Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 52: Chương 52





Cửu Thiên cau chặt mày, rốt cuộc cũng hiểu rõ sư phụ đang làm gì.

Nếu không phải vừa rồi sư phụ nhắc nhở hắn đừng nhúc nhích thì có lẽ lúc này hắn đã bị đối phương phát hiện ra.
Đợi thêm một lát, Ngô Tân mới tản đi công pháp thân dung thiên địa, cười nhìn về hướng một già một trẻ rời đi, Ngô Tân nói: “Đã lâu rồi không gặp võ giả Âm Dương Cảnh.

Không ngờ một nước Võ Đỉnh nho nhỏ cũng có cao thủ Âm Dương Cảnh.

Chỉ tiếc Âm Dương Cảnh của ông ta vẫn chưa hoàn thiện.”
Cửu Thiên nghe thấy giọng điệu của sư phụ Ngô Tân, có hơi kinh ngạc.
Nghe giống như sư phụ đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ Âm Dương Cảnh.
Không nhịn được, Cửu Thiên liền hỏi: “Sư phụ, trước khi người bị thương, rốt cuộc là cao thủ cảnh giới gì vậy.

Linh Khí Sư sao?”
Ngô Tân nghe thấy Cửu Thiên hỏi thì hơi nhướng mày, nói: “Linh khí sư? Con xem thường người sư phụ này như vậy sao.

Có từng nghe qua Càn Khôn Cảnh chưa.”
Cửu Thiên há to miệng, Luyện khí sĩ cũng giống như võ giả, sau khi luyện ra nguyên khí cũng sẽ có năm đại cảnh giới, được phân thành luyện khí sĩ, luyện khí sư, linh khí sư, ngự khí sự, tiên khí sư.


Qua năm đại cảnh giới này mới tới Càn Khôn Cảnh, cũng mạnh giống như võ giả Âm Dương Cảnh.
Được người đời xưng là tôn giả Càn Khôn.
Ngô Tân hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Khí sư Càn Khôn Cảnh đứng trước mặt ta cũng phải kêu một tiếng tiền bối đấy.”
Cửu Thiên lúc này dùng cả mũi và miệng để thở, hắn chưa bao giờ biết sư phụ của mình lại đỉnh đến như vậy.
Ngô Tân xua tay nói: “Hảo hán không nhắc tới chuyện anh dũng năm xưa.

Đây đều là chuyện của quá khứ, bây giờ ta e rằng cũng chỉ bằng linh khí sư mà thôi.”
Thở dài một tiếng, Ngô Tân nói: “Đi thôi, Cửu Thiên, chúng ta đuổi theo bọn họ.”
Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Đuổi theo bọn họ? Chúng ta cũng đi theo bọn họ để tìm bảo vật sao? Sư phụ, người chắc chắn chúng ta đi theo sau sẽ không bị gì chứ?”
Ngô Tân cười nói: “Nếu ông ta không thể phát hiện công pháp thân dung thiên địa của ta thì chúng ta vẫn có thể an toàn.

Ta cũng rất tò mò võ giả Âm Dương Cảnh chạy đến đây làm gì.

Không phải bọn họ nói đến tìm bảo vật sao? Chúng ta đi theo xem thử.

Nói không chừng còn nhặt được chút của hời.”
Cửu Thiên nhìn thấy bộ dạng tự tin của sư phụ, cũng gật đầu.

Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề khác.
“Sư phụ, người chắc chúng ta có thể theo kịp không? Người ta biết thân hóa lưu quang đấy.”
Ngô Tân nói: “Yên tâm.

Nếu tới tìm bảo vật chắc chắn sẽ rất ít khi dùng thân hóa lưu quang.

Cho dù tốc độ của bọn họ nhanh thì cũng không hơn chúng ta nhiều đâu.

Hơn nữa, con phải luôn nhớ kỹ, luyện khí sĩ chúng ta, bên trong núi rừng, luôn luôn có nhiều thủ đoạn hơn võ giả.

Ví dụ Thảo Mộc Chi Kin.”
Nói xong, Ngô Tân khẽ câu ngón tay, Cửu Thiên liền nhìn thấy cỏ cây xung quanh giống như cảm nhận được gì đó, gập cả người theo ngón tay của Ngô Tân.
Cửu Thiên cũng thử dùng canh khí của mình biến hóa thành sức mạnh thuộc tính mộc, sau đó liền cảm nhận được cỏ cây trong phạm vi 50m đều nằm trong sự khống chế của hắn, như thể cỏ cây này đều trở thành đôi mắt của hắn.
Ngô Tân nhìn thấy Cửu Thiên có thể sử dụng sức mạnh hệ mộc không có vấn đề gì liền hài lòng gật đầu.

