Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 9: Trì tiểu thư thật giống như chịu kích thích không nhỏ, không cho phép bất luận kẻ nào đến




Ngón tay của Trì Hoan từ từ khắc chế không nổi, run rẩy, đầu óc cũng ngắn ngủi trống không.

Cho dù bình tĩnh hơn nữa, cô cũng chỉ là một tiểu nữ nhân hai mươi tuổi.

“Nếu như là bởi vì chuyện này, vậy anh thả tôi, tôi cam đoan với anh, vị hôn phu của tôi tuyệt đối sẽ không lại làm phiền vợ chồng anh ”

Cô cơ hồ là ngừng thở, nói ” hơn nữa anh nên rõ ràng, chỉ có tôi mới có thể làm cho Mạc Tây Cố không có cách nào xuất hiện bên cạnh vợ của anh.”

Có thể hay không, thật ra thì cô không biết.

Nhưng trước mắt cô chỉ có thể nói như vậy.

Có thể nam nhân không nghe cô nói, ngược lài trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị” cô là một xử nữ sao?”

Trì Hoan sững sờ, mặt bắt đầu trắng bệch, lông mi uốn cong tinh tế cũng bắt đầu run rẩy liên tục.

“Thời điểm vợ của tôi gả cho tôi, liền đã không phải là một xử nữ, tôi biết, cô ấy cùng Mạc Tây Cố có yêu đương qua… Mạc Tây Cố hắn đã ngủ vợ của tôi!”

Tay nàng chỉ dùng sức móc vào lòng bàn tay, cất cao giọng nói ” tôi không phải là xử nữ, tối hôm qua tôi đã cùng Mạc Tây Cố ngủ qua… “?

“Ba ” một tiếng thanh thúy vang lên.

Trên mặt Trì Hoan bị tát một bạt tai thật vang dội.

“Thật là một nữ nhân buông thả, tại sao không biết tự ái? Không kết hôn tại sao lại cho nam nhân ngủ?”

Hắn vừa nói vừa tự nói, cả người đắm chìm trong một loại điên cuồng, khi tức giận, lại một bạt tai tát trên mặt của Trì Hoan, đánh cô nửa bên mặt đều tê cứng.

Dao trong tay hắn đột nhiên ném qua một bên, Trì Hoan còn chưa kịp phản ứng, trong tầm nhìn liền xông vào một gương mặt thô bỉ thật lớn, tay đã đưa về phía y phục của cô, dùng sức lôi xé.

Đầu óc của cô trong phút chốc căng thẳng đến nóng lòng đên khỏi bệnh, không bị khống chế rít gào ” ngươi làm gì?”

“Mạc Tây Cố ngủ với vợ của tôi, tôi cũng phải đem nữ nhân của hắn cưỡi ” áo khoác của Trì Hoan rất nhanh bị hắn kéo xuống dưới, duy nhất còn dư lại áo lông cũng bị lôi xé biến hình ” giả trang cái gì… Các ngươi đều là loại nữ nhân phóng đãng hạ tiện.”

Nam nhân,xa lạ, gương mặt dữ tợn xa lạ.

Thời điểm tay hắn đem Trì Hoan từ đằng sau kéo lên, cúi đầu hôn trên mặt cô, cái va chạm da thịt làm mỗi dây thần kinh trên người Trì Hoan toàn bộ căng cứng, cũng tìm không được một chút lý trí.

Cô rít gào ” cút —— ”

Trong lòng sợ hãi là bản năng của loài người.

Khi lòng người sợ hãi sâu đến trình độ nhất định, sẽ mất khống chế đến không cách nào ức chế, ngược lại biến thành sinh lý sợ hãi, tục xưng làm bệnh tâm lý.

Trì Hoan bài xích gặp gỡ cưỡng ép xâm phạm, cô cơ hồ cũng điên rồi.

Thanh tỉnh, sợ hãi, trên người nàng làm nàng chán ghét nam nhân, trong trí nhớ bẩn thỉu tận cùng nhớ lại, cùng nhau đan vào gào thét tới như thủy triều bao phủ tất cả ý thức cô.

“A…”

… …?

Nửa giờ sau, cục cảnh sát.

Không có cách nào một cái cảnh sát khều một người khác rồi trố mắt nhìn nhau,nhìn về phía trên ghế, có một nữ nhân cúi đầu, cả người run không ngừng.

Mười phút trước, Trì Hoan báo án bị hai nam nhân đưa tới, kể cả một phạm nhân cường gian không thành công.

Năm phút trước, cục trưởng hỏa tốc tự mình xử lý chuyện này.

Nguyên bản Cục trưởng nghe nói Trì Hoan được người đi đường “Đi ngang qua ” kịp thời cứu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn mới vừa đến gần cô, nghĩ muốn nói hai câu, tay còn không có đưa tới, liền bị cô cực kỳ mất khống chế bài xích.

Ngay sau đó cũng không dám lại kích thích cô.

Trì Hoan được đưa đến cục cảnh sát đến bây giờ, cô không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.

Vô luận nam nữ.

Có nữ cảnh sát muốn đưa cho nàng ly nước, đều bị cô đập bể ly.

Ai nấy đều thấy được, tâm tình Trì Hoan vô cùng không ổn định.

Tuy nói cô chẳng qua là bị quăng mấy bạt tai, quần áo cũng bị lôi kéo, xé lộ ra rất nhiều nơi nhưng vị trí kín đáo vẫn bị nàng gắt gao phòng vệ, cũng không có bị cái gì tính là xâm phạm.

