Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 64: Anh đã đến




Xế chiều hôm đó, Hân Nhi đi đến một cô nhi viện, trước kia ở Paris Hân Nhi đã đến vài lần, khi đó chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, giống như có ma lực gì đó liền thích nơi này, thời gian sau sẽ thỉnh thoảng đến, cùng những người bạn nhỏ từng nhóm làm trò chơi, cùng bọn họ vẽ tranh, ở trong này Hân Nhi có cảm giác thân thiết, khi đó mình không biết là vì sao lại có cảm giác thân thiết này, mà bây giờ lại đi đến nơi này thì đã biết, bởi vì mình cũng là cô nhi, cô nhi viện là nơi mình từ nhỏ lớn lên, trong lòng những bọn nhỏ này cùng như mình lúc trước, khát vọng tình thân, khát vọng tình yêu…

"Chị Tuyết, chị Tuyết, chị đã đến rồi, rất nhớ chị." Hân Nhi vừa đến, thì có một số đứa bé xông đến, mặc dù thật lâu không có đến đây, nhưng những người bạn nhỏ vẫn nhớ rõ chị xinh đẹp giống như thiên sứ này.

"Ừ, chị đã trở về, Kiệt Lâm, Lucy các em có khỏe không?" Hân Nhi ngồi xuống ôm bọn trẻ lại, mang quà ra phân phát cho bọn trẻ, có mấy bạn nhỏ là lạ mắt, đoán chừng là đến sau, nên không quen với mình, chỉ là cúi đầu khó xử, không dám nhận quà, Hân Nhi nghĩ đến khi đó mình cũng vậy, lúc có người đến thăm mình không dám nói lời nào, trốn ở một bên, bởi vậy rất nhiều khi không có lấy được quà, cuối cùng Thạch Phong phân cho mình, Hân Nhi mỉm cười bước đến trước mặt mấy cô bé nhỏ kia, đưa quà mình chuẩn bị lễ vật cho mấy bé, thấy trên mặt bọn trẻ tươi cười, Hân Nhi cảm thấy được giờ phút này cực kỳ thỏa mãn.

"Tuyết Nhi tiểu thư, cô đã tới." Đến là một bà sơ cũng là viện trưởng ở đây. Bà là một nữ tu sĩ có tính cách vô cùng ôn hòa, cảm giác điềm tĩnh như thế, cho Hân Nhi một cảm giác bình an.

"Vâng, xin chào sơ." Hân Nhi cũng làm động tác cầu nguyện. Sau đó nói chuyện cùng với bà sơ.

"Trước Tuyết Nhi tiểu thư về nước, bọn trẻ ở đây đều rất nhớ người, lần này trở về là vì công việc sao."

"Đi giải sầu, sơ, tôi có thể hỏi bà một vấn đề không?"

"Dĩ nhiên có thể."

"Có thể lừa dối trong tình yêu không?" Mình không phải là Tuyết Nhi, khuôn mặt này đã để cho Âu Dương Thần hiểu lầm, bây giờ đã khôi phục trí nhớ, nhưng cô vẫn không có nói cho biết, đây là lừa gạt.

"Đứa nhỏ, thật ra nói dối có rất nhiều loại, nói dối có thiện ý chúa sẽ tha thứ."

"Là sao?"

"Năm lấy hạnh phúc mình muốn, dũng cảm đối mặt tình yêu của mình." Bà sơ chỉ nói những lời này thì nhìn đến nơi xa một người đàn ông đứng xa xa nhìn Hân Nhi, đây là hạnh phúc củaTuyết Nhi tiểu thư, bà sơ thức thời rời khỏi, nhưng Hân Nhi vẫn đang trầm tư, có phải nên nói cho Thần không, hay hỏi rõ ràng, có lẽ hiện tại người Thần yêu là mình, là Lam Hân Nhi… không có chú ý đến bóng dáng cao lớn trước mặt kia.

Thẳng đến trước mắt xuất hiện đôi giày da kia, làm cho Hân Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là gương mặt quen thuộc của Âu Dương Thần kia, trước mắt Âu Dương Thần giống như là một ngọn núi, đem bản thân hoàn toàn bao lại. Hân Nhi kinh ngạc, anh…làm sao lại ở chỗ này.

"Thần, sao anh lại tới đây."

"Đến bắt một người phụ nữ không nghe lời." Giọng nói Âu Dương Thần có chút hờn giận, trời biết anh vừa nhìn đến lá thư, thì ngựa không ngừng vó chạy đến đây, tất cả chuyện công ty đều không có xử lý, toàn bộ để sang một bên, thư ký ở Âu Thị đều đã sốt ruột thành một đoàn, đối mặt với tổng giám đốc đột nhiên biến mất.

"Em có để lại thư cho anh mà." Hân Nhi cúi đầu, giống như đứa bé phạm sai lầm.

"Nhưng em mang trái tim của anh đi." Âu Dương Thần gắt gao ôm Hân Nhi, chỉ có giờ phút này anh mới cảm thấy được mình hoàn chỉnh, tim bị Tuyết Nhi mang đi mới tiếp tục đập, mà những lời này làm trong lòng Hân Nhi vốn đã kinh ngạc cuồn cuộn mãnh liệt thì càng khơi dậy hàng ngàn đợt sóng. Khiến cho bản thân hỏi đã hiểu chưa.

"Thần, anh yêu là em bây giờ hay là Tuyết Nhi trước kia." Hân Nhi vội vàng hỏi.

