Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 6: Chương 6





Lạc Uyển đã giúp cô sát trùng vết thương ở hai cánh tay, nhiều vết thương thật chắc cô gái này ê ẩm lắm đây.
"Cô gác chân của cô lên chân tôi đi"- Lạc Uyển ngồi thấp hơn Tĩnh Di một chút để cô có thể gác chân lên được.

Tĩnh Di ngoan ngoãn làm theo chỉ một lúc sau là những vết thương đã được Lạc Uyển xử lí tất.
"Bây giờ trễ tôi cần phải về rồi cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, hôm khác tôi mời cô một bữa cơm nhé"- Tĩnh Di vừa nói vừa gượng gạo đứng dậy, Lạc Uyển đưa mắt nhìn cô gái này từ trên xuống dưới .Thật thảm hại! Đã tới mức này rồi còn muốn đi đâu nữa cơ chứ.
"Xe của cô để tôi gọi người lấy giúp, hôm nay thì ở lại nhà tôi một đêm đi.

Hôm sau tôi đưa cô về"- nói rồi Lạc Uyển rút điện thoại từ trong túi áo ra gọi cho ông chủ quán Bar nhờ người lấy xe giúp.
"Như vậy thì không được lắm, tôi đã làm hỏng bánh kem của cô, cô còn cứu tôi bây giờ thì lại ở nhà cô.

Vậy thì vô phép quá"- Tĩnh Di từ chối khéo.
"Cô nhìn lại bộ dạng của mình đi giờ này còn muốn đi về nữa sao? Không may gặp phải bọn biến thái thì ai cứu được cô chứ?"- Tĩnh Di chép miệng nói
"Vậy thì tôi cảm ơn cô"- Tĩnh Di ngồi xuống lại còn Lạc Uyển ngồi đối diện cô.

Lạc Uyển:" tối nay tôi ngủ sofa còn cô ngủ ở trên giường của tôi"
"Hay ngủ chung đi đều là con gái có gì đâu mà ngại"- Tĩnh Di điềm nhiên nói
"Tôi không có thói quen ngủ chung với người khác"- sự thật là vậy, từ trước đến giờ cô chẳng quen ngủ chung với ai cả, chỉ thích ngủ một mình lăn lộn trên cái giường êm ái.

Ngủ chung thật không dễ chịu chút nào
"Vậy được thật ngại quá"- Tĩnh Di ngồi im không biết nói gì hơn, Lạc Uyển cũng vậy.

Cả hai rơi vào khoảng im lặng, bầu không khí thật ngột ngạt.
"Giờ này trễ rồi thôi đi ngủ đi" Tĩnh Di chưa kịp phản ứng thì Lạc Uyển bế xốc cô lên lầu và đặt cô lên giường của mình.

Cô cẩn thận đỡ tay và chân của Tĩnh Di đặt lên giường sợ làm cô đau, một tay đỡ đầu tay lấy gối kê lên.

Tĩnh Di thầm nghĩ "làm như cô liệt không bằng"
Lạc Uyển:"Trong tủ đồ tôi có rất nhiều đồ cô xem có cái nào mặc được thì mặc"
Lạc Uyển chuẩn bị đi xuống thì Tĩnh Di gọi lại và nói "cô kéo cái phéc-mơ-tuya ngay sau lưng hộ tôi, tiện cởi nút gài áo ngực luôn nhé"
"Ôi trời cái cô gái này thật tùy tiện! Đã không ngại với người lạ thì thôi đi còn nhờ những chuyện này thật là không nói nổi"- Lạc Uyển thầm nghĩ rồi khẽ nhíu lông mày
"Cô còn đứng đó làm gì qua làm hộ tôi đi"- Tĩnh Di thấy Lạc Uyển đứng đó chần chừ khá lâu nên gọi lại
"Coi như tôi còn chút lương tâm"-cô thầm nghĩ rồi đi lại làm theo yêu cầu của Tĩnh Di.

Vì cô đã bật đèn ngủ nên ánh sáng trong phòng khá tối nhưng vẫn thấy rõ được phần lưng trắng ngần của Tĩnh Di, bờ vai gầy gầy bé nhỏ có vết xước mờ của vụ va chạm xe lúc nãy.

Xong xuôi Lạc Uyển đi xuống dưới để Tĩnh Di nghỉ ngơi, làm nghề này chắc cô phải rất mệt mỏi.
Lạc Uyển lấy chăn gối ra chuẩn bị nằm ngủ, bỗng nghe tiếng la thất thanh từ trên lầu.


Chắc chắn là cái cô gái không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Uyển nhanh chân chạy lên mở cửa phòng ra thì thấy cảnh Tĩnh Di đứng trên giường ôm cái gối thật chặt với vẻ mặt sợ hãi hét lên "Con gián, con gián Lạc Uyển mau bắt nó giúp tôi".

Thật tình cũng phải hết nói nổi với cô gái này, Lạc Uyển lấy chân giậm con gián rồi đem bỏ thùng rác.

Tĩnh Di thở phào rồi nằm xuống nói với giọng mừng rỡ "May quá cảm ơn cô nha, chứ không tiểu cường nhai nuốt tôi mất"
"Nằm ngủ đi hết gián rồi"- vừa nói xong Lạc Uyển đóng cửa phòng lại đi xuống dưới.
Cô lấy tay đập đập trên sofa rồi nằm xuống.

Kì thực có chút không thoải mái, nằm ở chăn ấm nệm êm đã quen rồi bây giờ phải nằm trên ghế sofa cứng ngắt.

Đau lưng chết mất! Nằm loay hoay một lúc chợt nhìn lên đồng hồ cũng đã 11h khuya chắc cô gái kia cũng đã ngủ say giấc rồi nhưng cô vẫn không thể nào chợp mắt nổi.

Đang suy nghĩ bâng quơ thì nghe tiếng đóng cửa phòng, cô đi lại bật đèn lên thì thấy Tĩnh Di bước xuống.


Giờ này cô còn chưa ngủ không biết lại bày trò gì nữa đây!
" Sao cô chưa ngủ!"- Tĩnh Di nhìn Lạc Uyển chớp mắt hỏi
Lạc Uyển:"Tôi là người hỏi cô câu đó mới đúng"
"Tôi ngủ chỗ lạ có chút không quen.

Với cảm thấy cổ họng hơi khô khan nên xuống tìm chút nước"-Tĩnh Di vừa nói vừa bước đi
" Cô đứng đó để tôi đi lấy"- Lạc Uyển xuống phía bếp cầm lên một ly nước cho cô rồi bảo cô uống.

Uống xong cô lấy tay quẹt miệng tiếp tục hỏi
"Vậy tại sao giờ này cô vẫn chưa ngủ?"
Lạc Uyển:"Tôi ngủ sofa hơi cứng nên không quen cho lắm, cô lên ngủ đi trễ lắm rồi mai còn đi làm"
"Hay là..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.