Có thể phản ứng của cô so với nữ nhân chân chính bị xâm phạm qua là không vượt qua.

Mạc Tây Cố nhận được tin tức liền hỏa tốc chạy tới.

Nhưng hắn không là một người tới, đi theo phía sau liền ngay cả đồng phục bệnh nhân đều không đổi, chỉ ở bên ngoài che phủ cái áo khoác ngoài thật dày rụt rè Tô Nhã Băng.

Hắn vừa tiến đến liền thấy trên ghế có một nữ nhân cuộn thành một khúc.

Ngay sau đó hắn liền ngây ngẩn, bởi vì hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua cái bộ dáng này của Trì Hoan.

Ở trong ấn tượng của hắn, Trì Hoan là điển hình thiên chi kiêu nữ, đại tiểu thư kiều mỵ, xinh đẹp, chủ động, không buồn không lo.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể nhỏ thảo không ngừng run của Trì Hoan.

Mạc Tây Cố trong lòng cứng lại, bước nhanh hơn đi tới, cúi người, tay muốn ngồi bả vai của Trì Hoan.

“Cút.”

Trì Hoan không động, một chữ từ trong môi nhạt nhẽo không chút huyết sắc phun ra, lặp đi lặp lại vô số lần mấy chữ ” đừng đụng tôi”

Đồng mắt Mạc Tây Cố co rụt lại, tay cứng lại ở giữa bên trong không trung.

Từ lúc hắn bắt đầu nhận biết cô ấy, Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể nhỏ thó không ngừng run của Trì Hoan.

Mạc Tây Cố trong lòng cứng lại, bước tới nhanh hơn, cúi người, tay muốn đặt lênbả vai của cô ấy.

“Cút.”

Trì Hoan không động, một chữ từ trong môi nhạt nhẽo không chút huyết sắc phun ra, lặp đi lặp lại vô số lần mấy chữ ” đừng đụng tôi.”

Đồng mắt Mạc Tây Cố co rụt lại, tay cứng lại ở giữa bên trong không trung.

Từ lúc hắn bắt đầu nhận biết nàng, Trì Hoan gần như đối với toàn thế giới, tất cả mọi người đều cao ngạo ngang ngược, nhưng nàng ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ đều là cười tươi như hoa, chớ nói chi là để cho hắn cút.

Chỉ có thời điểm lúc ban đầu dây dưa với hắn, hắn tằng không nhịn được nói qua cái chữ này.

Hắn vẫn cho rằng chính mình vậy là đủ, có thể giờ phút này loại xác nhận, đột nhiên có một dấu vết kẽ hở để lại.

Cảnh sát trực đi tới nhỏ giọng nói ” Mạc thiếu, Trì tiểu thư thật giống như chịu kích thích không nhỏ, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần ”

Vốn cho là bạn trai nàng tới rồi sẽ khác nhau, không nghĩ tới vẫn là cái bộ dáng này.

Xa xa, mỹ nam tuấn tú xem cuộc vui một dạng không liên quan đến mình, tầm mắt rơi vào dáng đứng cô đơn của Mạc Tây Cố cùng trên người Tô Nhã Băng, môi mỏng kéo ra độ cong châm chọc.

Cuối cùng, hắn cúi đầu liếc nhìn thuộc hạn đang dứng một bên ” tiểu Nữu Nhi thật không có bị cái gì chứ?”

“Khẳng định không, chúng ta đi qua là lúc tên cặn bã kia vừa mới bắt đầu cởi y phục của nàng, bất quá bộ dạng nữ nhân bị cường gian thật hù dọa người, tựa như không muốn sống.”

Nam nhân không nói thêm gì nữa, nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.

Động tĩnh nhỏ nhẹ vang lên, cửa lại đi tới một người đàn ông.

Mặc Thì Khiêm vẫn là một thân quân áo màu đậm, lạnh lùng cao ngất, mặt tuấn mỹ lạnh âm trầm có thể chảy nước, cả người đều lộ ra một cổ làm người ta sinh sợ lệ khí.

Hắn nhìn nữ nhân bị vây quanh, giống như mèo bị hoảng sợ, co lại thành một cục, đôi mắt tối sầm lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng, chân dài bước ra, đi thẳng đi qua.

Người đàn ông này từ khi bắt đầu xuất hiện, liền tản ra một loại không tiếng động lại có khí tức cường đại.

Thời điểm hắn đi qua, không biết vô tình hay là cố ý, động đến bả vai Mạc Tây Cố,đem người hắn ( Mạc Tây Cố) lùi về sau nửa bước.

Sau đó, hắn làm một cái động tác giống Mạc Tây Cố ——

Tay đưa về phía bả vai Trì Hoan.

“Đừng đụng tôi.”

Trì Hoan ánh mắt động cũng không động, vẫn là lạnh lùng nói ra ba chữ.

Mạc Tây Cố nhìn người tuấn tú lạnh lùng, rõ ràng chỉ là một bảo vệ lại không coi ai ra gì, lại nghe được Trì Hoan cũng nói ra ba chữ kia, thần kinh cẳng thẳng lại hơi hơi buông lỏng một chút.

Mặc Thì Khiêm nhìn như yên lặng nhún nhường, nhưng trừ người thuê hắn cùng với Trì Hoan thì hắn khá lịch sự, những người khác hắn chưa bao giờ coi ra gì.

Hắn cũng không thương Trì Hoan, nhưng hắn cũng theo bản năng không thể tiếp nhận trong lòng hắn, có nam nhân so với hắn càng đặc biệt.

Có thể một giây kế tiếp —— <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.