[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 39




Trong mộng, Quân Hành Tuyệt quay lại tẩm cung, người kia đang ngủ trên long sàng của mình, khuôn mặt điềm tĩnh khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy. Quân Hành Tuyệt biết mình đang nằm mơ, vậy thì mình nếu làm chuyện gì cũng đều không sao cả.

Nhẹ nâng mái tóc xõa trên gối, đặt tại chóp mũi, hắn còn nhớ rõ hương vị này, lúc giúp người này chà lau mái tóc, hương vị cứ luôn quanh quẩn bên chóp mũi, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhịn không được khẽ hôn một cái, sau đó tùy ý mái tóc buông xuống.

Tay chạm vào mặt người kia, mu bàn tay cảm nhận được sự trơn nhẵn cùng độ ấm trên gương mặt, lý trí lập tức biến mất, lại vuốt thêm lần nữa. Lướt qua môi, xúc cảm mềm mại, không khỏi dùng ngón tay miêu tả hình dạng của nó, ngón cái nhịn không được tham nhập, đụng tới răng nanh cưng cứng, cản trở hắn tiến thêm một bước.

Người kia từ từ tỉnh dậy, mở đôi mắt ôn hòa kia, hoảng hốt nhìn hắn, sau khi thấy rõ ràng người trước mắt lại lộ ra ý cười ôn nhu khiến hắn đắm chìm, từ miệng gọi ra không phải cái từ Quân Hành Tuyệt xa lạ, cũng không thân phận Hoàng đệ khiến cho hắn bi ai mà là, “Tuyệt.” Ở trong tai hắn, ngữ khí ôn hòa như vậy lại mang theo dụ hoặc, khiến cho hắn tim đập gia tốc.

Người kia vươn tay, bắt lấy cánh tay đang đặt trên môi mình, hôn một cái lên đó, sau đó nhìn hắn, mang theo ý tứ trêu đùa. Rốt cuộc nhịn không được, cúi người xuống, đoạt lấy  đôi môi ôn nhuận kia.

Hai môi chạm nhau, duyện (mút) hôn, lưỡi mở hàm răng vừa rồi đã ngăn cản hắn ra, cùng hoạt nị ướt át dây dưa, cho dù khó thở cũng không muốn buông ra. Đây là chuyện tốt mà trong hiện thực tuyệt đối không có được. Luật dịch từ khóe miệng chảy xuống, hắn mặc kệ, thầm muốn nhấm nháp càng nhiều.

Thật vất vả bỏ qua cho đôi môi của người dưới thân kia, nhìn chằm chằm vào người chỉ có thể chạm vào ở trong mộng. Đôi môi bị hắn mút vào sưng đỏ, đôi mắt mông lung, hai má ửng đỏ, hơi thở dốc ngay tại bên môi mình.

Đây là mộng, vậy thứ gì hắn cũng có thể làm, làm cái gì cũng sẽ được tha thứ, làm cái gì cũng không phải tội ác, đây là mộng, cho nên hắn có thể đạt được điều mà hắn muốn. Mà hắn muốn chính là người này, người mà trong hiện thực không thể chạm vào, Hoàng huynh của hắn, Thượng Quan Khiêm.

Không hề do dự, tay bắt đầu di động, để cho hắn ở trong mộng đạt được y đi.

Cởi bỏ nút thắt của nội y, Khiêm không cự tuyệt, bởi vì nơi này chính là cảnh mộng của hắn, hắn là chúa tể của hết thảy, cho nên Khiêm mới có thể thuận theo như thế, thậm chí đáp lại. Nếu là sự thật, Khiêm nhất định sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng chán ghét nhìn hắn, kịch liệt phản kháng đi.

