Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 1: Chương 1





Quán bar XX giữa lòng thành phố vẫn náo nhiệt như thế dù đang là giữa tuần.

Không gian được bao trùm bởi tiếng nhạc xập xình và ánh đèn màu mờ ảo chớp tắt, tiếng va chạm ly của những người xung quanh thi nhau nâng ly cạn chén, cười nói không ngớt cứ thế nối tiếp nhau.
Tối nay cô vẫn xinh đẹp như thế dung mạo của cô Bartender vẫn không thể chê vào đâu được.

Thân hình diễm lệ, làn da trắng nõn nà không tì vết.

Y phục trên người cô bình thường như các nhân viên khác nhưng chúng lại ôm trọn ba vòng chuẩn của cô toát lên vẻ gợi cảm.

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi lên gọn ghẽ làm bừng sáng lên gương mặt ưu tú của.

Đôi mắt cô to tròn đầy khiêu gợi, đôi môi hình cánh cung mỏng nhẹ bóng bẩy lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Dung mạo như thế thì rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách những gã đàn ông.

Bàn đối diện ở phía cô có một gã đàn ông đầu trọc, râu ria rậm rạp đang cầm hai ly rượu bước tới gần phía cô.

Trên người gã mùi men nồng nặc chắc hẳn cũng uống rất nhiều rượu mới nặng mùi như thế.
"Anh đây có thể mời em một ly được không?Rượu ngon mà được uống với người đẹp thì còn gì bằng"- gã vừa nói vừa cười một tràng dài.
"Được chứ rất vui lòng được phục vụ anh"- cô nhanh nhẹn nâng ly mời gã.
"Em có thể giới thiệu cho anh vài loại rượu khách thường đến đây uống không?" gã ngồi xuống ở cái ghế trước quầy
"Bên em thì có rất nhiều loại rượu ngon được nhiều người ưa chuộng.

Như Brandy, Tequila, Vodka, anh cũng có thể dùng thử cocktail"- cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp
" Tiện thể cho anh xin số điện thoại để liên lạc, chẳng qua sắp tới anh có vài người bạn ghé muốn chiêu đãi họ rượu ngon"- gã vuốt vuốt cái cằm đầy râu cười nói
"Có nhu cầu thì anh đến gặp trực tiếp để em có thể phục vụ anh tận tình a"- cô vén mái tóc lên tai cười cười với gã.

Thật tình trong thâm tâm cô chẳng muốn liên lạc với hắn một chút nào.

Cô biết thừa những gã như vậy chỉ kiếm cớ, cô đã gặp rất nhiều người như vậy rồi.
"Nếu đến đây được thì anh phải xin số điện thoại làm gì"- gã cười lớn trông thật biến thái
Cô biết nếu càng đối phó với những gã đàn ông như vậy thì chỉ càng phiền toái, sẽ bám rít đến khi có được mới thôi.

Nên cô đành kiềm lòng lấy từ túi xách ra đưa card visit cho gã:
"Đây ạ"- cô cung kính cầm hai tay đưa cho gã vì cô biết nếu càng quấy thì sẽ mất hết chén cơm dù sao cô cũng chỉ nghĩ đến công việc
"Lạc Uyển sao haha.

Tên đẹp mà người cũng đẹp thế là chết ngộ rồi"- gã uống một ngụm rượu nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt đó cô cảm nhận được như rằng gã muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Anh quá khen rồi"
Vừa dứt câu gã trở về bàn nhưng cặp mắt vẫn dính lấy cô.


May mắn thay đây là ngày giữa tuần nên y phục khá là kín đáo, ngày đầu tuần và cuối tuần thì mặc áo bó sát ngực vai trần và hở bụng, váy thì bó sát đùi ngắn cũn.

Nếu thế thì chắc gã còn nhìn chăm chăm vào chỗ khác ấy chứ.
Chốc chốc quán lại thêm người, vì những người ở đây nghiêng về xu hướng càng khuya càng vui nên quán cũng trở nên đông đúc.

Công việc của cô khá nhàn rỗi nhưng cũng rất phức tạp ngoài việc tư vấn trò chuyện với khách và pha chế thì không có gì nặng chọc.

Trừ khi xảy ra những sự đụng chạm cơ thể ngoài ý muốn, thời gian làm việc khá trễ nên cô cũng chẳng có thời gian với bạn bè hay hẹn hò yêu đương.

Nhưng ông chủ rất ưu ái cô vì cô có hứng thú với nghề, tay nghề pha chế tốt, khéo léo, ăn nói nhã nhặn làm hài lòng khách cộng thêm dung mạo xinh đẹp nên hay tạo cơ hội để cô được tan làm sớm.
Ngồi thẫn thờ giữa quầy một lúc, bất chợt cô nhìn lên đồng hồ thấy đã đến giờ tan làm.

Cô nhanh chóng sắp xếp lại dụng cụ trên quầy rồi vào phòng thay y phục và chào ông chủ sau đó bước ra khỏi bar...
***
Về đến nhà cô tháo đôi giày cao gót ra mọi thứ đều nhẹ nhõm đi hẳn.

Cô vào phòng vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi bước ra, nhan sắc của cô quả thật không thể nói vì dặm phấn tô son mới trở nên xinh đẹp.


Trong bộ dạng hiện giờ mặt không son phấn, khoác lên người bộ đầm ngủ đơn giản cô vẫn toát lên vẻ quyến rũ làm cho người khác không thể nào rời mặt khỏi, "lụa đẹp vì người" câu đó thật đúng khi nói với cô.
Cuộc sống của cô đơn giản như thế sáng thì ở nhà dọn dẹp nhà cửa, xem thêm công thức pha chế rượu, tối đi làm ở bar.

Cứ trôi qua như thế cũng chỉ làm bạn với cô đơn.
Lúc 18t cái độ tuổi nở hoa của một người con gái, trong khi các cô gái cùng tuổi cô thì diện váy đầm ra phố thì cô phải xa quê hương, xa gia đình để kiếm tiền mưu sinh.

Nuôi ba mẹ già dưới quê và em nhỏ, nhiều lúc cô cũng cảm thấy mủi lòng nhưng vì gia đình và tương lai nên đành chấp nhận.

Vì có năng khiếu và đam mê công việc pha chế rượu nên cô chọn kiếm sống bằng nghề đó, số tiền cũng đủ để cô nuôi sống bản thân và gia đình dưới quê.

Cô tiết kiệm tiền để mua một căn nhà giữa mặt phố và sống như thế cũng tạm ổn rồi.
Cô sấy khô mái tóc đen dài ngang lưng của mình rồi tắt tất cả đèn trong nhà, lên giường và ngủ thiếp đi, như thế đã trôi qua một ngày vô vị...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.