đất. Còn Diệp Vỹ không biết đang trợn tròn mắt hay đang quan sát, sững sờ đứng đó cầm cây ba chỉa trong tay không hề nhúc nhích.

Diệp Vỹ đột ngột nhấc chân, đang muốn đạp xuống cái nữa, nhưng khi gã vừa định đạp xuống, Quách Mai thình lình đưa tay chặn lại đầu mình. Cô ta chậm rãi đứng dậy. Đầu khớp xương trên thân thể phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, Quách Mai không có cách nào đứng thẳng, tóc của cô ta như cây cỏ phủ trên đầu cô ta. Trên đầu còn có vết máu. Một khắc kia bọn họ đều cảm thấy mình đang được xem Resident Evil phiên bản 3D.

Trong miệng Quách Mai ùng ục cái gì đó đứng thẳng dậy chuyển lưng về phía bọn họ. Tất cả mọi người không biết cô ta sẽ làm gì tiếp theo, thình lình cô ta vươn hai tay như muốn bắt lấy vật gì đó. Trong miệng làu bàu nói: "Hồn hề quy khứ. . . . . Khứ quân chi hằng kiền, hà vi hồ tứ phương ta. . . . . ."

(Tiêu: Câu trên nằm trong bài "Sở Từ - Chiêu Hồn" của Tống Ngọc, 3 câu trên đại ý là hồn này trở về, thân quân đã mất, lạc lõng khắp bốn phương. Hằng kiền là chỉ thân thể, còn chữ "ta" là 1 từ cảm thán cuối câu thường gặp trong bài Chiêu Hồn)

Sau đó liền đi về hướng con đường đối diện. Như đang truy đuổi cái gì đó, thế nhưng không cách nào bắt được, hai tay chỉ có thể vung vẫy tại điểm vô định nào đó trên không trung, quả thực giống như là người điên vậy.

Cô ta một bên gào thét, một bên truy đuổi, thình lình cô ta đình chỉ động tác, cả người cứng còng khó hiểu nhìn xa xa, tuy lại có một trận quái phong thổi qua, mọi người chỉ nhìn thấy cô ta soạt một tiếng, cả người trong nháy mắt như cát hóa mà trở thành tro bụi, biến mất trong gió. . . . . .Ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Tất cả mọi người ở đây trợn mắt đứng nhìn con đường đối diện, sững sờ không biết nên giải thích tình huống này thế nào. Diệp Vỹ vứt bỏ cây gậy trong tay, quay đầy bình tĩnh nói với bọn họ: "Hiện tại không còn phiền toái nữa."

Nhưng không ai trả lời. Qua thật lâu, Chu Quyết mới cương ngạnh quay đầu, hỏi: "Cô ta niệm chiêu hồn làm cái gì? Cô ta, cô ta bốc hơi rồi?"

Lão Cửu bưng cánh tay mình nói: "Rời khỏi đây trước đi. . . . . ."

Chờ bọn họ tìm được khách sạn đã là đêm khuya, chuyện xảy ra trước mắt bọn họ càng ngày càng nhiều, mà hiện tại thời gian của bọn họ cũng không hơn. Nếu không cách nào chuẩn xác tìm được phương hướng chính xác, vậy bọn họ rất có khả năng sẽ lãng phí đầu mối mà Trần Như Lan và giáo sư Mã dùng tính mạng lưu lại, cơm tối cũng không ai muốn ăn, trạng huống của Quách Mai thật sự làm cho người ta không thể nào nuốt nổi thứ gì nữa.

Tóm lại, tình tự của mọi người lại một lần nữa bị đánh tới đáy cốc.

Trần Hạo muốn mở ra Vòng Bảy Người, nhưng Diệp Vĩ vẫn bảo trì trầm mặc lúc này đây lại ngăn cản anh. Gã nói: "Nói cho chúng tôi biết địa điểm chính xác của mộ phần Quách Phác trước. Có lẽ chúng ta có thể tìm được phương pháp giải cứu trước khi xem xong hết quyển sách này."

Trần Hạo nói: "Hiện tại tôi không có cách nào nói cho anh biết, phải đợi đến ngày mai."

Diệp Vỹ nói: "Cậu đang kéo dài thời gian?"

Trần Hạo không trả lời gã, anh nhìn mấy người Chu Quyết nói: "Hiện tại đầu mối trong tay chúng ta như vậy là đủ rồi, nhưng chúng ta còn chưa có biện pháp điều chỉnh tất cả mạch lạc. Nói ví dụ như hốt bản này có lẽ Như Lan đã không lấy được nó."

Tam Béo nói: "Nói cách khác chúng ta phải như chơi trò chơi, chiếm được BUFF phụ trợ, cho nên chúng ta so với thuộc tính của Trần Như Lan đã nâng cấp hơn?"