Điều này chứng tỏ Cửu Thiên đã dung hợp canh kình và nguyên khí thành canh khí rất hoàn hảo.
Nhắm mắt lại, Ngô Tân khẽ cảm nhận trong một lúc, sau đó chỉ về phía bên trái nói: “Đi thôi, bọn họ đi theo hướng này.”
Nói xong, Ngô Tân và Cửu Thiên bước nhanh vào trong rừng cây phía bên trái.
Đường đi gấp khúc lượn vòng, cong cong rẽ rẽ.
Hướng đi của lão giả và cô gái phía trước không theo một quy luật nào, nhưng dưới sự thăm dò đại mộc chi lực cường đại của Ngô Tân vẫn có thể theo kịp.
Ở phía xa xa, Ngô Tân và Cửu Thiên luôn đi theo sau bọn họ, phải mất đến mười ngày mới có thể theo kịp.
Trong mười ngày này Cửu Thiên không hề nhàn rỗi, vừa phải nỗ lực thích ứng với sức mạnh của mình, còn vừa phải học tập công pháp luyện khí sĩ của Ngô Tân.
Hơn nữ, Cửu Thiên ở phương diện luyện khí sĩ, ngoại trừ luyện dược còn học được hóa khí ngũ hành cơ bản nhất.

Bây giờ thật vất vả mới luyện thành canh khí, cuối cùng Ngô Tân cũng bắt đầu giảng dạy ngưng hóa khí vật cơ bản nhất.
Vừa đi, Cửu Thiên vừa biến hóa ngọn lửa trong tay thành đủ loại hình dạng.
Sói, hổ, rắn, chim.
Canh khí tùy tâm mà động, ngọn lửa thay đổi khôn lường.
“Ngưng khí hóa vật là thủ đoạn tấn công cơ bản nhất của luyện khí sĩ.

Bắt đầu bằng việc hóa khí ngũ hành, trước tiên sẽ làm quyen với sức mạnh của các loại ngũ hành.

Sau đó chọn ra thuộc tính phù hợp nhất với mình để tu chính, còn những cái khác sẽ học thêm sau.

Đừng hỏi ta vì sao không thể luyện riêng một loại thuộc tính.

Đây là một câu hỏi rất ngu xuẩn, mặc dù sau này con sẽ nhìn thấy rất nhiều luyện khí sĩ đều luyện riêng một loại.


Nhưng ta nói cho con biết, đây là cách làm tự hủy hoại tiền đồ của mình, cả đời không thể nào tiến vào Càn Khôn Cảnh.”
Cửu Thiên vừa nghe vừa gật đầu, ngọn lửa mãnh hổ trong tay liền hóa thành nước trong, sau đó lại hóa thành gió.
Đột nhiên Ngô Tân dừng chân lại, bên trong rừng sâu phía trước vang lên tiếng nổ dữ dội.
Một luồng ánh sáng xông thẳng lên bầu trời, tiếng rồng gầm vang lên, Ngô Tân lập tức bảo vệ Cửu Thiên phía sau.
“Sư phụ, chuyện gì vậy?”
Cửu Thiên hỏi.
Còn chưa dứt câu, hắn liền nhìn thấy một bóng hình rất lớn bay lên trời.

Trời đất vì điều này mà biến sắc, mây đen tích tụ chỉ trong phút chốc, sấm chớp quay cuồng.
Tiếng gầm khủng bố của rồng vang tận trời xanh, thứ xuất hiện trong mắt Cửu Thiên chính làm một cỏn rồng bay sáu cánh.
“Không ổn rồi, đây là Lục Dực Liệt Thiên Long!”
Ngô Tân kéo Cửu Thiên lùi về phía sau, Cửu Thiên nhìn thân ảnh che trời trên không trung, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Đồng thời, một tiếng hét rõ ràng vang lên.
"Âm Dương Huyền Cương trảm!"
Trời đất bất chợt xuất hiện hai màu đen trắng, thân ảnh lão giả không biết từ khi nào đã đứng giữa không trung.
Hai màu này hóa thành âm dương bát quái, lão giả vung tay lên trời, âm dương bát quái to lớn kia hóa thành thiên kiếm, trong nháy mắt liền chém xuống.\u0001.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.