Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 20: Tôi nói cho cha anh phi lễ tôi




Cô co ro trên salon, cằm tựa lên đầu gối, lầm bầm nói:“Từ lúc bắt đầu thích anh ấy, tôi cũng biết anh ấy không thích tôi, tôi cho rằng không sao hết. Có một thời gian tôi theo đuổi anh ấy làm anh anh ấy rất ghét tôi, mặc dù có chút khổ sở nhưng tôi chưa từng dao động. Sau này anh ấy đáp ứng kết hôn cùng tôi đã nói qua sẽ không yêu tôi, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng có thể được ở bên người mình yêu thì cũng không nhằm nhò gì”.

Cô nghiêng đầu nhìn Mạc Thời Khiêm:“Nếu không có gì thay đổi, ngày mai tôi sẽ đi thử áo cưới, Mạc gia tuyệt đối xử lý gọn gàng Tô Nhã băng, tôi vẫn là vợ sắp cưới của anh ấy, nhưng là…..”

Cô kéo dài giọng, rũ mắt, lông mi dài che đi tia sắc bén.

Mặc Thời Khiêm không lên tiếng, nhàn nhạt lẳng lặng nhìn cô. Trì Hoan ngả người ra phía sau, ánh mắt lãnh đạm khẽ mở miệng:“Ngày mai tôi không có tâm tình đi thử áo cưới”. “Không có tâm tình” nói ra bốn chữ thực là hời hợt. Nhưng Trì Hoan đối với Mạc Tây Cố chưa từng có loại thái độ hời hợt này. Cô đưa tay vuốt lông mày, cười nhẹ, giọng nói tiêu điều:“Tôi không hiểu, tại sao nhiều năm như vậy đều nhịn được, chỉ còn một tháng lại không thể nhịn tiếp”. Trì Hoan cô cho tới giờ đều hiểu rõ bản thân muốn gì mà không ngừng tiến tới, bất luận giữa đường phải bỏ ra bao nhiêu đều không lùi bước.

Mặc Thời Khiêm môi mỏng nhẹ cong không tiếng động cười nhạt:“Bởi vì Mạc Tây Cố lúc trước, mặc dù không thích cô nhưng anh ta cũng không có đàn bà khác, nhưng bây giờ mối tình đầu cùng chấp niệm của anh ta trở lại, mà cô lại đánh giá bản thân quá cao, cô không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của anh ta.”

Trì Hoan gương mặt tinh xảo hơi cứng lại, ngồi trên ghế salon không lên tiếng. Căn phòng an tĩnh chỉ có tiếng hít thở. Trên trán cô chỉ là vết thương nhỏ, bôi thuốc chỉ tốn mấy phút đồng hồ. Mặc Thời Khiêm xong việc liền đứng lên, thuận tay đóng nắp hộp thuốc, thản nhiên nói:“Không còn chuyện gì khác, tôi đây về trước”

Trì Hoan nhắm mắt, mặt đầy lãnh ý:“Cho người trông chừng Tô Nhã băng”

Anh nhàn nhạt nói được.

“Sáng mai mang đồ ăn sáng tới cho tôi”

Nhiều thời điểm Mạc Thời Khiêm có chút không rõ Trì Hoan cô gái này tột cùng là kiên cường hay yếu đuối, khôn khéo hay thực ngu xuẩn. Anh đương nhiên sẽ không qua đêm ở đây, cài cửa lại rời đi.

Trì Hoan trở về phòng rửa mặt rồi lên giường tắt đèn đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai, khi Mặc Thời Khiêm tới vừa lúc Trì Hoan chạy bộ về, cô đi tắm thay quần áo khác sau lại an vị trên bàn ăn điểm tâm, ngoại trừ vết thương trên trán đã không còn chút bộ dáng uể oải hôm qua. Vừa ra hiệu anh múc canh vừa lướt Weibo xem tin tức, cô nâng môi, nói:“Chuyện tối hôm qua cùng scandal trước đây của Tô Nhã Băng đều bị đè xuống?”

“Ừ, Mạc Tây Cố đè xuống”

Mạc Tây Cố là Mạc thị thiếu đông gia, trừ phi anh ta mặc kệ nếu không việc này với anh ta chẳng coi vào mắt.

“Tối qua bọn họ khi nào thì tách ra?”

“Sau khi chúng ta rời khỏi, Mạc thiếu điều động bảo an giải tán đám đông, bắt giam những fan quá khích, ở trong phòng bệnh Tô tiểu thư đợi nửa giờ”

Trì Hoan không lên tiếng, một lúc sau thoát Weibo, đặt điện thoại sang một bên chuyên tâm ăn điểm tâm rồi về phòng thay trang phục. Bận một bộ đồ thể thao màu trắng nhàn nhã lộ ra tươi đẹp thanh xuân, ném chìa khóa cho người kia ra lệnh:“Hôm nay đi leo núi”

Mặc Thời Khiêm nhìn gò má trắng nõn kia nhẹ hỏi:“Không đi thử váy cưới?”