(Tiêu: Buff là dùng chiêu hỗ trợ cho đồng đội, ờ hồi đó chơi kiếm thế hình như Nga Mi với Thúy Yên là mấy phái có thuộc tính tự bơm máu hồi sức sẽ được kéo theo sau để hỗ trợ cho mấy đứa còn lại trong team đó! Lạy hồn anh Tam Béo, thỉnh anh hãy nói tiếng người dùm ah~~ T___T)

Trần Hạo gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không tuyệt đối, thứ lấy được càng nhiều chưa chắc đã càng tốt. Tựa như quyển sách này, nếu như không có quyển sách này bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy vào. Cho nên tôi không biết chúng ta hiện tại tới cùng đang nằm ở giai đoạn nào của cả bí ẩn này, thầy bói mù xem voi mà thôi."

Khỉ Còi nói: "Anh Trần, năng lực phân tích của tôi không mạnh được như các anh, nhưng tôi vẫn có một nghi hoặc."

Trần Hạo hỏi: "Nghi hoặc gì?"

Khỉ Còi nhìn Chu Quyết, Chu Quyết ra hiệu cho hắn nói thẳng. Hắn cắn môi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chung quy vẫn cảm thấy sợi xích giữa sự xuất hiện của quyển sách Vòng Bảy Người này và mộ Quách Phác có thứ gì đó đã cắt ngang. . . . . ."

Khỉ Còi nhìn thấy tất cả mọi người không hiểu nổi lời của hắn, rất sợ mình không cách nào biểu đạt rõ ràng, hít một hơi tỉnh táo đầu óc nói tiếp: "Các cậu không cảm thấy kỳ quái sao, nếu Quách Mai bị nhập, quái vật trong thân thể cô ta cực kỳ muốn lấy được thứ phía sau chúng ta, nhưng nó hình như lại không biết có sự tồn tại của Vòng Bảy Người. Nếu dựa theo lẽ thường nó tốt hơn nên tiếp tục đi theo chúng ta chứ, dù sao Vòng Bảy Người nhất định phải kế tục tiếp. Nhưng cách làm của hắn dường như có điểm quá ngu, cứ như vậy liền bị tiêu diệt. Làm cho người ta cảm thấy chính hắn không biết có Vòng Bảy Người, tôi không biết các cậu nghe hiểu không. . . . . ."

Trần Hạo gật đầu giải thích tiếp: "Tôi hiểu rồi, ý của cậu nói rằng hắn chỉ biết có bí thuật Tương tộc, nhưng không biết có vòng bảy người. Đây là một vấn đề đứt gãy, Vòng Bảy Người nhất định là thứ tổng hợp nhất trong bí thuật Tương tộc. Cho nên quái vật kia rất có thể chỉ cảm nhận được phần sức mạnh cường đại nọ, nhưng không biết thực chất của Vòng Bảy Người là cái gì, vấn đề này hiện tại tôi cũng không cách nào giải thích rõ ràng lắm."

Khỉ Còi giống như được trút khí dựa vào ghế, Chu Quyết vỗ vỗ lưng hắn tỏ vẻ không nên nóng lòng, Trần Hạo nói: "Mặc dù không biết giải thích thế nào, nhưng lời Khỉ Còi nói là đúng, trong mộ Quách Phác sẽ có đáp án chúng ta cần, nhưng hết thảy mở đầu của chuỗi sự kiện nhất định là ở mộ phần công chúa. Bởi vì mở đầu câu chuyện đã nói đây là một cuộc lữ trình về chuộc tội, mà mộ phần công chúa là mở đầu của mục đích, mộ Quách Phác có lẽ là kết thúc."

Khỉ Còi hỏi: "Tại sao?"

Trần Hạo nói: "Cảm giác."

Chu Quyết cảm thấy có chút rối, cậu bưng trán nói: "Chờ một chút, ý của anh căn nguyên là bởi Hổ Tử bọn họ xông vào mộ phần công chúa cho nên bị trúng lời nguyền rủa, mà phương thức giải quyết lời nguyền rủa nằm ở mộ Quách Phác?"

Trần Hạo nói: "Đúng, chính là tầng quan hệ logic này."

Chu Quyết theo ý của Trần Hạo nói tiếp: "Nói cách khác lúc đầu Trần Như Lan tiến vào mộ phần công chúa tin tức cuối cùng chị ấy cho ra được chính là phương pháp giải quyết ngôi mộ bên trong kia, mộ kia là mộ Quách Phác, mà chị ấy không đi ra sẽ chết trong mộ phần công chúa. Vì vậy chị ấy đem tất cả gợi ý đều chỉ hướng mộ Quách Phác."