Cười khổ, đã là tình cảm gần như tuyệt vọng, lý trí muốn chặt đứt, chỉ là Khiêm lại vô ý hấp dẫn, khiến cho phòng tuyến của hắn tan tác, biết phải trốn tránh, cũng muốn tránh cũng không thể tránh, hắn rõ ràng bản thân không thể từ bỏ được tình cảm này. Cho nên hắn chỉ có thể che dấu, không để cho người khác phát hiện, đặc biệt là Khiêm, tuyệt đối không thể bị y biết. Hắn cho dù chết cũng không muốn nhìn thấy cặp mắt kia nhìn hắn lộ vẻ chán ghét. Tu La Quân Tử, một nửa Tu La, một nửa quân tử, hắn tuyệt đối không muốn để Khiêm lộ ra bản chất Tu La với hắn. Tuyệt đối, cho nên hắn phải giấu lại phần cảm tình này.

Nội y tháo xuống để lộ thân thể trắng nõn trước mắt, hai màu son mà đêm nay từng gặp qua liền hiện ra dưới thân mình. Vươn tay, vân vê một điểm, nhận lấy sự run rẩy của người dưới thân, miệng xuất ra rên rỉ làm say lòng người.

Đã không thể nhịn nữa, tay và miệng cùng sử dụng, trên thân thể này lưu lại dấu vết, theo cổ, xương quai xanh, cánh tay, ngực, bụng, đùi, cẳng chân, thậm chí ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua, người này hiện tại là của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Tách ra hai chân thon dài, nơi đã sớm nóng rực tiến vào địa phương vẫn luôn khát vọng, điên cuồng trừu sáp, cũng giống như điều hắn mong muốn, cánh tay người kia ôm lấy lưng hắn, chân quấn quanh thắt lưng hắn, nội bích gắt gao ôm lấy hỏa nhiệt của hắn.

Đem người đang nằm ôm lấy, ngồi ở giữa hai chân, khiến cho thứ hỏa nhiệt xâm nhập càng sâu vào, đã quên đây là mộng, lý trí hoàn toàn biến mất, thầm nghĩ muốn càng nhiều, còn chưa đủ, vĩnh viễn không đủ, còn muốn nhiều hơn nữa.

Lại duyện hôn đôi môi kia, điên cuồng đoạt lấy, dưới thân cuồng loạn đĩnh động, đem điên cuồng khát vọng của bản thân truyền đến người kia. Khoái hoạt vô bờ.

Một lần sao có thể đủ, rút phân thân ra, đem người thả ở trên giường, trở mình, nâng mông lên, mở ra, khiến cho nơi vừa rồi đã nhiệt tình tiếp nhận hỏa nhiệt của hắn hiện ra trước mắt, nụ hoa phấn nộn vẫn còn đang run rẩy, hé ra hợp lại, bạch trọc của mình từ trong nụ hoa từ từ tràn ra, hoa văn trên giường bám đầy bạch trọc, dâm mĩ đến cực điểm. Nhịn không được vươn tay tham nhập, xúc cảm ấm áp bao vây lấy ngón tay của mình, nghĩ đến vừa rồi nơi này đã nhiệt tình tiếp nhận mình ra vào, lập tức rút ngón tay ra, đem cực đại phân thân sáp nhập, dẫn tới người dưới thân kêu rên. Một tiếng rên kia tác dụng chẳng ngăn cản được, ngược lại khiến cho hắn càng thêm kích động, bắt đầu một lần nữa.

Một lần, hai lần,...... Đã bao nhiêu lần rồi cũng không đếm được nữa, cứ mãi trầm luân.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ” Không biết đã xâm phạm làn thứ mấy bỗng truyền đến  tiếng gọi.

Quân Hành Tuyệt mở mắt ra, đập vào mắt chính là đầu giường, thanh âm bên tai là của An Thịnh. Suy nghĩ rút đi, vừa rồi cùng nhau đều chỉ là mộng.

“Hoàng thượng, trời sắp sáng.” An Thịnh nhìn thấy Hoàng thượng đã mở mắt, nhắc nhở.

Quân Hành Tuyệt nhớ ra, là hắn đã phân phó An Thịnh gọi hắn.

Ngồi dậy, thì ra đều là mộng, đúng vậy, sao có thể không phải là mộng, trong hiện thực, chuyện như vậy là tuyệt đối không có khả năng.

Đứng dậy, vội vàng thay quần áo, hướng tẩm cung của mình đi đến. Hoàng huynh hẳn là còn đang ngủ đi?