Cô thản nhiên:”Không phải đã nói rồi sao, không có tâm tình”

Những tin tức kia đã bị Mạc thị xóa bỏ, lại vì Trì Hoan Weibo một lần nữa sôi sục lên top tìm kiếm, dù điều động cả phòng quan hệ xã hội Mạc thị cũng không kịp xóa bình luận.

Bên này Trì Hoan lái Ferrari ra khỏi tiểu khu, điện thoại một bên không ngừng rung báo tin mới. Cô coi như không thấy, nhắm mắt lại hưởng thụ xe mui trần chạy trong gió.

Sáng sớm hôm nay khi kiểm tra di động liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Tây Cố, suy tính thời gian cảm thấy đại khái là anh ta đã giải quyết xong chuyện kia, đưa Tô Nhã Băng đi bác sĩ xử lý thương thế, lại mãi sau mới nhớ tới gọi điện thoại cho cô. Trì Hoan cô có thể bỏ qua anh ta không yêu thích nhưng không thể tha thứ anh ta bỏ qua cô như vậy.

Mãi tới giữa trưa Trì Hoan leo núi về, ghé nhà hàng phụ cận ăn trưa, điện thoại di động của Mặc Thời Khiêm vang lên, anh liếc nhìn màn hình lại nâng mắt nhìn cô gái đối diện nhàn nhạt nói:“Là cha cô”

Dao nĩa trong tay Trì Hoan ngưng lại một hồi lạnh lùng nói:“Không cho phép anh nghe!”

Nhưng anh ở giây tiếp theo lại ấn nút trả lời:“Trì tiên sinh”

Trì Hoan tức giận trừng anh, người này sao lúc nào cũng trái lời cô

“Trì Hoan đi cùng với cậu?”

“Vâng”

“Lập tức mang con bé về Trì gia”

Mặc Thời Khiêm thản nhiên:“Tôi đoán Đại tiểu thư sẽ không trở về”,sau đó yên lặng lại bổ sung:“Yêu cầu trói trở về sao?”

Trì Hoan:“…”

Tên hỗn đản này.

Cô trực tiếp đứng dậy đem di động trong tay anh đoạt lấy, dùng lực ném ra ngoài, lại mò tay vào túi mang di động của mình ném luôn. Nhà hàng này trên đỉnh núi, nói cách khác di động của hai người đều bị vứt xuống núi.

Cô giận giữ uy hiếp:“Anh dám trói tôi về tôi liền nói cho cha rằng anh thèm thuồng nhan sắc của bản tiểu thư, vô lễ tôi”

Người đàn ông chỉ nhàn nhạt nhìn cô:“Cô có thể thử một chút xem Trì tiên sinh có tin không?”

“Anh…..” cô cắn môi đột nhiên nghĩ tới điều gì, đắc ý nhếch môi:“Tôi liền nói cho vị hôn thê của anh, nói anh mưu đồ bất chính định gây rối tôi, nhìn hết thân thể tôi, cha tôi tin anh nhưng anh thử nói xem vị kia có thể tin anh hay không?”

Trì Hoan liếc anh, hừ lạnh:“Đừng cho là tôi không biết vị hôn thê của anh là ai, tùy tiện tìm người tra một chút liền biết”

Mặc Thời Khiêm cau mày nhìn. Thấy anh không nói, cô lúc này mới tiếp tục vừa lòng cắt bít tết, hừ, cho anh không nghe lời.

Cơm nước thanh toán xong Trì Hoan nghe nhân viên vô tinh nhắc tới gần đây có địa điểm ngắm mặt trời lặn rất đẹp, rất nhiều người nghe danh mà đến, cô liền nháo lên muốn đi xem. Mặc Thời Khiêm không thể làm gì khác, cũng lười nói cô liền lái xe dò đường đưa cô đi. Kết quả đến nơi mặt trời lặn đâu không thấy, trên đường về gặp bão, gió cuốn mây đen, cơn mưa như trút nước cứ như vậy ập xuống.

Trì Hoan ngồi bên ghế phụ lầm bầm biết vậy đã mặc thêm nhiều đồ. Xe đột nhiên tắt máy, cô quay đầu mờ mịt nhìn người kia:“Mưa lớn như vậy anh dừng xe làm gì?”. Mặc Thời KHiêm không biểu cảm nhìn cô phun ra hai chữ:“Thả neo”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.