Trần Hạo gật đầu, anh lấy ra điếu thuốc nhưng động tác lại đình chỉ, anh mạnh ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, kích động nói: "Cậu lặp lại lần nữa."

Chu Quyết đầu tiên là sửng sốt, liền sau đó nói: "Vì vậy chị ấy đem tất cả gợi ý đều chỉ hướng mộ Quách Phác!"

Trần Hạo vỗ đùi đứng lên, nói: "Sai rồi!"

Chu Quyết buồn bực hỏi: "Sai chỗ nào?"

Trần Hạo nói: "Không phải cậu nói sai, cậu nói đúng rồi, không sai, Như Lan là muốn đem tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng mộ Quách Phác, thế nhưng! Chị ấy không nói cho chúng ta biết một chuyện rất quan trọng. Đó chính là mộ phần công chúa là sai lầm! Chị ấy chưa từng nói qua là sai lầm. Chúng ta thiếu chút nữa đã hiểu lầm chỗ này."

Lời của anh vừa nói xong, tất cả mọi người hết im bặt, ngớ ra nhìn anh. Anh nói: "Mộ phần công chúa cũng là một trong những phương hướng giải trừ lời nguyền!"

Chu Quyết cau mày nói: "Trần Như Lan quả thật đã cho chúng ta nhiều đầu mối như vậy, thế nhưng chưa từng nói rằng mộ phần công chúa là sai lầm. Chẳng lẽ hai phần mộ này đều có thể? Tùy chúng ta lựa chọn?"

Trần Hạo lắc đầu nói: "Không, nếu đều có thể, cá tính của Như Lan sẽ không đem sự tình phức tạp hóa, chị ấy nhất định sẽ cho chúng ta càng nhiều chỉ thị rõ ràng càng tốt, ý của chị ấy là nhất định đều cần."

Lúc này một mực uống trà bên cạnh Diệp Vỹ mở miệng nói: "Âm dương song sinh mộ, có ý tứ, hai mộ đều phải đồng thời tiến vào mới có thể chân chính tiếp cận chân tướng."

Khỉ Còi hỏi: "Cái gì là âm dương song sinh mộ?"

Diệp Vỹ cực kỳ vui vẻ giải đáp về vấn đề của Khỉ Còi, gã nhướng mày nói: "Còn nhớ rõ trong sách Thúy Nương nói hoang thôn kia không?"

Khỉ Còi nghiêm túc gật đầu, Diệp Vỹ chỉ vào bình nước bàn đối diện, Khỉ Còi một bên nghe một bên thành thành thật thật ngâm trà dâng cho gã nói: "Sau đó thì sao?" (Tiêu: Hiền thê =]])

Diệp Vỹ thổi lá trà ra nói: "Tác dụng của phương pháp này có thể khởi động một lực tuần hoàn. Khiến cho lệ khí của thôn này không tiêu tán, mọi người đều biết lệ quỷ dựa vào chính là phần oán khí trước khi chết kia, nếu oán khí tản đi, lệ quỷ hiển nhiên sẽ biến mất. Mà phương pháp để bảo trì linh hồn này bất diệt chính là để cho bọn họ vĩnh viễn tràn ngập oán hận.

Phương pháp này chính là một loại bảo trì oán khí, nó kỳ thật là từ trong thuật âm dương hồi khí của Lao Sơn đạo thuật phát triển thành, âm dương kỳ thật là hai loại lực thúc đẩy, dương khí có lực trùng kích vững vàng, nhưng nó không có mục đích, cho nên rất nhanh sẽ biến mất. Mà âm khí lại bất đồng, nó mặc dù suy yếu, nhưng tồn tại sức chịu đựng cực kỳ lâu dài, hơn nữa nó có tác dụng dẫn đường nhất định. Cho nên vận dụng âm khí để dẫn dắt tác dụng của dương khí, rồi dựa vào dương khí để tăng cường lực đạo của âm khí. Đưa tới hai loại sức mạnh này hỗ trợ lẫn nhau khiến cho việc bảo tồn một loại khí tràng vĩnh viễn không tiêu tán, đây là lực tương tác âm dương.

Mà hoang thôn kia chính là bị người ta động tay động chân, lợi dụng hai loại lực đạo âm dương tồn tại trong thi thể người, sau đó khiến cho oán khí của tử thi được bảo tồn."

Chu Quyết liền hỏi: "Tác dụng tồn tại của bọn họ là gì? Ai làm?"

Diệp Vỹ quay đầu nhìn Chu Quyết cười nói: "Nếu loại lệ khí này không phải để đối với con người, vậy thì chính là đối phó với quỷ rồi."

Chu Quyết càng nghe càng hỗn loạn, cậu cau mày nói: "Có ý gì hả?"