Cái vấn đề này Hân Nhi đã hỏi không chỉ một lần, Âu Dương Thần cảm thấy hai người này là cùng một người, cho nên đáp án vẫn là "Cũng yêu."

"Nhất định phải chọn một cái?"

"Tuyết Nhi, đều cùng là một người có cái gì khác nhau sao?"

"Nếu không phải a?"

"Chị Tuyết, chị Tuyết, nhanh đến dạy bọn em vẽ tranh đi." Một bạn trẻ xông đến trước mặt cắt đứt lời hai người nói chuyện với nhau, Hân Nhi có chút thất vọng, cũng có một chút nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự sợ Âu Dương Thần lại nói câu kia 'Chỉ cần em là Tuyết Nhi là được.' Trên thực tế mình không phải.

Hân Nhi rời khỏi từ trong ngực Âu Dương Thần ra, dắt tay Lucy đi về phía sân viện, Âu Dương Thần hiển nhiên phát hiện trong mắt Hân Nhi chợt lóe lên thất vọng kia, nhưng vì sao thất vọng, giờ phút này Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy hình dung lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển thật là rất chuẩn xác.

Ngượng ngùng đi theo phía sau Hân Nhi, nhìn Hân Nhi dạy bọn nhỏ vẽ tranh, thật sự giống như lúc thiết kế, lúc này Âu Dương Thần nhìn toàn thân Tuyết Nhi đều bao phủ ánh hào quang, nhớ đến cái vấn đề vừa rồi kia, thật ra nếu nhất định phải trả lời anh rất muốn nói là Tuyết Nhi hiện tại, Tuyết Nhi trước kia cho người ta cảm giác kiên cường đến đau lòng, mà Tuyết Nhi hiện tại ưu tú làm cho người ta tự hào, tuy nhiên cũng vẫn là kiên cường, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc nhu nhược, làm cho người ta không tự chủ được muốn yêu cô, Tuyết Nhi hiện tại sẽ nói giỡn, sẽ ầm ĩ, tính tình đùa giỡn, Tuyết Nhi trước đây không có, Tuyết Nhi trước kia là công chúa ngã bệnh ở trong lâu đài, mà Tuyết Nhi hiện tại là tinh linh rơi vào nhân gian, là thiên sứ.

"Chị Tuyết, anh đẹp trai kia vẫn nhìn chị..., anh ấy nhất định rất yêu chị." Một cậu bé như tên trộm nói, cái này bé biết, có một chú thường xuyên nhìn một dì như vậy, bọn họ nói đây là yêu.

"Đứa nhỏ ngốc, em làm sao biết cái gì là yêu." Hân Nhi cười nhạo, nhưng trong lòng hơi hơi chua xót, anh yêu chỉ sợ là Tuyết Nhi thật, mà không phải Lam Hân Nhi thế thân này.

"Em không phải đứa nhỏ ngốc, em đều nghe nghĩa chú với dì nói, đây là yêu, anh đẹp trai kia là yêu chị. Không tin, em đi hỏi một chút." Nói xong cậu bé liền chạy đi tìm Âu Dương Thần, Hân Nhi muốn giữ chặt bé cũng không kịp.

"Anh đẹp trai, có phải anh thích chị Tuyết đúng không." Vẻ mặt cậu bé như em đã biết.

Âu Dương Thần bị đứa trẻ nhỏ mới năm sáu tuổi này dọa cho sợ tại chỗ, trời ạ, đây là câu hỏi của đứa bé năm sáu tuổi à? Nhìn bóng dáng phía xa kia, lớn tiếng nói "Đúng, anh yêu chị ấy." Giống như sợ Hân Nhi không nghe được.

Cậu bé lập tức vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, cực kì đáng yêu, lại chạy đến bên cạnh Hân Nhi "Chị Tuyết, em nói đúng rồi, chị xem anh đẹp trai nói yêu chị, chị cũng cần phải nói yêu anh ấy, nhanh lên." Cậu bé thúc giục, Hân Nhi có chút hết chỗ nói rồi, này cũng không phải tặng quà, anh tặng quà cho tôi thì tôi cần phải đáp lễ, cười gượng hai tiếng nói sang chuyện khác muốn tiếp tục dạy bọn trẻ vẽ tranh, nhưng cậu cũng không nghe, sống chết muốn Hân Nhi nói yêu Âu Dương Thần, Hân Nhi cực kỳ xấu hổ.

Lúc này Âu Dương Thần cũng đi về phía bọn họ. Mặt Hân Nhi lại càng đỏ, cuối cùng được Âu Dương Thần giải vây cho, đưa bọn họ đi làm trò chơi, nhìn bọn trẻ cùng chơi với Âu Dương Thần, Hân Nhi cảm giác có chút quái dị, bởi vì cái gọi là Âu Dương Thần đưa các bạn nhỏ làm trò chơi, trên thực tế vẫn lại để cho các bạn nhỏ dạy anh làm, tiềng ồn ào của các bạn nhỏ rối thành một núi, Hân Nhi bất đắc dĩ đi qua chủ trì đại cục. Âu Dương Thần có chút thất bại, này cuối cùng là ai giải cứu ai, thật ra cũng không thể trách Âu Dương Thần được, ai bảo người ta khi con bé chính là thiên tài, tuổi thơ không có bị tổn thương đến nỗi không dậy nổi. Phải không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.