Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 36: 36: Hào Quang





“Cậu cũng biết đấy, tớ được nhà họ Tô nhận làm con nuôi, mà cô ta mới chính là cô chủ chân chính của nhà họ Tô, tớ chẳng qua cũng chỉ cô hai đáng thương được nhận nuôi mà thôi.”
Lần đầu tiên Tô Tuyết Vy đề cập đến thân thế của mình với người khác.
Đúng vậy, nhà họ Tô đã nhận nuôi cô từ nhỏ.
Vào thời điểm đó, mặc dù Tô Minh Nguyệt tỏ ra bướng bỉnh kiêu ngạo, nhưng cô ta vẫn đối xử với cô không tệ, mãi cho đến khi Thịnh Vân Hạo xuất hiện, tất cả mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi từ đó.
“Nhưng người bên ngoài đều đồn đại rằng cậu cùng, cùng một người đàn ông bỏ trốn, cho nên mới rời khỏi nhà họ Tô.” Lâm Tịch Tuyết ngập ngừng hỏi.
Tô Tuyết Vy cúi đầu cười.
“Ngay cả cậu cũng tin rằng tớ đã bỏ trốn với một người đàn ông khác sao?”
Lâm Tịch Tuyết gãi đầu dáng vẻ không biết mình có nên tin hay không, sau đó lại nói: “Theo lí thuyết thì Thịnh Vân Hạo là một người đàn ông vừa đẹp trai cao ráo lại giàu có, hoàn toàn đạt chuẩn cho nên cậu chắc chắn sẽ không bỏ trốn với người đàn ông khác?”
“Đúng vậy, cho nên những lời đồn đại kia là hoàn toàn không có căn cứ.” Tô Tuyết Vy cười nhẹ giải thích.
“Vậy là cậu bất đắc dĩ phải rời đi? Nhưng tại sao cậu lại không nói rõ với Thịnh Vân Hạo?” Lâm Tịch Tuyết khó hiểu.
Nếu năm đó cô có thể nói rõ ràng thì đã không có chuyện như bây giờ.
“Rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng được.

Tịnh Tuyết, tớ muốn hỏi cậu tại sao bây giờ Thịnh Vân Hạo lại yêu Tô Minh Nguyệt?” Tô Tuyết Vy giải thích ngắn gọn.

Lâm Tịch Tuyết nhìn Tô Tuyết Vy bằng ánh mắt hóa ra cô không biết sau đó giải thích nói.
“Tớ cứ nghĩ cậu đã biết chuyện này từ lâu rồi, năm đó khi cậu biến mất khỏi buổi lễ đính hôn, Thịnh Vân Hạo đã bất chấp cả tính mạng xông vào phòng trang điểm.

Lúc đó, lửa rất lớn, là Tô Minh Nguyệt bất chấp nguy hiểm xông vào cứu Thịnh Vân Hạo ra, có khả năng vì chuyện này nên Thịnh Vân Hạo mới thích cô ấy.”
Lâm Tịch Tuyết tạm ngừng rồi lại tiếp tục: “Năm đó, tớ đi ra ngoài lấy cho cậu một chai nước, vậy mà khi trở lại, cậu đã biến mất khỏi buổi lễ đính hôn, mà trong phòng trang điểm lại xảy ra hỏa hoạn.