Diệp Vỹ thở dài một hơi uống trà nói: "Hiển nhiên là đối phó với thứ vốn theo sau Lâm Húc bọn họ, kỳ thật là trợ lực cho Lâm Húc bọn họ, để bọn họ có thể thuận lợi tiến vào chủ đề kế tiếp."

Chu Quyết nghe thế có chút không nhịn được hít ngược một hơi, cậu dường như đã ý thức được một mấu chốt nào đó đã bị cậu quên mất: "Vậy. . . . . .Người bày trận. . . . . .Là ai?"

Diệp Vỹ lắc đầu nói: "Tôi làm sao biết được, nhưng năng lực của người này có thể trên cả tôi và Trần Hạo, thậm chí hai người chúng tôi gộp lại cũng không lợi hại bằng hắn."

Tính tình Khỉ Còi cố chấp, cho nên hắn vẫn như cũ sống chết quấn lấy vấn đề lúc đầu kia truy hỏi: "Vậy nói tóm lại âm dương song sinh mộ kia nghĩa là gì chứ?"

Diệp Vỹ nói: "Chính là cộng đồng hai mộ này, bọn họ phân biệt đại biểu cho một âm, một dương, tự chuyển đổi địa khí cho nhau, sau đó đạt tới sự tồn tại cộng đồng hai mộ này, hơn nữa có thể bảo trụ sự an bình của chủ nhân ngôi mộ ở mức độ lớn nhất, mộ ở thời kỳ Tây Hán thế này là một loại phương pháp để đắc đạo phi tiên, phần nhiều xuất phát từ các phương sĩ đồng môn song tu."

Chu Quyết nói: "Nhưng hai ngôi mộ kia không cùng thời đại mà."

Diệp Vỹ có chút không kiên nhẫn lắm, gã khẽ nhíu mày nói: "Không nhất thiết phải đồng thời xây dựng, chỉ cần cải tạo một chút là được.

Hơn nữa địa khí mộ Quách Phác khẳng định đủ mạnh để kéo địa khí của mộ công chúa kia hoạt động và khởi động trận pháp bên trong mộ thất. Có thể nói mộ phần công chúa có lẽ là nương theo sức mạnh của Quách Phác để duy trì trận thuật của mộ mình. Thuộc về hành vi lưu manh đó. . . . . . "

Chu Quyết cảm thấy đau đầu, cậu xoa mũi, Diệp Vỹ không nhận được hưởng ứng như trong tưởng tượng, trong lòng cũng có chút buồn bực liền đặt ly trà xuống đi cho mèo ăn. Hắc miêu hướng bọn họ trừng mắt nhìn, hé miệng kêu một tiếng, nhưng không ai để ý đến con huyền miêu gặp quỷ thì lùi bước này, hiển nhiên địa vị của nó hiện tại đã không còn cao như trước nữa.

Những người còn lại đều ngồi ngây ra, hoặc dậm chân tới lui.

Tam Béo thật sự không chịu nổi nữa nói: "Anh Trần, anh cũng cho ra một thuyết pháp nào đó đi. Làm sao bây giờ!"

Trần Hạo nhìn quyển sách kia, không ngẩng đầu. Anh nói: "Hiện tại không thể sốt ruột. Bình tĩnh mới có cơ hội."

Chu Quyết hỏi: "Anh đang đợi cái gì?"

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, Trần Hạo bởi mệt nhọc quá độ, đôi mắt của anh đã cơ hồ che kín tơ máu, khuôn mặt vốn đẹp trai cũng có chút gầy gò, anh nói: "Chồng chéo."

Nói xong hai chữ này, anh lại tiếp tục cúi đầu nhìn mấy thứ kia, phảng phất như trong những thứ này anh đã lâm vào một loại trạng thái cấm đoán cực độ, tựa như không ai có thể tiến vào thế giới của anh.

Chu Quyết lập tức ngã đầu nằm trên giường, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau một hồi cậu nghe được Trần Hạo thấp giọng nói: "Lão Cửu, cậu có thể cho tôi biết cậu ở phụ cận mộ phần công chúa có phát hiện hồ nước nào hay không?"

Lão Cửu cúi đầu suy nghĩ một phen nói: "Hình như không có. . . . . . Đúng rồi, mặc dù không có hồ nước, nhưng chung quanh nơi đó có rất nhiều thôn đều có chữ Hồ, cái gì Bắc Hồ thôn, Lâm Thủy trấn chẳng hạn, tôi cảm thấy như ở cổ đại phỏng chừng phụ cận đó sẽ có sông ngòi."

Trần Hạo gật đầu, anh nhẹ giọng nói: "Xem ra quả thật là như vậy."