Đi vào phòng ngủ, vén trướng mạn lên, tình cảnh giống như trong mộng xuất hiện ở trước mắt, khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ, tóc đen tán ra trên gối đầu trắng tinh. Hắn bây giờ còn đang trong mộng sao?

Nửa quỳ ở bên mép giường, vươn tay muốn giữ lấy mái tóc đen giống như trong mộng. Nhưng chỉ mới nửa đường đã phải ngừng lại, bởi vì người hắn muốn chạm vào mở mắt, không có mông lung như người mới tỉnh ngủ, ánh mắt thanh tỉnh.

“Sớm, Hoàng đệ.” Ôn hòa chào hỏi.

“Sớm, Hoàng huynh.” Cũng đáp lại một tiếng chảo hỏi ôn hòa. Thu hồi tay của mình, đúng vậy, đây là sự thật, không phải mộng. “Ta làm ồn Hoàng huynh?”

“Vậy thì không có, thế nhưng, ngươi tối hôm qua một đêm cũng không trở về?” Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Chính vụ nhiều lắm, vội vàng đã quên mất thời gian.” Nói dối, chính vụ một chút cũng nhìn không được, trong đầu toàn bộ đều là cái bóng của ngươi, không dám trở về, sợ mình sẽ làm ra hành động gì, tựa như ở trong mộng vậy.

“Làm Hoàng Đế thật đúng là vất vả.” Người trong Vô Xá tuyệt đối sẽ không đặt trách nhiệm trên người mình, chiếm được thứ mong muốn rồi thì hủy diệt, bọn họ không muốn đi quản lý. Thế nhưng, hiện tại có tồn tại của Mộc Linh Hạo, về sau sẽ có người quản đi.

“Đúng vậy.” Quân Hành Tuyệt thản nhiên đáp lại, trong lòng cảnh cáo chính mình, không được lộ ra dị thường. Hoàng huynh sẽ xuất cung, trước đó không thể để cho Hàng huynh phát hiện bất cứ dị thường gì.

“Hoàng đệ phải tảo triều sao?” Thượng Quan Khiêm ngồi dậy, sửa sang lại nội y của mình.

Lúc sửa sang lại lơ đãng để lộ ra phần da thịt, khiến cho Quân Hành Tuyệt quay mặt đi, “Đúng vậy. An Thịnh.” Bởi vì tâm tính ích kỷ, không muốn để cho người khác nhìn thấy hình ảnh của Hoàng huynh, Quân Hành Tuyệt tự mình rời khỏi trướng mạn, kêu An Thịnh tiến vào.

Nghe được chủ tử phân phó, An Thịnh thuần thục ra lệnh cho nhóm cung nhân chuẩn bị đồ dùng rửa mặt cùng triều phục.

“Diêm La.” Thượng Quan Khiêm ngồi trong trướng cũng đồng thời kêu trí năng hệ thống của mình ra.

Không biết từ chỗ nào, Diêm La xuất hiện ở giữa mọi người, cầm trên tay một bộ quần áo. Mặc kệ những người khác, vén trướng mạn lên.

“Chủ nhân.” Cung kính hành lễ. Sau đó thay Thượng Quan Khiêm mặc quần áo.

Lại là động tác thuần thục như vậy, Quân Hành Tuyệt ở một bên phải cố hết sức tự chủ mới ngăn cản được việc bản thân muốn tiến lên đấm cho Diêm La một phát.

“Hoàng huynh, ngươi còn chưa có triều phục phải không?” Quân Hành Tuyệt mở miệng, dời đi suy nghĩ của mình, cũng khiến cho tấm mắt Thượng Quan Khiêm chuyển tới trên người hắn.

“Còn không có.” Đây là khẳng định, y nhiều năm không trở về, sao lại có thể có triều phục.

“Một lát nữa trẫm sẽ ra lệnh chế y cục làm cho Hoàng huynh mấy bộ y phục.” Ân, đúng rồi, làm cho Hoàng huynh mấy bộ y phục, không chỉ là triều phục, xuân hạ thu đông, y phục cho từng mùa đều phải làm mấy bộ. Hoàng huynh ở bên ngoài nhiều năm, phải hảo hảo bù đắp.