Cuối cùng thì cậu đã đi đâu vậy?”
Lâm Tịch Tuyết hỏi ra nghi ngờ trong lòng nhiều năm nay.
“Tớ bị người ta bắt cóc rồi bỏ thuốc mê.” Tô Tuyết Vy bình tĩnh nói như thể đang nói về chuyện của người khác.
Lâm Tịch Tuyết suýt chút nữa thì đập đầu xuống bàn, kinh ngạc nói: “Cái gì? Bắt cóc hả? Vậy, vậy, vậy tại sao cậu lại không nói với Thịnh Vân Hạo?”
“Có một số việc có thể nói rõ, nhưng cũng có một số việc không thể giải thích rõ ràng được, cảm ơn cậu hôm nay đã nói cho tớ biết những chuyện này.” Tô Tuyết Vy chân thành cảm ơn cô ấy.
Nếu không nhờ có Lâm Tịch Tuyết thì cô sẽ không bao giờ biết rằng hóa ra lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Thật trớ trêu làm sao Tô Minh Nguyệt lại cứu Thịnh Vân Hạo cơ đấy.
“Cậu không cần phải cảm ơn, nhưng mà cậu trở về thì tốt rồi, nhân tiện tớ còn nghe nói Tô Minh Nguyệt là ân nhân cứu mạng của Thịnh Vân Hạo khi còn bé đấy.” Lâm Tịch Tuyết lơ đãng nói.
“Cái gì?” Tô Tuyết Vy nhìn Lâm Tịch Tuyết với ánh mắt không hiểu.

Mà Lâm Tịch Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn lại Tô Tuyết Vy.
“Ôi Trời ơi, sao cậu không biết cái gì hết thế hả? Tin tức nóng hổi như vậy đã được cả thành phố biết đến từ bốn năm trước rồi?”
“Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Tuyết Vy cảm thấy hình như mình thật sự đã bỏ lỡ thứ gì đó.
“Nhưng mà cũng đúng thôi, bốn năm trước cậu đã bỏ đi mất tăm rồi.”
“Bốn năm trước, Thịnh Vân Hạo đã tuyên bố với công chúng rằng Tô Minh Nguyệt đã cứu mạng anh ấy khi anh ấy còn nhỏ, hình như là khi anh ấy mới 5 tuổi hay sao đó, dù sao thì tớ cũng không nhớ rõ.

Chuyện đó là về việc Thịnh Vân Hạo gặp nguy hiểm khi còn nhỏ và tình cờ được cô bé Tô Minh Nguyệt cũng năm tuổi cứu được.”
Lâm Tịch Tuyết vừa nói vừa khẽ nhún vai, tỏ vẻ bản thân không tin.
Khi Tô Tuyết Vy nghe được điều này, cô cảm thấy có điều gì đó từ sâu trong trí nhớ của mình dường như đang từng chút một thức tỉnh.
Cảnh tượng vụt qua khiến cô không thể nắm bắt, nhưng lại nhớ không ra, chỉ có thể hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Tịch Tuyết nhấp một ngụm trà và nói tiếp.
“Sau đó, Thịnh Vân Hạo vẫn luôn tìm kiếm vị ân nhân đã cứu mạng mình khi còn bé, sau đó anh ấy tìm được nhà họ Tô, cũng không biết làm thế nào lại xác định rằng chính Tô Minh Nguyệt là người đã cứu mạng anh ấy khi còn bé.

Sau đó tin tức giải trí khắp thành phố đều đưa tin nói rằng anh ấy và Tô Minh Nguyệt là duyên phận do trời định, nói năng ba hoa chích chòe, suýt chút nữa là giống như trực tiếp thông báo chuyện kết hôn luôn rồi.”

