Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 7: Giọng nói như gió xuân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ai da, Vô Ưu đó à, hôm này có món gì tốt bán cho đại thúc đây "


"Trương thúc khỏe không ạ! Haha, Trương thúc đừng lo, có bao giờ bán hàng xấu cho Trương thúc đâu" Vô Ưu ngọt ngào cười


Nàng lấy từ trong bao linh chi và trầm hương, ánh mắt sáng lòe lòe nhìn về phía Trương thúc. Vị Trương thúc này cầm lên xem trái xem phải một hồi, gật gù tỏ vẻ.


"Đúng là hàng tốt a" Suy nghĩ một chút rồi hỏi "ngươi hôm nay có bận gì không"


"Không bận đâu, liền chỉ có đi chỗ Trương thúc và mang mấy ống trúc này cho tiệm nhạc khí của Quách gia thôi "


"Ai da, tiện vậy cơ à, thế này đi, người mang chỗ linh chi và trầm hương này đến phủ Vương gia ở thành đông đi, hỏi gặp Bạch quản gia, hắn hôm trước chính là hỏi ta hai thứ này, nhưng ta vẫn chưa kiếm được cho hắn, hôm nay vừa lúc, ngươi mang quá bán cho hắn, cũng sẽ không chịu thiệt đâu "


Bình thường việc làm ăn không thể để lộ ra ngoài, nhưng hôm nay mấy người giúp việc đều đi ra ngoài hết, cũng không thể quá chậm trễ Vương phủ, Trương thúc vốn lại rất quý Vô Ưu, hắn từ ban đầu thấy Vô Ưu ngơ ngác theo đuôi Triệu đại phu học nghề, một chữ cắn đôi không biết, nói một câu cũng phải cân nhắc thật lâu. Quay đi quay lại đã thấy hắn một mình buôn bán, nói năng cũng rõ ràng hơn, thỉnh thoảng còn biết nói câu vui đùa, chơi chữ. Thật giống như nhìn thấy con trai của mình trưởng thành vậy, đồ hắn bán cho mình cũng toàn đồ trung phẩm, thượng phẩm, thái độ làm người rõ ràng, có qua có lại, đúng là rất đáng khen !


"Phủ Vương gia? "


Vô Ưu đang cân nhắc ba từ này... là Vương gia trong hoàng thân quốc thích Vương gia, hay là gia đình mang họ Vương đây?


Thấy Vô Ưu lại đang ở cân nhắc, nghĩ hắn sợ không quen thuộc, liền nói:


"Ai da, người đừng lo, thế này đi, để thúc viết một bức thư, ngươi mang đến đưa cho Bạch quản gia là được, cam đoan hắn không làm khó người "


"Ôi, vậy tốt quá, làm phiền Trương thúc " Vô Ưu không biết nói gì, đành mỉm cười như hoa cảm ơn Trương Thúc


Trương thúc nhìn Vô Ưu cười có chút thất thần, ui cha, đứa bé này nhìn 2-3 năm rồi vẫn thấy nó đẹp như ngày đầu tiên a!


_______________________________________________


Bệnh mù đường tái phát!


Rõ ràng bảo ở thành đông, thế quái nào đi một vòng lại quay về cổng Nam thế này.


Thật tình! Biết thế trước khi xuyên không, phải mang theo cái la bàn mới đúng!


Vật vã rối rắm cả ngày, cuối cùng Vô Ưu cũng bò lê lết được tới Vương phủ.


Lúc này đã là 2h chiều.


Ngẩng đầu nhìn tấm biển to đùng trước cổng. Tương Vương Phủ à?


Hah, thế nào cũng được, Vô Ưu vừa tiến đến, thì bị thị vệ chặn cửa:


"Người đến có việc gì?"


