Từ sau khi Nam Cung Thanh đến, giáo chủ Diêm La giáo rất ít khi có thể rời giường trước lúc mặt trời lên cao.
Chỉ có hôm nay là sẽ khác, hai người phải xuống núi, đi tìm lương thực cho mùa đông, dùng hàn khí áp chế tốc độ chân khí va chạm trong kinh mạch của cơ thể, giúp Nam Cung Thanh giảm bớt thống khổ của nội lực vẫn còn tàn dư.
Sau khi cẩn thận rửa mặt, sửa soạn trang phục một hồi, Nam Cung Thanh vẫn là một nam quân tử xiêu vẹo như cũ -- áo trắng như tuyết, mi mục như họa, nếu không tỉ mỉ dò xét, thì sẽ không phát hiện giữa chân mày chỉ tăng mấy phần thiếu niên thôi.
Lưu luyến không rời mà cáo biệt Diêm Tả Diêm Hữu, người vì không ngủ đủ mà không hăng hái lắm theo sát phía sau Diêm Lạc xuống núi.
"Tiểu ngốc, nhìn thấy đám mây kia không?" Diêm Lạc chỉ chỉ một đoàn mây đen rất dày: "Đám mây đó quanh năm bốn mùa đều ở nguyên chỗ cũ, cực kì quỷ dị, tương truyền bên trong có yêu bà, nhìn thấy người lạc đường sẽ bắt đi giết chết."
Nam Cung Thanh gật gật đầu.
"Tên lười biếng ngươi, nói chuyện."
"Lạc đường, giết chết."
"Còn có, " Diêm Lạc tiếp tục di động, kiếm chút gì đó hù người: "Núi này thời xa xưa là toà tiên sơn, truyền thuyết nói bây giờ vẫn còn một ít yêu quái, chuyên bắt những kẻ không nghe lời về nấu canh."
"Nấu canh." Nam Cung Thanh kiếm trọng điểm mà lặp lại một lần.
Diêm Lạc đe dọa người xong, cảm thấy rất hiệu quả, liền chọn phiến đá tương đối bằng phẳng sạch sẽ, mở túi đồ đạc ra: "Ở đây nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, không cho phép chỉ ăn mỗi thịt! Ta đi xung quanh tìm chút nước."
Eo mỏi mông đau, Nam Cung Thanh lập tức ngồi ngay tại chỗ, cả người như không có xương tựa cây cỏ lau mà chậm rãi ung dung ngả dần, lười biếng nằm xuống.
Diêm Lạc: "..."
Nam Cung Thanh mở to mắt nhìn lên trên, chờ Diêm Lạc tiếp tục nói chuyện.
Cả một mỹ nhân nằm nghiêng đồ! Thế nhưng Diêm Lạc chỉ muốn đánh y một trận.
"... Ta lập tức trở về, ngươi ở đây, không được nhúc nhích." Diêm Lạc ép Nam Cung Thanh mở miệng bảo đảm, mới đạp ngọn cây bay vút đi.
Suối nước trong núi trong vắt thấy cả đáy, ngọt ngào mát miệng, chợt có lữ nhân đi đến, cũng tới lấy một ít.
Nhưng chuyện này cũng không được bình thường cho lắm, bên dòng suối giữa sườn núi hiểm trở mà lại xuất hiện một bà lão lọm khọm tuổi quá hoa giáp*.
*tuổi quá hoa giáp: ngoài 60 tuổi.
Mặc dù sinh nghi trong lòng, nhưng Diêm Lạc cũng không hỏi nhiều.
Nào ngờ bà lão kia lại chủ động mở đầu câu chuyện, chống gậy gỗ run rẩy vụng về, giọng nói như cành củi khô chà trên mặt giấy ráp, khàn khàn chói tai: "Thiếu hiệp có mệnh số rất tốt."
Diêm Lạc đưa lưng về phía bà lão tiếp tục lấy nước, trong tay âm thầm vận khí.
"Nhi lập chi niên*, sẽ có một kiếp. Vô hậu chi ưu*, chính là họa lớn." Mười bảy chữ này nói ra khá là vất vả, có chút giống như đã dùng hết lực khí toàn thân, sau khi nói xong còn như lục phủ ngũ tạng đều tê liệt mà ho khan, gậy gỗ rơi xuống, bị lấp vào đám lá vàng khô rụng, tiếng loạt xoạt vang vọng.
*nhi lập chi niên: 30 tuổi, tuổi xây dựng sự nghiệp.
*vô hậu cố chi ưu: không có con nối dõi và chăm sóc khi về già.