Anh dựa vào ván giường nói: "Diệp Vỹ nói đúng, đây kỳ thật chính là lợi dụng âm dương song thuật tồn tại tương hỗ hai mộ, chúng ta phải đồng thời đi vào. Bằng không sẽ xuất hiện mộ thất không cách nào chân chính tiến vào được như Lão Cửu."

Tam Béo vỗ tay nói: "Vậy bản đồ đâu, anh không phải nói anh biết chỗ nào rồi sao?"

Trần Hạo không nói gì, tiếp tục nhắm mắt lại. Tam Béo thở phì phò liều mạng nháy mắt với Khỉ Còi, trong miệng nhỏ giọng mắng: "Trò mèo gì đây!"

Khỉ Còi cũng có chút ngồi không yên, hắn nói: "Nếu đã vậy tôi và Tam Béo đi ngủ trước, ngày mai tính sau. Lão Cửu cậu. . . . . ."

Lão Cửu nhìn thời gian nói: "Tôi biết, tôi cùng một phòng với Diệp Vỹ."

Hai người như trút được gánh nặng, gật đầu rời đi. Lão Cửu nhìn thoáng qua Trần Hạo, nhưng không tức giận bất bình giống hai người Tam Béo, ngược lại bình tĩnh đến kỳ lạ, hắn vỗ vai Chu Quyết rồi cũng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Chu Quyết và Trần Hạo, Chu Quyết vì tận lực không quấy rầy suy nghĩ của Trần Hạo, cậu dứt khoát chuyển người một cái rồi ngủ, ngay giữa lúc nửa tỉnh nửa mê đó, cũng không biết đã qua bao lâu, cậu dường như nghe được thanh âm Trần Hạo rời giường, cậu nhắm mắt lại tưởng rằng sẽ lại bị "đánh lén", thế nhưng lúc này đây Trần Hạo lại ra khỏi phòng, Chu Quyết mạnh mở mắt ra, cậu cẩn thận theo sát ra ngoài, nhưng trong hành lang nho nhỏ của khách sạn đã không còn thấy Trần Hạo đâu.

Ngọn đèn không đủ chiếu bên trong thông đạo ngoại trừ mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân của Trần Hạo, còn lại vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh đâu. Ngay khi nội tâm Chu Quyết nghi hoặc chuẩn bị trở về, cậu đột nhiên quay đầu lại phát hiện Diệp Vỹ không biết làm thế nào đã xuất hiện phía sau cậu, cặp mắt vô thần kia cũng không biết đang nhìn cậu hay nhìn hành lang, im lặng đứng phía sau cậu, Chu Quyết bị dọa thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình, cậu mắng: "Đệt, anh làm gì đó."

Diệp Vỹ lắc đầu nói: "Tôi có lời muốn nói cùng cậu."

Chu Quyết dè chừng người này còn hơn cả Lão Cửu, chung quy cảm thấy trên người gã lộ ra một loại tử khí. Cậu cảnh giác hỏi: "Chuyện gì? Ngày mai không thể nói sao?"

Diệp Vỹ nói: "Là chuyện về Trần Như Lan."

Chu Quyết dừng một chút, cậu hất cằm ra hiệu vào trong góc nói: "Đến đó nói."

Diệp Vỹ nghiêng người đi tới bên cạnh, trong góc hắc ám thân thể Diệp Vỹ cơ hồ không nhìn thấy được, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt nọ. Nhãn cầu màu đen như hai hốc lớn chăm chú nhìn vào Chu Quyết.

Chu Quyết bị gã nhìn đến phát hoảng, cậu mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Vỹ nói: "Tôi chỉ nói, Trần Như Lan không đơn giản như vậy, cô ta năm đó cơ hồ đã thu gom đủ tất cả đầu mối, hơn nữa cô ta khẳng định cũng đã nhìn thấy nội dung về Quách Phác trong quyển tiểu thuyết. Thế nhưng cô ta vẫn tiến vào mộ phần công chúa, hiện tại lại đặc biệt đem tất cả đầu mối đặt trong mộ Quách Phác. Cậu không cảm thấy việc này cực kỳ mâu thuẫn sao?"

Chu Quyết nói: "Anh đây là ý gì?"

Diệp Vỹ nói: "Chúng ta đều nghĩ Trần Như Lan đã thất bại, đã chết, các cậu không nghĩ tới cô ta đã thành công rồi sao?"

Chu Quyết bị gã hỏi đến cả người phát hoảng, Trần Như Lan đã thành công? Đây là ý gì? Cậu hỏi lại: "Chị ấy đã thành công?"

