Lúc Tiêu Nham tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, lúc đang duỗi thẳng nguời thì thấy Cung Tường Âm mang tới một khay đầy thức ăn.
-Dậy rồi à? Ngủ ngon không?
Tiêu Nham gật gật đầu, thấy Cung Tường Âm ngồi bên mép giường, cậu theo thói quen chui vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái dựa vào.
-Ngủ cả một ngày vẫn chưa ăn gì cả, tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho em đây, qua đây ăn chút đi.
Cung Tường Âm gấp thức ăn trên khay, xem Tiêu Nham như trẻ con mà đút cậu ăn cơm. Đối với hành động của Cung Tường Âm, Tiêu Nham hơi giận nhăn mặt nhíu mày.
Gì chứ! Dám xem cậu như trẻ con.
-Tôi muốn tự ăn.
-Ngoan, tôi đút cho em, không phải thắt lưng em không thoải mái sao, ngồi im đi đừng có lộn xộn.”
Biết có nói thế nào cái tên Cung Tường Âm kia cũng không để cho cậu tự ăn, Tiêu Nham cũng chỉ có thể thật thà hé miệng, bộ dạng giống như chim mẹ đang mớm mồi cho chim non vậy.
-Nham, khi nào em phải về Đài Loan?
-Bây giờ là lúc nào rồi?
Tiêu Nham một miệng đầy thức ăn, lúng búng hỏi. Ở cùng với Cung Tường Âm, cậu hầu như không có tính ngày, cho nên căn bản cậu không rõ mình đã ở Châu Âu được bao nhiêu ngày.
“Ngày ba tháng tám.”
Ngày ba tháng tám, ừm! Cậu đến đây cũng đã không ít ngày, ngày mốt là phải về nước rồi. Nói cách khác, cậu với Cung Tường Âm chỉ còn gặp nhau hai ngày nữa!? Không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc đó trong lòng Tiêu Nham lại cảm thấy buồn bã.
-Ngày mốt tôi sẽ về Đài Loan.
Cung Tường Âm gật gật đầu, đem ngụm cuối cùng đút vào miệng Tiêu Nham. Tiêu Nham dùng giọng mơ hồ nói.
-Anh làm tôi suốt mấy ngày nay, tôi vẫn chưa có hỏi qua chuyện của anh.
Cung Tường Âm đem bát đũa cất xong mới ngồi lại bên giường, thuận tiện kéo Tiêu Nham vào trong lòng.
Em muốn hỏi tôi cái gì?
-Chúng ta… sau khi trở lại Đài Loan… Sẽ… Không cần gặp lại… ừm… Tôi muốn nói là… Nói…
Tiêu Nham mặt đỏ bừng nói không ra lời.
-Tại sao chúng ta không cần gặp lại?
Cung Tường Âm giận tái mặt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Cố nén chua xót đang không ngừng dâng trào trong lòng, Tiêu Nham khó khăn nói ra lý đo.
-Chúng ta cùng một chỗ chẳng qua là vì nhất thời hồ đồ, sau khi trở về Đài Loan nên trở lại cuộc sống “bình thường”, cho nên tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại mới tốt.
Tiêu Nham đặc biệt cường điệu hóa hai chữ “bình thường”. Tuy rằng cậu nói kiên quyết như vậy, thế nhưng bàn tay đang nắm chặt kia của cậu đã tiết lộ bí mật của cậu.
Cung Tường Âm chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời, qua một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng.
-Tôi cũng có hôn thê rồi.”