Diêm Lạc làm như không nghe thấy, đậy bình nước lại cẩn thận, đứng dậy đi thẳng.
Bà lão kia vẫn không tha mà tiến đến cầm lấy ống tay áo của hắn, dùng âm thanh khô khàn tiếp tục chậm rãi nói: "Thiếu hiệp có quý nhân làm bạn, tất nhiên là không sợ gì. Trái lại, nam tử đi cùng với ngài thì..." Cố ý dừng lại.
Diêm Lạc nhẹ nhàng rút ống tay áo về: "Y làm sao?"
Tiếng cười hơi khàn vang lên: "Sinh con trai, hoặc sẽ gặp đại kiếp nạn..."
"Ồ? Đại kiếp nạn?" Diêm Lạc cười như không cười, ước lượng câu nói này, đột nhiên trong đầu chớt lóe sáng một cái -- bà lão này sao lại biết hắn đi cùng một người nữa!
Diêm Lạc vung một chưởng tới, không ham chiến phi thân chạy về, trước lúc di chuyển còn liếc về phía bà lão đã biến mất không còn tăm hơi kia.
Hắn gấp rút lao nhanh, vạt áo tung bay theo gió phát ra tiếng phần phật vang vọng. Xa xa trông thấy một bộ bạch y, người kia vẫn đàng hoàng nằm ở chỗ cũ chợp mắt, cả một nỗi lòng lo lắng mới vừa được nới lỏng một chút. Lại chợt thấy một cái đầu giống như đầu con mèo hoang nhưng thân dài như con hổ, lông dài rối tung, tứ chi bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc, từ trên cao nhảy xuống đất lại không hề phát ra tiếng động.
Nó đứng cạnh Nam Cung Thanh còn đang say ngủ, lặng lẽ ngửi ngửi phần cổ, nọc độc chảy xuống từ răng nanh sắc bén, tới tới lui lui treo lơ lửng trên động mạch trọng yếu của y, nhìn thấy cảnh tượng này, Diêm Lạc không khỏi tim đập thình thịch, lạc mất mấy nhịp.
Giây lát sau, dã thú kia nằm ngang xuống, dùng cái đuôi xám trắng thô dài ôm lấy Nam Cung Thanh, cẳng chân cọ động qua lại, làm ra bộ dạng con thú hoang đang tìm đối tượng để giao phối!
Nam Cung Thanh cũng bị trận ngứa ngáy trên đùi truyền đến mà tỉnh lại, vừa mở mắt thiếu chút nữa "được" doạ cho bay ba hồn bảy vía. Hắn vội vàng nhìn chung quanh, thấy thân ảnh màu đen quen thuộc đang nhanh chóng chạy tới, bỏ túi đồ đạc ở lại định đứng dậy chạy thoát thân, nhưng lại trực tiếp bị ngậm lấy quần áo, hai chân lơ lửng giữa không trung.
"Tranh" mà một tiếng, trường kiếm phá gió bay đến, con miêu hổ lơn lẹo tránh thoát. Nó ngậm Nam Cung Thanh, nhanh chân lao đi, nhảy nhót né tránh công kích từ phía sau. Dã thú kia dựa vào bốn chân ưu thế, chuyên chạy nhảy trong địa thế hiểm trở, vượt núi lội suối, rốt cuộc cũng bỏ rơi Diêm Lạc đuổi theo gắt gao ban nãy, tiến vào một hang núi thả Nam Cung Thanh bị xóc nảy đến đầu váng mắt hoa đang nôn khan liên tục ra.
Nó thu hồi răng nanh, đầu tiên là đánh hơi từ đầu tới chân y một lần, sau đó ngồi xổm xuống, một bên thè ra đầu lưỡi ướt nhẹp liếm láp chung quanh, một bên dùng hạ thể cọ động trên đùi Nam Cung Thanh.
Tiếng xé vải vang vọng trong hang núi trên cao. Nam Cung Thanh dùng cả tay cả chân giãy dụa, trong lúc vô tình có liếc về phía dã thú kia, trước ngực có hai hàng đầu nhũ, nhưng dưới khố lại cũng có thứ đó, cơ mà y cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Y nắm trên mặt đất, với được hòn đá nào liền lấy đến ném về phía cặp mắt xanh lè của nó, nhiều lần nghiêng đầu tránh né, cuối cùng trực tiếp chọc giận dã thú để bị nó cắn mạnh một cái vào cánh tay. Khoảnh khắc bạch y nhuốm máu đỏ tươi, nọc độc dọc theo vết thương chui vào cơ thể...