"Ta tìm Bạch quản gia "


"Bán đồ?" nhìn trên lưng một đống đồ, lại còn tìm Bạch quản gia, hắn cùng đã sớm quen với trường hợp kiểu này, chỉ là người này mặt mũi có chút lạ, chưa gặp bao giờ, bên trong toàn quý nhân, vẫn là phải cẩn thận. Ra việc gì, mạng cả nhà hắn không đủ để chuộc tội đâu


"Đúng vậy " chứ chẳng lẽ đến nói chuyện với huynh đài sao


"Bán đồ đi cổng sau đi, Vương phủ cổng trước chỉ tiếp quý nhân, tiện dân như người không được vào "


"Ơ cái Định Mệnh " Vô Ưu vô ý thức nói một câu bằng tiếng Việt, vị huynh đài này không sợ khẩu nghiệp đúng không, tự dưng mắng chửi người!
huynh mà nói được tiếng Việt hay tiếng Anh là ta chửi tay đôi với huynh luôn đấy !!!


Lính canh thấy nàng thốt nên một câu khó hiểu, liền hỏi lại


"Ngươi nói cái gì? "


"Nothing... khụ khụ khụ... Không, ta chỉ định hỏi cổng sau ở hướng nào "


"Đi dọc theo bức tưởng này, ở phía bên kia phủ "


"Được rồi, cảm ơn huynh đệ "


Mang theo tâm trạng có chút buồn bực tìm cổng sau của Vương phủ, lại đợi mất một lúc để người giúp việc của họ tìm Bạch quản gia, đợi gặp được Bạch quản gia, hai chân Vô Ưu đã tê dại, từ sáng tới giờ nàng mới chỉ ăn một cái bánh bao.


Hu hu, không muốn nhau sống đây mà, hồng nhan bạc phận chính là từ hoàn cảnh này mà sinh ra chứ đâu. Vô Ưu tự kỷ an ủi bản thân.


"Ngươi là Vô Ưu?" Bạch quản gia nhìn Vô ưu có chút thiểm thần, đứa bé này đẹp quá, cả đời hắn chưa gặp qua ai đẹp như vậy bao giờ. Trước nghĩ Đại công chúa Tích Nguyệt được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã đủ đẹp rồi chứ, không ngờ đứa bé này còn muốn đẹp hơn nhiều lắm


Bác ơi, bác không đưa tiền nhanh cho cháu, là cháu đổi tên thành Trăm Ưu, Ngàn Ưu luôn đấy !!!!


"Là tại hạ " Vô Ưu lúc này đã hoa mắt chóng mày muốn ngã sấp xuống ngủ rồi.


Lại một hồi xem xét hàng hóa, săm soi, nhìn ngắm, gật gù các kiểu.


Bác ơi, bác mua hàng hay xem con dâu vậy, xem con dâu cũng không cần kỹ như vậy đâu.


Vô Ưu lúc này đã đứng hết nổi, đành dựa vào thành cổng.


Thật mệt quá, sáng có lẽ đi sớm bị ngấm sương, rồi còn đi dưới nắng mấy tiếng đồng hồ, lại chưa ăn gì nữa. Tiền không phải dễ kiếm mà!!!


"Được rồi, ngươi vào đây ngồi nghỉ chút đi, ta đi lấy bạc cho ngươi, 10 lượng tốt chứ?"


Ủ ôi, quá được cho một cuộc tình. Vô Ưu trong lòng tung hoa, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc


"Đủ rồi, cảm ơn Bạch quản gia "


Đáng lẽ với thân phận của Vô Ưu ở hiện tại, là không thể bước chân vào Vương phủ, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ, nhưng Bạch quản gia xem nàng thực sự mệt mỏi, lại thấy nàng cũng là người thật thà hào phóng, chỗ đồ này, nếu mua ở chỗ Trương Kiện, dưới 12 lượng là không có cửa thương lượng rồi. Thôi thôi, cho nàng ngồi một lúc có thể xảy ra chuyện gì chứ!


Vô Ưu ngồi trên bậc thềm sau hậu viện, nhìn ngắm xung quanh, cũng đẹp ha, đại khí đấy, có hồ nước, có núi giả, ủ ôi, nuôi cá nuôi rùa nữa kìa, không biết có phải để nửa đêm không có gì ăn liền bắt một con cho vào nồi nấu cháo không.
Không thể trách Vô Ưu, từ hồi lạc trôi đến đây, nàng thiếu thịt đến phát hoảng. Nhìn đến con gì cũng có thể nghĩ ra 100 món ăn có thể làm từ nó. Tất nhiên vẫn là ngoại trừ chó mèo và động vật hoang dã ra. Người ta vẫn còn lòng tự trọng nhá!


