Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 27: Chương 27





Lạc Uyển ngáp một hơi rõ dài rồi lên tiếng:"Cô nương à giờ nãy cũng đã trễ lâm rồi chị chở em về nhà nhé"
Tĩnh Di hình như cũng chẳng để ý đến lời nói của Lạc Uyển nên trả lời bâng quơ:"Em xong rồi"
Lạc Uyển chép miệng một cái rồi lấy tay quơ trước mặt Tĩnh Di:"Rồi rốt cuộc em có nghe thấy lời chị nói không?"
Tĩnh Di sực tỉnh trố mắt nhìn Lạc Uyển:"Sao ạ?"
Lạc Uyển:"Cô nương à ngày mai em còn muốn đi làm nữa không"
Cô vừa nghe đến hai chữ đi làm liền nhanh chóng kéo Lạc Uyển đứng dậy thanh toán tiền nước sau đó rời khỏi quán
"Chị về nhà trước đi giờ cũng đã muộn lắm rồi, chị cần phải nghỉ ngơi nữa"
"Chị sẽ về cùng em"
Tĩnh Di nghe vậy đồng ý, vì ban đêm như thế này cô cũng sợ gặp phải chuyện gì.

Có Lạc Uyển đi cùng thì cô càng yên tâm hơn.
....
"Em tới nhà rồi chị cũng về đi, ngủ ngon nhé"- cô nói dứt câu mở cửa định bước vào nhà thì Lạc Uyển leo xuống đưa cho cô một cái bịch to, cô ngạc nhiên hỏi:
"Đây là gì ạ?"
"À hôm trước chị thấy tủ lạnh em trống trải quá, với em cũng hay nhịn ăn tối nên chị có mua một ít đồ ăn em để dành ăn nha"
Lạc Uyển đã có lòng đem đến đây rồi, không nhận thì cũng không phải lắm nên cô đưa hay tay ra nhận lấy:"Em cảm ơn chị nhiều"

Lạc Uyển cười:"Không sao em đừng khách sáo, thôi trễ rồi em vào nhà ngủ đi"
"Chị về cẩn thận, ngủ ngon nhé"
"Em cũng vậy"
Tĩnh Di đứng nhìn Lạc Uyển chạy về đến khi còn lại chấm đen mới vào trong nhà.

Cô khoá cửa cẩn thận rồi mở đèn ngồi xuống đất soạn ra xem Lạc Uyển đã mua những gì, cô khá bất ngờ khi nhìn thấy Lạc Uyển đã mua nhiều đồ ăn cho cô đến vậy, cả một đống nay chắc cô ăn một tháng còn chưa hết, bao nhiêu đây chắc phải cả một tháng lương của Lạc Uyển.

Dù sao nhận thì cũng đã nhận rồi không thể trả lại được cô nên làm gì đó cho Lạc Uyển.

Nghĩ vậy cô liền cảm thấy nhẹ bẫng, sau đó sắp xếp mọi thứ ngăn nắp vào tủ lạnh
....
Lạc Uyển vừa về lại đi lên ban công đứng, cô cảm thấy rất thoải mái khi ở trên đây vì đầu óc cô sẽ không còn cảm thấy vướng bận gì nữa.

Cô mở điện thoại lên định lướt xem hôm nay có gì hay thì lại bấm nhầm album ảnh.

Cô nhấn vào từng ảnh xem, ngày hôm cô và Tĩnh Di đi công viên nước cả hai người đã chụp rất nhiều ảnh ở trong đây.


Cô vừa lướt vừa cười, một lúc sau cô đang lướt thì bỗng dừng lại rồi ngắm nghía tấm hình này thật lâu thì ra đó là tấm hình Tĩnh Di đứng giữa trời nắng oi bức cười rất tươi, nhìn nụ cười của Tĩnh Di cô bất giác nhoẻn miệng cười theo.

Cô rất thích nhìn Tĩnh Di cười, cái cô nàng này khi cười trông đáng yêu vô cùng như một viên kẹo ngọt ngào!
Cô ngắm nghía những tấm hình một lúc lâu rồi buông điện thoại xuống.

Vừa buông xuống thì điện thoại reng lên một tiếng, cô mở lên xem thì nhận được tin nhắn của Tĩnh Di với nội dung
"Thật ngại quá"
Lạc Uyển trả lời:"Sao đấy?"
Không lâu sau thì Tĩnh Di trả lời lại:"Chị chưa ngủ nữa ạ sao trả lời nhanh thế?"
"Chị chuẩn bị ngủ mà thấy tin nhắn em nên trả lời đấy"
"Em xin lỗi vậy chị ngủ đi ạ"
Lạc Uyển:"Không sao lỡ rồi có gì em cứ nói đi"
"Em muốn cảm ơn chị vì đã mua nhiều đồ ăn cho em như vậy"
"Không sao đâu em nhận là chị vui rồi"
Tĩnh Di:"Chắc phải tốn mất một tháng lương của chị ạ"
Nghe đến đây Lạc Uyển liền phì cười, cái cô gái này thâth là! "Không tới đó đâu em yên tâm"
Một lúc sau thì Lạc Uyển nhận được đoạn ghi âm với nội dung:"Ngủ ngon"
Cô không thể kiềm được liền cười một tiếng sau đó cũng ghi âm đáp lại"Em ngủ ngon"
Hôm nay chắc hẳn sẽ là giấc ngủ ngon nhất trong suốt 20 năm vừa qua, nói rồi cô vui vẻ đi xuống phòng mình rồi đánh một giấc thật ngon cho đến sáng.

Tĩnh Di nhận được đoạn thu âm cũng vui cười đến tít mắt rồi chìm vào giấc ngủ thật ngon!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.