Ở một nơi khác, Diêm Lạc lòng như lửa đốt, chung quanh mờ mịt, đột nhiên chú ý trên đỉnh đầu, đám mấy luôn luôn ở nơi Sơn Nam xa xa kia giờ khắc này lại gần như vậy, nỗi lòng có chút vui mừng, lập tức chạy gấp tới.
Hắn tiến vào đám sương mù, thời điểm hắn men theo tiếng gào khóc thống khổ tìm tới hang núi, đập vào mắt chính là cảnh súc sinh kia cắn vào cánh tay Nam Cung Thanh tư thế động thân dâm loạn, lúc này thật muốn rách cả mí mắt!
"Súc sinh!" Hắn gầm một tiếng! Ngay sau đó, một luồng nội lực hắc ám như vũ bão mang theo sát khí tụ lại, càn quét cuốn vào trong hang núi vô số cát bay đá vụn.
Vạt áo Diêm Lạc hắc ám không gió mà bay, tựa như thiên giáng dạ sát*.
*thiên giáng dạ sát: trời đất giáng sự trừng phạt (vì không biết để dư lào cho thật ngầu nên tui để hán việt luôn:v)
Nam Cung Thanh thấy nó lại muốn bỏ chạy, hợp hai cánh tay nhỏ lại, nghĩ tất cả biện pháp cuốn lấy nó.
Trong nháy mắt, một trưởng mang theo nghìn sát thương kia trực tiếp khiến nửa thân dã thú máu me be bét, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống, miệng phun máu tươi, miễn cưỡng mới có thể lảo đảo đứng lên.
Diêm Lạc không chút do dự bù thêm đòn thứ hai, rốt cuộc đánh ngã dã thú kia, trước khi chết nó vẫn không cam tâm mà nhìn nhìn người đang đứng, ánh mắt oán hận.
Diêm Lạc quỳ xuống ôm lấy Nam Cung Thanh, cởi áo ngoài đem người gói kỹ lại, kiểm tra vết thương xung quanh.
Chỉ thấy cánh tay của Nam Cung Thanh có một vết thương sâu tới tận xương, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được cầm máu lại, còn những vết thương nhẹ nháy mắt đều trở nên lành lặn như không có chút tổn hại gì, thế nhưng người vẫn kịch liệt run rẩy như cũ, rên rỉ đứt quãng.
"Đau ở đâu? Nơi nào? Nói mau!" Diêm Lạc vận công vào trong cơ thể y được một vòng, vẫn chưa phát hiện nội thương, nhất thời không bắt được trọng điểm, đầu đầy mồ hôi.
Nam Cung Thanh siết chặt lấy cánh tay Diêm Lạc, tiếng rên rỉ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng miễn cưỡng đau đến ngất lịm đi.
Diêm Lạc nhìn ra trong giấc mộng y vẫn nhíu chặt lông mày, đem người ôm vào lồng ngực, nhắm mắt bình ổn kinh nộ trong lòng, ngoài ra, còn có một mảnh tâm tình không thể nói ra lại không thể nói rõ...
----------------------------
S
au khi Nam Cung Thanh tỉnh lại, hai người vẫn đang ở trong cái hang động xa lạ đó, bên trong có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt hàng ngày, hiển nhiên là đã từng có người ở.
Diêm Lạc thuần thục dùng nhà bếp đun củi gỗ, lấy ra bát sứ, múc một bát cháo ấm đi đến, nâng Nam Cung Thanh dậy cho y ăn một chút.
"Còn có chỗ nào đau không?" Diêm Lạc hỏi, thanh âm ôn nhu chưa từng có.
Nam Cung Thanh cụp mắt lắc đầu.
Tựa hồ là ảo giác, khuôn mặt quanh năm trơn bóng như ngọc của y nhìn từ ánh sáng rọi vào nhà bếp có chút hơi đỏ lên, giống như sau khi uống rượu mà hơi bị say.
"A Lạc, " Nam Cung Thanh che lại giữa hai chân của mình, rũ mi mắt xuống, khổ sở nói: "Hỏng rồi."
!
Vừa mới bộc lộ chút tâm tư ủy mị Diêm Lạc thoáng chốc đã kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, tay chân luống cuống cởi quần của y, đẩy hai chân ra, lúc này lại cực kì sửng sốt, trong đầu trống rỗng.
Ngọc hành phía dưới, đáng nhẽ phải là vị trí của đôi tinh hoàn, lại xuất hiện một đạo thịt với khe nhỏ như hạt ngọc, mềm mại phấn nộn, ngượng ngùng đóng chặt, trên đỉnh còn điểm thêm một "hạt đậu khấu" tinh tế.
