Vợ Trước Bị Mù Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 4: Trớ trêu




Ước chừng mười phút sau, xe của Triệu Tư Vũ đậu ngay trước cổng.

Anh khẩn trương đi vào trong, sắc mặt lo lắng bội phần.

Có trời mới biết, vừa nghe tiếng nấc nghẹn của cô, trong lòng anh nóng như lửa đốt.

Lâm Nhược Phỉ từ trước đến giờ vốn là kiểu người mạnh mẽ, anh hầu như chưa từng thấy cô khóc, vậy mà hôm nay, ắt hẳn là một việc gây xúc động mạnh đến cô.

Nghĩ đến đây, trái tim anh bất giác co rút siết chặt, bản tính Phỉ Phỉ trước giờ vốn mạnh mẽ, cô không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại bất chợt lột bỏ vỏ bọc bên ngoài mà khóc đến thương tâm như vậy, anh làm sao không lo cho được!

Cùng với tâm trạng lo lắng, Triệu Tư Vũ gia tăng cước bộ, khẩn trương đi vào trong.

*

Vừa thấy Triệu Tư Vũ, Lâm Nhược Phỉ giống như tìm được vị cứu tinh, cô gấp gáp nói với anh, trên mặt lệ tuôn giàn dụa.

- Chúng ta đưa Huyên Huyên đi bệnh viện thôi, sẽ không kịp mất..

- Được rồi, chúng ta đi thôi, Hạ Huyên sẽ không có chuyện gì, em đừng lo lắng!

Triệu Tư Vũ nhẹ giọng an ủi cô, anh vội vàng bế Tuyết Hạ Huyên lên xe, sau đó liền nhanh chóng ngồi vào ghế lái, tức tốc lao đến bệnh viện gần nhất.

*

Trên đường đến bệnh viện, tâm trạng ai nấy đều rơi vào tình thế khủng hoảng.

*

Bệnh viện thành phố A.

- Bác sĩ, cứu bạn tôi, nhanh lên..

Lâm Nhược Phỉ khóc lớn, nếu còn trễ nãi thì e là sẽ không được mất!

- Tiểu thư, xin cô cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!

Vị bác sĩ trung niên nhẹ giọng an ủi, ông cũng chua xót thay cho số phận đàn bà, không biết cô gái này đã làm ra chuyện gì mà khuôn mặt lại bị tàn phá kinh hoàng đến như vậy!

Khuôn mặt đối với người con gái là thứ quan trọng hơn tất cả những gì.. vậy mà, trớ trêu thay, ông trời tàn nhẫn..

Còn có cả đôi mắt kia, không chừng sẽ mù mất!

Với người có kinh nghiệm lâu năm như ông, vừa nhìn vào liền biết đôi mắt này khó có thể chữa trị được, khó có thể mà lành lặn như ban đầu..

Sống mà không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời ban mai.. thì cũng chẳng khác gì là sống không bằng chết!

Ông trời nhiều lúc cũng thật vô tâm vô phế.

Nghĩ đến đây, ông đành thở dài, cô gái này thật xấu số..

*

- Nào nào, đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật!

"Cạch"

Cửa phòng cấp cứu đóng lại một tiếng ê ẩm, hệt như bầu không khí u ám não nề hiện tại.

Hàng cây bên ngoài hành lang khẽ đung đưa theo nhịp, cơn gió lộng qua từng đợt mạnh mẽ.

Lâm Nhược Phỉ yếu ớt dựa vào lồng của Triệu Tư Vũ, đôi mắt của cô bây giờ đã sưng húp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô không hề xem Huyên Huyên là bạn, mà xem cậu ấy như chính chị em ruột thịt của mình vậy, hiện tại, cậu ấy gặp chuyện không may, cô giống như bị một tản đá đè nặng, nghẹt đến mức ngay cả thở cũng không tài nào thông suốt.

Cô không ngừng tự trách bản thân, tại sao?

Nếu cô đến sớm hơn, mọi việc e là có thể cứu vãn!

Là cô, là cô không tốt, là cô đã để cậu ấy phải chịu ủy khuất!

Tất cả đều là tại cô!

Lâm Nhược Phỉ hít sâu một hơi, chua xót nhìn Triệu Tư Vũ.

Lồng ngực của cô như bị ai đó nhào đến cấu xé điên đảo, khó khăn thở gấp.

- Vũ, anh nói xem, khuôn mặt của Huyên Huyên có thể trở về bình thường được không?! Em lo cho cậu ấy quá!

- Không có việc gì, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Hạ Huyên!

Dường như nhận ra sự bất lực trong lời nói của cô, Triệu Tư Vũ cũng không khá hơn là bao, trái tim ngập ngừng chua xót một trận điếng hồn.

Cô biết, anh đang an ủi cô, cô không trả lời, chỉ mệt mỏi dựa vào lồng ngực ấp áp của anh.

Cô mệt lắm, dường như bất lực với mọi thứ..

*

"Cạch"

Cửa phòng cấp cứu được mở, vị bác sĩ trung niên với sắc mặt ảo nề bước ra.

- Thành thật xin lỗi, cô ấy tạm thời không thể nhìn thấy và cũng như các vị biết đấy, khuôn mặt đã bị biến dạng loang lổ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thành thật xin lỗi!

Vừa nghe câu nói chầm chậm của vị bác sĩ trung niên, Lâm Nhược Phỉ thê lương ngã gục xuống mặt đất, đầu cô như nổ "ong" một tiếng cuồng bạo.

Trái tim bị bóp nghẹt đến đau đớn, điều cô lo sợ nhất, rốt cuộc cũng đã xảy ra rồi ư?

Huyên Huyên, cậu ấy không thể nhìn thấy được nữa.

- Không còn cách nào để khuôn mặt của cô ấy trở lại như lúc trước và đôi mắt nhìn thấy được sao?

Triệu Tư Vũ nhanh tay đỡ lấy thân ảnh mềm mại của cô, trong lòng một trận cuồng phong lửa đốt.

Anh lo lắng khẩn cầu nhìn về phía vị bác sĩ trung niên.

- Khuôn mặt thì rất khó có thể lành lặn như ban đầu, còn về phần đôi mắt.. nếu không có đôi mắt nào thay thế thì e rằng sẽ phải mù vĩnh viễn!

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, rất xin lỗi!

- Đôi mắt của bệnh nhân bị axit làm cho tổn thương rất nặng nề.

Người bác sĩ trung niên bất lực nói.

Lâm Nhược Phỉ dường như bị bức đến điên, cô cuồng loạn la hét.

- Các người làm ăn kiểu gì vậy hả?! Nếu bị mù thì làm sao mà Huyên Huyên có thể chịu nổi đây! Tôi sẽ đốt bệnh viện của các người đấy!

Người bác sĩ trung niên vừa nghe cô nói liền hoảng sợ đến rã mồ hôi, ông vội khẩn cầu:

- Thực sự là chúng tôi đã cố gắn hết sức, lượng axit ở mắt của cô ấy rất nhiều..

- Nhược Phỉ, em không nên bốc đồng như vậy, anh sẽ tìm một bệnh viện có công nghệ hiện đại và bác sĩ có chuyên môn hơn để chữa trị đôi mắt cho Hạ Huyên!

Triệu Tư Vũ nhìn cô, quát một tiếng long trời, cố đè nén tức giận.

Cô gái này vốn tính tình bốc đồng, không xem ai ra gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.