Diệp Vỹ gật đầu nói: "Tôi chỉ nói rằng có khả năng, cậu cũng thấy trạng huống của Quách Mai đó, cô ta chỉ là bị một con Tương trùng nhập vào người, cũng đã có năng lực đến vậy, nếu như Trần Như Lan chiếm được bí mật cuối cùng, vậy cô ta rất có khả năng cũng đã không còn là mình nữa, vậy đầu mối cô ta cung cấp sẽ có độ đáng tin đến đâu đây?"

Chu Quyết bị gã liên tục hỏi ngược lại không hề có năng lực chống đỡ, cậu bắt đầu cúi đầu suy nghĩ, tự nhủ: "Quyển sách kia tại sao lại xuất hiện trong thư viện. . . . . . .Tại sao lại tìm đến ta, còn có nữ nhân tóc dài kia. . . . . ."

Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Vỹ, ánh mắt Diệp Vỹ vẫn trống rỗng thâm sâu như cũ, nhưng Chu Quyết cảm giác được gã cũng đang nhìn lại mình, cậu nói: "Ý của anh Trần Như Lan là kẻ chủ mưu?"

Diệp Vỹ nói: "Có khả năng, cô ta có lẽ sau khi đi vào vòng bảy người quả thật đã khổ cực muốn phá giải, nhưng sau đó cô ta rất có khả năng đã bị nhập, tựa như tình trạng của Quách Mai."

Chu Quyết bưng đầu nói: "Chờ một chút, ý của anh là đầu mối hiện tại của chúng ta không đáng tin?"

Diệp Vỹ mở miệng nói: "Tôi chỉ nghĩ thế, các cậu nhất định phải giữ lại một ít lợi thế, không thể ỷ lại mọi chuyện vào Trần Hạo, Trần Hạo là em ruột của Trần Như Lan, cô ta có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì với nó, cũng có khả năng Trần Hạo đã sớm biết điểm ấy. . . . . ."

Chu Quyết cắt ngang lời Diệp Vỹ, cậu nói: "Không, Trần Hạo khẳng định không biết, anh ấy tuyệt đối đứng về phía chúng ta, hơn nữa nếu như không có anh ấy chúng ta đã không đi được tới hiện tại. Anh. . . . . ."

Diệp Vỹ cười cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, gã nói: "Không sao, cậu đã tin tưởng cậu ta như vậy, thế thì tôi cũng không thể nói gì hơn là muốn nhắc nhở cậu, cậu cảm thấy các anh em của cậu tin tưởng cậu ta sao? Khỉ Còi tin tưởng sao? Tam Béo tin tưởng sao?"

Chu Quyết bị hỏi đến thở không nổi, lúc này Diệp Vỹ nghiêng đầu, vừa đi vừa nói: "Nếu cậu đã nghĩ thông suốt thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nói cho cậu biết làm thế nào giữ lại một cơ hội làm bùa bảo mệnh cho mình."

Khi Chu Quyết nắm chặt đấm tay trở về phòng mình, Trần Hạo đã trở lại, anh ngẩng đầu nhìn Chu Quyết, Chu Quyết tận lực khống chế nét mặt của mình, nói: "Tôi thấy anh vắng mặt, ra ngoài tìm anh."

Trần Hạo gật đầu nói: "Tôi đi mua thuốc lá."

Đối thoại chỉ có bấy nhiêu đó, Chu Quyết lại chìm vào trong loại dao động và áp lực không cách nào khống chế, cậu ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Bản đồ và di ngôn nọ anh đã giải ra chưa?"

Trần Hạo móc ra một gói thuốc lá, nói: "Ừa, hôm nay đã quá muộn rồi, ngày mai tôi sẽ nói cho các cậu biết."

Chu Quyết phát hiện Trần Hạo nhìn cậu, ánh mắt quả thực như một thanh đao xem thấu tim cậu, cậu chột dạ gật đầu nhanh chóng chui vào ổ chăn, sau đó Trần Hạo mở miệng nói: "Tôi đã nhìn thấy."

Bả vai Chu Quyết cứng đờ không cách nào chuyển động, cậu nói: "Nhìn thấy gì?"

Trần Hạo phun ra một vòng khói nói: "Thấy Diệp Vỹ cùng cậu nói chuyện."

Chu Quyết cam chịu xốc chăn lên, cậu ngồi dậy phát hiện Trần Hạo đang ngồi bên giường cậu, cũng không trở lại trên giường mình. Bọn họ đối mặt, tại một khắc kia cậu cảm thấy mình đích xác đã dao động, có lẽ đối với cậu mà nói dốc lòng tin tưởng không hề giữ lại gì quả thực là chuyện không có khả năng làm được, nhưng rồi cậu lại không nhịn được mà lặp lại quyết tâm của mình lần nữa, thật buồn cười biết bao rồi lại bất đắc dĩ tự thôi miên chính mình.