Trong lòng cô bỗng chốc có cảm xúc và ký ức liên tục kêu gào, dường như nỗi lo lắng này sắp nhảy ra khỏi trái tim cô.
Trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh.
Cô nhớ rằng khi còn nhỏ, cô đã bị Tô Tranh Hữu ném vào cô nhi viện vì sợ cô thường xuyên chạy ra ngoài, nhưng một ngày nọ, cô nhìn thấy một cậu bé nằm ở bên đường, trên người cậu ấy đầy thương tích.
Cậu ấy dường như đã hôn mê, cô phải mất rất nhiều công sức mới có thể kéo được cậu bé đó vào trong cô nhi viện.
Viện trưởng đã nhờ một bác sĩ đến khám cho cậu ấy.
Bác sĩ nói rằng cậu ấy chỉ bị ngạt khói trong đám cháy, vết thương ngoài da là do bị té ngã, không có vấn đề gì nghiêm trọng, cậu bé ấy sống trong cô nhi viện ba ngày, ba ngày sau đã có người đến đón cậu rời đi.
Mà cô cũng được người nhà họ Tô nhận làm con nuôi.
“Tuyết Vy, Tuyết Vy, cậu bị làm sao vậy? Sao lại ngẩn người ra thế?” Lâm Tịch Tuyết đưa tay ra lắc lắc trước mắt cô.
“Không, không có chuyện gì đâu.” Tô Tuyết Vy nghĩ chẳng lẽ đây là trùng hợp sao?
Lúc nhỏ cô cũng từng cứu một cậu bé, chẳng lẽ người đó lại là anh sao?
Nhưng tại sao anh lại nói đó là Tô Minh Nguyệt?
“Nhưng mà tớ lại cảm thấy lúc đó Thịnh Vân Hạo thông báo tin tức này ra là vì muốn dụ cậu xuất hiện, muốn cậu trở về.

Nếu không, tại sao đã nhiều năm trôi qua mà anh ấy vẫn không kết hôn với Tô Minh Nguyệt?” Lâm Tịch Tuyết suy đoán nói.
Nhưng mà chân tướng sự thật của vấn đề là như thế nào thì Tô Tuyết Vy cũng không đoán ra được.
Nếu Tô Minh Nguyệt là ân nhân cứu mạng của anh thì tại sao trước đây anh không đề cập đến chuyện đó với cô?
Tại sao anh lại muốn nói về nó sau khi cô đã rời đi?

“Tịnh Tuyết, cậu có chắc là Tô Minh Nguyệt đã cứu Thịnh Vân Hạo khi còn nhỏ không?” Tô Tuyết Vy lo lắng hỏi lại một lần nữa.
“Tớ không biết, dù sao tin tức giải trí đều đưa tin như vậy, nếu cậu muốn biết thì có thể tự mình đến hỏi Thịnh Vân Hạo, dù sao thì hiện tại hai người đã sống chung với nhau rồi, anh ấy đã tha thứ cho cậu chưa?” Lâm Tịch Tuyết nheo mắt, cười hì hì nói.
Tha thứ cho cô?
Làm sao có thể, có lẽ cả đời này Thịnh Vân Hạo cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
“Tớ biết rồi, Tịnh Tuyết thực sự cảm ơn cậu, ban đầu tớ cứ nghĩ rằng sau khi tớ trở lại thì sẽ không có một người bạn nào.” Đôi mắt Tô Tuyết Vy tràn đầy cảm kích.
“Tuyết Vy, cậu quên rồi sao? Trước đây chúng ta từng nói sẽ là bạn tốt của nhau cả đời mà, nhưng mà...” Lâm Tịch Tuyết nhìn cô do dự, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Nhưng mà cái gì?” Tô Tuyết Vy cười yếu ớt.
“Cậu đã trải qua những gì trong nhiều năm như vậy? Tớ cảm thấy cậu đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, tớ đã nhận ra điều đó kể từ bữa tiệc từ thiện vừa rồi.” Lâm Tịch Tuyết cau mày nghiêm túc hỏi cô.
Tô Tuyết Vy sửng sốt, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều sao?
Có lẽ thời gian có thể mài mòn mọi góc cạnh và hào quang của một con người.
Cô đã từng có thể sống tự do tùy ý khi ở bên cạnh Thịnh Vân Hạo, nhưng bây giờ cô không có lý do gì để có thể tùy hứng, muốn làm gì thì làm nữa rồi.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không phải tất cả mọi người đều sẽ thay đổi sao, cậu cũng đã thay đổi rất nhiều.”
Tô Tuyết Vy không muốn làm cho Lâm Tịch Tuyết lo lắng cho nên vô thức lựa chọn che giấu, mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng cô không muốn Lâm Tịch Tuyết bị cuốn vào chuyện thị phi của mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.