Đang mơ màng nghĩ đến bún cá Hải Phòng, thì bỗng "Bốp", có thứ gì đó đập vào đầu nàng, rồi lăn lông lốc xuống đất.


Nàng nhìn cái thứ tròn tròn giống quả bóng da màu sắc sặc sỡ nằm im lặng dưới chân.


Hừm....  bóng cũng có thể xuyên không à? - Vô Ưu si ngốc nghĩ -


Đang đắm chìm với câu hỏi về việc liệu một quả bóng có thể tự xuyên không? Thì chợt một giọng nói nhẹ nhàng, tươi mát như xuân phong cất lên, kéo nàng về thực tế:


"Người đằng kia, có thể mang quả bóng đến đây? "


Ah, vậy là quả bóng không thể tự xuyên không được rồi, Vô Ưu mất vài giây đi đến kết luận. Mới chậm rãi nhặt quả bóng lên, đang định quay lại thì bỗng thấy một lực từ đằng sau đạp lên lưng, suýt đem nàng đá ngã


"Gọi người đem quả bóng đến đây, ngươi điếc à?" lần này là một giọng nói chua ngoa


Vãi, trẻ con mà cũng dữ dội thế, ba mẹ nào không biết dậy con để nó đi phá làng phá xóm thế này.


Vô Ưu quay đầu lại liền thấy một tiểu cô nương gương mặt non choẹt, chỉ tầm 13-14 tuổi, đang khoa chân múa tay chỉ vào mặt nàng.


"Bình nhi" - Xuân phong lại cất lên, mang theo nhàn nhạt trách cứ.


Lúc này, nàng mới nhìn vào người đứng đối diện mình


Vô Ưu bỗng cảm thấy, bản thân có chút đứng hình. Người đứng trước mặt nàng đúng là tiêu chuẩn người đẹp hiện đại mà!
Mày cong như liễu, đôi mắt hổ phách lấp lánh như hồ thu, mũi nhỏ nhắn, bạc thần phớt đỏ nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, tóc đen dài, tùy ý dùng một cây trâm bạc kéo lên, khiến "xuân phong" thiếu một phần ý nhị trưởng thành, nhưng lại nhiều một phần tùy hứng, phong lưu.


Nàng khóe miệng mang cười, khuôn mặt vẫn chưa rút hết đường nét trẻ con, thiên chân rực rỡ, thoạt nhìn ôn hòa thân thiện, lại không hiểu sao vẫn khiến người khác cảm giác được áp bách, không thể khinh nhờn.


Nhưng quan trọng nhất chính là khí chất của "Xuân Phong", chỉ đơn giản bình thản đứng một chỗ thôi, liền có thể khiến người khác hình dung đến ý thơ "An tĩnh như lan, ngạo nghễ như mai, cao quý như mẫu đơn", mấy câu văn vẻ đấy, quả thật là đo ni đóng giầy cho nàng mà!


Người này không Phú cũng Quý a -Vô Ưu vô hạn cảm thán-


Vô Ưu nhìn " Xuân phong " một lúc, trong khi người đối diện cũng đang âm thầm yên lặng đánh giá nàng


"Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập"


Vô Ưu quả thực bỗng chốc thốt ra hai câu thơ, bằng tiếng Trung hẳn hoi nha! Nói thực cũng là vô cùng may mắn, Vô Ưu trước đây rất có hứng thú với Trung Quốc, trong điện thoại cũng liền lưu mười mấy bài hát tiếng Trung, trong đấy có bài " Giai Nhân Khúc " của Winky Thi hát, nàng lúc nhàn rỗi thường trốn lên núi trộm nghe, coi như học tập kết hợp giải trí.


Không ngờ thật có lúc hữu dụng... Công nghệ là đây, ánh sáng văn minh là đây chứ đâu!


Vô Ưu vẫn đang chìm đắm trong nỗi nhớ nhung cuộc sống tiện nghi trước đây, không để ý đến hai người trước mặt đều đã đứng hình...


Chính xác là đứng hình đấy, thậm chí Vô Ưu còn nghe thấy tiếng ếch kêu oạp oạp từ hồ nước vang lên.