Chu Quyết mang theo giọng nghẹn ngào, bất đắc dĩ nói: "Anh Trần, em muốn tin tưởng anh. Với anh. . . . . ."

Còn chưa nói hết, Chu Quyết đã cảm giác môi mình bị thứ gì đó bao phủ, cậu mở to mắt nhìn Trần Hạo, Trần Hạo nâng mặt Chu Quyết, tay anh có chút run rẩy, Chu Quyết phát hiện lông mi của Trần Hạo đang run lên nhè nhẹ.

Chu Quyết vươn tay vuốt ve bả vai Trần Hạo, liền theo sau là nụ hôn càng kịch liệt hơn, Trần Hạo thuận thế ấn Chu Quyết ngã xuống giường, mà nụ hôn vẫn chưa từng dừng lại, hô hấp của Trần Hạo càng ngày càng dồn dập, động tác nôn nóng và bất an nương theo bầu không khí phiến tình này. Giống như trút hết nội tâm bất an và bất đắc dĩ không cách nào thổ lộ.

Trần Hạo dần dần đưa tay muốn kéo mở quần Chu Quyết, lý trí trong đầu Chu Quyết chợt như được kéo lại, cậu hoảng hốt đưa tay ngăn cản động tác của Trần Hạo, Trần Hạo ngừng lại, anh thở hổn hển ánh mắt có chút bối rối, cũng có chút suy sụp, anh mở miệng nói: "Xin lỗi."

Chu Quyết vội vàng chống đỡ thân thể nói: "Không, không có. . . . . .Em. . . . . ."

Trần Hạo trở lại trên giường mình nằm xuống, anh tắt đèn đầu giường, trong bóng tối Chu Quyết nghe được Trần Hạo nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Cậu khô khốc hồi đáp: "A, biết rồi." Thế nhưng Chu Quyết vẫn như cũ không cách nào ngủ được, cậu giả vờ phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, giả vờ đã ngủ. Qua thật lâu, Chu Quyết nghe được ở giường bên cạnh truyền đến một câu: "Chu Quyết, anh thích em, tin tưởng anh được chứ?"

Chu Quyết như có vật gì đó nghẹn ở yết hầu, cậu bụm mặt nhưng nước mắt không cách nào khống chế được mà chảy xuống, cậu cắn răng không để cho mình phát ra thanh âm. Cậu cảm thấy lồng ngực mình đều muốn nổ tung rồi, cậu muốn đáp lại, thế nhưng không cách nào mở miệng.

Ngày thứ hai, cho đến khi Chu Quyết mở mắt, cậu cũng không biết mình đã làm thế nào ngủ được. Tam Béo đẩy tỉnh cậu, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tròn quen thuộc nọ đang vô tâm vô phế cười với cậu. Cậu lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cậu mở miệng hỏi: "Trần Hạo đâu?"

Tam Béo nói: "Ờm, sáng sớm đã ra ngoài rồi, anh ta nói anh ta muốn mua chút đồ, sau đó có thể nói cho chúng ta biết chuyện về bản đồ rồi, Khỉ Còi đi mua cùng anh ta."

Chu Quyết vuốt mặt xoay người rời giường, cậu đi tới phòng rửa tay phát hiện đôi mắt mình đã sưng như bị đánh. Bất quá Tam Béo tên này là người thô tâm cũng sẽ không phát hiện, cậu vội nhúng ướt khăn đắp nước lạnh lên mặt.

Ăn xong điểm tâm, Khỉ Còi cầm một gói lớn đồ vật cùng Trần Hạo trở lại, trong thoáng chốc Chu Quyết và Trần Hạo nhìn vào mắt nhau đó, song phương đều dời mắt, Trần Hạo hắng giọng nói một câu: "Hiện tại tôi có thể nói cho các cậu biết bí mật của bản đồ này rồi."

Anh đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng đưa mắt đặt trên người Diệp Vỹ, Diệp Vỹ khó xử cười cười. Anh nói:" Kỳ thật phần bản đồ này có năm bản đồ chồng chéo bất đồng mà thành, ở cổ đại bản đồ như vậy có một cái tên gọi là bản đồ Phù Dung."

Khỉ Còi hỏi: "Bản đồ phù dung?"

Trần Hạo uống một hớp nước, sau đó lấy ra một cây bút lông và một ít giấy in, anh đầu tiên ở trên giấy vẽ ra một vài nét, mọi người phát hiện anh đang vẽ bản đồ, sau đó là tờ thứ hai, tờ thứ ba. . . . . .

Anh đem năm tờ giấy in đã vẽ xong mở ra đặt trước mặt mọi người nói: "Đây là năm bản đồ bất đồng biểu thị trên phần di thư nọ."