"Hỏng rồi." giọng nói của Nam Cung Thanh nhiễm phải một phần ý như muốn khóc, kẹp chặt đùi lại, không cho xem.
"Không phải hỏng rồi, " Diêm Lạc giơ ngón trỏ ra, nhưng nhìn thấy đốt ngón tay có vết trai do cầm kiếm, liền đổi thành ngón giữa. (minh họa: 凸)
Từ dưới lên trên, lượt dọc theo khe nhỏ đỏ chót tinh tê, đúng như dự đoán sờ được hai cái lỗ, một lớn một nhỏ. Người dưới thân này không ngờ lại dư ra một nơi mẫn cảm như vậy, chỉ nhẹ nhàng đụng vào, liền há miệng run rẩy chảy ra d*m thủy trong suốt ướt át, dính ướt cả ngón tay vừa mới lướt qua, vì vậy bắp đùi liền kẹp lấy ngón tay còn muốn đâm vào phía trong kia lại không buông.
Truyền thuyết của ngọn núi này là thật! Diêm Lạc nhất thời vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Thời kỳ thượng cổ, khi ba mươi sáu tiểu quốc vẫn còn, Đản Viên sơn là tiên sơn, không, phải gọi là yêu sơn mới đúng. Tương truyền nơi này có một loài thú, hình dáng như con mèo rừng nhưng lại có bờm, tiếng tăm lẫy lừng, tự là giống đực tự là giống cái, đực cái hợp thành một thể. Sau này, khi thời thế phát triển, yêu thú cổ đại cùng dần dần biến mất không rõ tung tích, chỉ những người có tu vi cực cao mới từng tiếp xúc nó một, hai lần...
Lúc này, Diêm Lạc lại nhớ tới lời lão bà kia nói, tâm lý tin người đột ngột sinh ra -- đúng là năm nay hắn đã tròn hai mươi chín tuổi, nếu như đến năm ba mươi tuổi không có con nối dõi, khi về già gay go nhất chính là sẽ gặp gian nan khổ cực. Nhưng Nam Cung Thanh lại đột nhiên có thể sinh được có một tiểu quí tử...
Hắn thấy hai gò má của Nam Cung Thanh ửng đỏ khiến người trìu mến, thưởng thức từng sợi tóc đen láy nằm rải rác trên giường của y, nhất thời tức giận trong lòng -- hắn đã chiếm hết tất cả của người này, nếu như ai dám to gan chia sẻ Nam Cung Thanh, hắn sẽ làm cho súc sinh đó chết không có chỗ chôn.
Việc này cũng khiến Nam Cung Thanh không thể kết giao với nữ nhân để sinh con nữa, không bằng phải nắm bằt ngay ý trời này...
Diêm Lạc trên mặt không hề biểu cảm, tâm tư từ lâu đã chuyển biến vô số lần, nhưng động tác phía dưới lại chưa từng trì hoãn.
Ngón tay giữa ở trước lối vào mềm mại đảo quanh qua lại, như có như không đâm vào một đốt ngón tay, trước tiên là nhanh chóng cản lại chống cự của Nam Cung Thanh sau đó nhẹ nhàng chà sát huyệt thịt mềm mại, một bên mở rộng một bên thâm nhập.
Một tay hắn cầm lấy hai cổ tay Nam Cung Thanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm khe nhỏ ngượng ngùng khép mở, từ nơi phát ra tiếng nước dính nị nhỏ bé mà liếc vào trong nội bích phấn hồng tươi đẹp, nuốt một ngụm nước bọt.
"A Lạc... Đau..." Nam Cung Thanh chỉ cảm thấy "dòng nước" dưới thân thật không thể hiểu nổi, hơn nữa làm thế nào cũng ào ạt như vô tận. Đối phương càng thưởng thức, "dòng nước" càng chảy như phát bệnh.
Mặc dù nghe thấy Nam Cung Thanh kêu như vậy, nhưng Diêm Lạc thấy "tiểu huynh đệ" phía trước của y đã bán cứng rắn, liền yên lòng, ngón tay một đường trêu chọc chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng co lại. Trải qua tầng tầng lớp lớp mị thịt trơn nhớt, ngón tay giữa chỉ còn lại nửa đốt ở bên ngoài, đang chờ để tiếp tục thâm nhập sâu, lại đột nhiên phát hiện chạm phải nơi mẫn cảm nhất. Đầu ngón tay tinh tế vuốt nhẹ, có thể cảm nhận có một cái miệng nhỏ khác.
Chỗ này có chút hẹp...