"A, công tử hảo hưng trí" - Xuân phong cất lên, đánh vỡ cục diện rối rắm


"Điêu dân to gan " - Chua ngoa không đúng lúc chen vào.


Được rồi, hoàn hồn, hoàn hồn, từ từ từng việc một, Vô Ưu cúi nhìn cô bé mặt đỏ au đứng ngang ngực mình đang thở phì phì chỉ vào mặt nàng. Vô Ưu ngồi xuống, đưa quả bóng cho cô bé.


"Bình nhi, nghe đại ca nói này, tính tùy hứng này, phải sửa mới được, không sau này sẽ không có người lấy em đâu "


"..." Bình nhi há mồm trợn mắt, nhất thời không biết nói gì


Bây giờ đến lượt Tích Nguyệt nhìn nàng, trong mắt mang theo tìm tòi, gọi quận chúa của Tương Vương Phủ là Bình nhi, còn dọa nàng không gả ra ngoài được. Hắn là thật tâm không muốn sống hay vẫn là một lòng muốn chết ?!


Vô Ưu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn "Xuân Phong", đưa tay làm lễ


"Tại hạ hôm nay trong người không khỏe, vừa rồi thất lễ, còn mời vị cô nương này nhiều hơn tha thứ "


"Công tử khách khí, ta còn muốn cảm tạ công tử thưởng thức đây "


"Không dám, ta còn đang chờ người, sẽ không quấy rầy hai vị cô nương hưng trí "


Vô Ưu cười cười, rồi ngồi trở lại chỗ cũ, dựa vào đống trúc đợi Bạch quản gia trở lại, quả thực lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy người đẹp đến vậy, không phải kiểu nhìn là khắc sâu ấn tượng như bản thân, mà ngược lại, là kiểu vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, mang theo lắng đọng ý nhị như rượu ủ lâu ngày, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng khiến người dễ say.
Khí chất lễ độ, học thức như vậy, chắc chỉ có dòng dõi thư hương lâu đời mới có thể nghiêm khắc đào tạo ra, không như bản thân, vốn là trước đây hay đọc tiểu thuyết ngôn tình, liền nhớ mang máng lại, rồi kết hợp với cái tính hay khách sáo của bản thân, liền cũng đưa đẩy học theo, nói mấy lời hình thức...
Dáng người ở thời cổ đại cũng tính là cao ráo, 1m63 hơn một chút chăng? cô ta còn trẻ, chắc sẽ còn cao nữa... không như mình, lạc trôi đến đây không chết đói đã là tốt rồi, lấy đâu ra dinh dưỡng phát triển chiều cao. Nghĩ lại thấy đói bụng, mệt mỏi qua đi...


Vô Ưu cũng không có tâm tình thưởng thức người đẹp, xinh gái thì để cho chồng con người ta ngắm, liên quan gì đến nàng, chẳng qua nhìn hoài người cổ đại, nàng sợ rằng thẩm mỹ của mình cũng sẽ biến dạng mất, Vô Ưu đã có dịp nhìn qua đệ nhất mỹ nhân trong thành, nói xin lỗi chứ ở hiện đại, sắc đẹp tầm ấy chạy đầy đường, cua tay có cả rổ. Thế mà ở đây cũng có thể coi là vẻ đẹp "Nghiêng Thành", Vô Ưu hết từ để nói, liền cũng hết hy vọng với cái gọi là "Mỹ Nhân Cổ Đại"
Không ngờ hôm nay, còn có thể gặp được một người mà nàng cũng phải thừa nhận một câu "Đẹp" a. Coi như không uổng phí một ngày vất vả lao lực... chậc chậc...


Cũng may, mình vẫn giữ nguyên thẩm mỹ của người hiện đại bình thường, vẫn biết phân biệt xấu đẹp mà. -Vô Ưu tiếp tục vô hạn cảm thán -


Bạch quản gia mang theo bạc vừa đến, thì nhìn thấy một màn, Quận chúa và Công Chúa vẫn đang há mồm nhìn Vô Ưu, còn Vô Ưu? đang quay lưng lại với hai vị quý nhân, gục đầu thất thần dựa vào đống trúc của nàng, một bộ "Đã chết, xin đừng làm phiền".


Bạch quản gia cảm thấy bản thân sắp ngất theo Vô Ưu đến nơi rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.