Chu Quyết cầm lấy bản đồ nhìn từng tờ, muốn từ trong trí nhớ tìm kiếm những đường nét giống bản đồ.

Bất quá cuối cùng buông tha nói: "Thật sự không biết thứ này có ý tứ gì, nếu như là vậy, thì anh Trần bản đồ nào mới là thật đây? Không phải đều là thật đó chứ?"

Trần Hạo nói: "Không, chỉ có một tờ là thật, bản đồ phù dung là một loại bản đồ bảo mật được Trương Khiên phát minh vào thời Tây Hán, lúc đó dân tộc Hung Nô và Nguyệt Thị có mối thù truyền kiếp, mà Tây Hán thì lại muốn thông qua Nguyệt Thị giáp công dân tộc Hung Nộ, nhưng ngặt nỗi không thể liên lạc, liền muốn đi sứ đến Tây Vực, Trương Khiên lĩnh mệnh nhưng rất sợ bản đồ bị dân tộc Hung Nô phá hoại, cho nên hao hết tâm tư vẽ thành một bức bản đồ phù dung, bản đồ phù dung kỳ thật chính là bản đồ do nhiều loại đồ án bất đồng cấu thành, có thể xem như vật phẩm trang sức thêu trên quần áo hoặc yên ngựa. Như vậy sẽ không bị người phát hiện. Mà bản đồ của sư phụ chính là bản đồ phù dung, hơn nữa ông đã nói cho chúng ta biết tấm bản đồ nào mới là thật."

Chu Quyết đột nhiên nghĩ đến câu di ngôn kia, cậu trừng mắt nói: "Bản đồ cũ, phải tìm tấm bản đồ cũ nhất!"

Trần Hạo mỉm cười, nói: "Đúng vậy, chính là câu phải hướng cũ mà tìm, mới không thể dùng. Trong năm tấm bản đồ này của chúng ta chỉ có một bức mới là bản đồ chân chính."

Tam Béo nói: "Chết rồi, năm tấm bản đồ này trong mắt tôi đều là bản đồ cũ đó, dù sao cùng bản đồ hiện tại đều không giống, vậy phải làm sao bây giờ hả?"

Khỉ Còi nói: "Chúng ta ở đây cũng không có thư viện, phòng hồ sơ, bằng không còn có thể tra từng cái, so sánh một chút nói không chừng có thể tìm được."

Lão Cửu nói: "Không kịp, đến lúc này rồi không thể trì hoãn nữa."

Lúc này Trần Hạo phá tan bực tức của mọi người nói: "Không cần tra xét, tôi biết bức nào cũ nhất."

Mọi người đồng loạt nhìn Trần Hạo, Trần Hạo bị nhìn có chút khó chịu, anh cúi đầu nhìn giấy in nói: "Bức này là thật."

Tam Béo cầm lên nhìn đi nhìn lại, hắn nói: "Anh trai à. . . . . .Đáng tin không vậy? Đây không phải lúc đoán mò đâu nha."

Trần Hạo liếc hắn một cái, nói: "Tôi từng đoán mò bao giờ chưa, tôi đều đã đem những bản đồ này hồi tưởng một lần rồi, tương ứng với những bản đồ tôi từng xem nhất nhất so sánh, sơn mạch địa thế, cùng với sông ngòi. Mặc dù bản đồ đều là cũ, nhưng từng triều đại đối với đặt tên sơn mạch và sông ngòi cùng dòng chảy đều khác nhau, từ đó tôi có thể suy đoán ra bản đồ này là thời Ngũ Đại, cũng là bản đồ gần niên đại với Quách Phác nhất, mà những bức khác lần lượt là bản đồ thời Nguyên, Bắc Tống và Lưỡng Trương Minh triều. Cho nên tôi có thể khẳng định bức này là thật."

Khỉ Còi nhếch miệng nói: "Không phải chứ. . . . . Anh cư nhiên thuộc lòng?"

Trần Hạo xoa mũi nói: "Tôi cũng mất không ít khí lực, cho nên tối qua tôi còn chưa cách nào trả lời các cậu, việc này thật sự cần một thời gian ngắn. Bởi vì chúng ta không còn thời gian để điều tra xuất xứ của bản đồ nữa."

Mọi người trầm mặc chốc lát, thoáng cái liền bùng nổ tiếng reo hò, mọi người kích động vỗ lưng Trần Hạo, mọi người hưng phấn mà hoan hô. Trần Hạo chỉ mỉm cười nhìn Chu Quyết, Chu Quyết từ trong hưng phấn lấy lại tinh thần, cậu có chút ngượng ngùng nói: "Vậy chúng ta xem như đã tìm được vị trí chính xác của hai ngôi mộ này rồi, bước tiếp theo chúng ta sắp xếp thế nào đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.