Nam Cung Thanh thấy Diêm Lạc quyết tâm muốn sờ địa phương đã "hỏng" của y, liền yên tĩnh lại chịu nhịn động tác của đối phương. Nhưng ngón tay kia cũng không lưu tình, không tha mà hướng mị thịt đâm vào bụng y.
Y cực kỳ sợ hãi, nơi đáng sợ trong bụng như vậy cũng để cho hắn sờ rồi, vì sao tay Diêm Lạc vẫn còn muốn dùng sức đâm vào trong? Hơn nữa chỉ cần Diêm Lạc hơi hơi va vào bên trong, cảm giác xa lạ sẽ thoáng chốc càng trở nên mãnh liệt, làm cả người y đều khó có thể tự kiềm chế mà run rẩy, thân thể giống như là hỏng rồi, không thể điều chỉnh được.
"Đau A Lạc, đau a..." Nam Cung Thanh nhỏ giọng kêu, mắt đỏ vành mắt đã ngưng tụ vài giọt nước, lại không dám làm ra một cử động nhỏ nào, lẳng lặng giương cổ tay bị Diêm Lạc tóm, hai cái đùi dài nhỏ thẳng tắp phối hợp co lại trước ngực.
"Đau thật sao?" Diêm Lạc nhìn mu bàn tay của mình bị siết mém tắc mạch máu, hỏi.
"Đau." Nam Cung Thanh ủy ủy khuất khuất mà bù thêm một tiếng.
Thật sự mà nói Diêm Lạc cũng chưa hiểu rõ được âm huyệt này liệu có gây tổn thương đến Nam Cung Thanh hay không, vẫn phải bất đắc dĩ rút tay lại, nhưng hắn đột nhiên nhanh trí, lập tức lại luồn một chút đầu ngón tay vào, đem chất lỏng bôi vào cái miệng nhỏ phía sau: "Chỗ này có đau không?"
Bị làm mấy lần Nam Cung Thanh cũng tự hiểu Diêm Lạc muốn làm gì, nhẹ nhàng tránh thoát tay hắn, chờ lúc đối phương cúi đầu liền chủ động vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, thẳng tặp đem hậu huyệt căng mịn còn chưa kịp khỏi hẳn đưa lên: "Tao huyệt cho ngươi. Phía trước, không được."
Diêm Lạc vì không thưởng thức được tân huyệt nên rất tiếc nuối, liền không chút do dự mà động thân đi vào, đem người đặt ở dưới thân ra ra vào vào mà làm cả đêm. Thế nhưng mỗi khi hắn lén lút dùng tay tiến vào âm huyết phía trước của Nam Cung Thanh, vật nhỏ liền lập tức kêu đau.
Chỗ này thật là mẫn cảm a... Diêm Lạc.dụng hết lòng gian mà nghĩ đến "nơi kia" của Nam Cung Thanh, nằm mơ cũng là được đền đáp như mong muốn mà sảng khoái một phen. Chờ đến khi hắn tỉnh dậy, vừa mở mắt nhìn, Nam Cung Thanh ở trong lồng ngực hắn cắn quần áo lặng lẽ khóc.
"Ngủ, vẫn còn đâm!" Nam Cung Thanh đẩy ngực hắn về phía sau, tức giận lau nước mắt: "Không cho ta ngủ, quá xấu xa."
Diêm Lạc dở khóc dở cười rút dương cụ ra, dùng buổi sáng sớm để bắt đầu thay đổi trò gian dụ dỗ, vốn định kiểm tra hậu huyệt của Nam Cung Thanh thế nào, lại sững sờ phát hiện -- âm huyệt đã biến mất!
Nơi kia đã trở lại bình thường, sờ lên tựa như không có bất kỳ thay đổi nào, có chút giống như chỉ là do hắn mơ một giấc mộng xuân sắc vô biên vậy.
"?" Nam Cung Thanh cũng đưa tay sờ sờ, rốt cuộc lộ ra một tia nụ cười: "Tốt quá rồi!"
Diêm Lạc mặt không hề cảm xúc: "Ừm, tốt rồi."
---
Ka: tiếc bome thì nói ra =))
Nhắc nhở thân thiện: từ chương này yếu tố song tính đã xuất hiện. Nam Cung Thanh vì bị yêu quái cắn nên mới sinh ra tính hướng này, nên có vẻ hơi bị chập chờn xíu =)) vì vậy tác giả có ghi ở văn án là: Vào thời gian không xác định sẽ biến thành song tính! đó
Bạn nào không nuốt được thể loại này thì né ra nha:3