“Có thể.” Đối với quần áo Thượng Quan Khiêm không đặc biệt yêu cầu gì, thế nhưng nếu có người cấp cho y cũng không phản đối.

“An Thịnh, gọi người đến lượng thân (đo cơ thể) Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt vừa nghe Thượng Quan Khiêm đồng ý, lập tức ra lệnh cho An Thịnh đi làm.

“Nô tài tuân chỉ.” An Thịnh khom người lĩnh mệnh, đang muốn đi ra ngoài.

“Không cần.” Thượng Quan Khiêm ngăn An Thịnh lại, “Diêm La có số liệu của thân thể ta.”

Thật là một câu khiến cho người ta phi thường khó chịu. Tức giận trong lòng Quân Hành Tuyệt sôi trào. Diêm La, lại là Diêm La, cho dù Hoàng huynh cho rằng Diêm La chỉ là công cụ, nhưng Diêm La vẫn là một người, hơn nữa cùng Hoàng huynh thân cận như vậy, biết rất nhiều chuyện của Hoàng huynh không nói, ngay cả loại số liệu tư mật này cũng biết. Quân Hành Tuyệt trong lòng không thể không nổi lên chua xót.

“Hoàng thượng, Tín vương gia, tảo thiện (đồ ăn sáng) đã chuẩn bị tốt, thỉnh dùng bữa.” An Thịnh đã nhìn thấy trong mắt Quân Hành Tuyệt rõ ràng dâng lên lửa giận, vội vàng nói.

“Hoàng huynh, cùng nhau dùng bữa đi.” Quân Hành Tuyệt nắm chặt tay mình, không thể, không thể bị phát hiện.

“Hảo.” Thượng Quan Khiêm giống như không phát hiện dị thường gì, bình tĩnh đáp lại.

Hai người cùng đi dùng tảo thiện.

“Hoàng huynh cùng trẫm vào triều không?” Quân Hành Tuyệt mở miệng hỏi, đáp án hắn sớm biết, thế nhưng có thể cùng Hoàng huynh nói chuyện, hắn cũng không ngại hỏi vấn đề mà mình đã sớm biết đáp án.

“Ta không có hứng thú.” Lâm triều và vân vân, tuy rằng chưa từng trải qua, thế nhưng quả thật khiến cho người ta không có biện pháp mà hứng thú.

“Như vậy a, Hoàng huynh đã lâu không hồi cung, trẫm kêu An Thịnh cùng Hoàng huynh đi dọa một chút.” Hắn thực hy vọng cùng Hoàng huynh, nhưng lại sợ không khống chế được bản thân, cho nên hắn chỉ có thể tránh đi.

“Đúng là đã lâu chưa trở về.” Nơi hoàng cung này, y sinh sống suốt tám năm, thời gian rời khỏi là bao lâu, không phải mười năm hai mươi năm, mà là tính bằng đơn vị ngàn năm, quen thuộc mà lại xa lạ.

Quân Hành Tuyệt phát hiện bản thân đã nói đến chuyện không nên nhắc lại, năm đó Hoàng huynh là bị đuổi ra khỏi cung, hơn nữa mẫu hậu của Hoàng huynh là chết ở trong cung, nơi này đối Hoàng huynh mà nói chẳng có chút kí ức hạnh phúc nào đáng nhớ lại cả, đáng chết, hắn sao lại ra đề nghị này. Đáng chết, vì sao nhìn thấy Hoàng huynh, hắn liền ngu đi vậy không biết.

Cuối cùng, trong lòng Quân Hành Tuyệt đã không còn ghen tỵ với Diêm La mà là tự chửi mắng bản thân, đi vào triều.

Mà Thượng Quan Khiêm trải qua nhiều năm như vậy lại quay về hoàng cung này. Y không tới bất cứ nơi khác, chỉ là quay về cung điện mà trước kia mình từng ở, nhớ lại  bản thân mình trước đây rất lâu, một bản thân mình từng rất khờ dại thiện lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.