Vô Thượng Thần Trúc

Chương 32: Hắn Muốn Giết Ta!'hừ' Vì Sao Ta không Thể Giết Hắn




"chỗ này quá nhỏ! Sẽ làm người vô tội bị thương, đi ra ngoài đánh" Trần Quân nói với Mộ Dung Phục.

"Được! Ra ngoài thì ra ngoài, ta đâu có sợ" Mộ Dung Phục hồng hồn hô.

"Tiểu Nhi! Nàng với Uyên nhi tránh đi trước, rất nhanh ta tới đón các nàng" Trần Quân nhìn tiểu nhi nói nhẹ nhàn.

"Vâng! Cô gia cẩn Thận" Tiểu nhi nói liền đem Nhã Uyên đi ra chỗ khác.

Lúc này hai người đã di ra khỏi đại sảnh của tiệm bán vải. Nơi đây mọi người điều tán đi cả chỉ còn lại mấy người Trần Quân thôi.

Mộ Dung Phục liền hét lớn:"Ta không tin ngươi có thể sống dưới thanh kiếm của ta"hắn đã không chờ được nữa, hắn muốn giết Trần Quân.

Thân thể Mộ Dung Phục đột nhiên di chuyển, Nam Cung Cửu Kiếm trong tay đột nhiên đưa lên quá đầu, bộc phát ra kim mang rực rỡ, một kiếm này phảng phất như hồng thủy, cứ như vậy bộc phát rồi tràn về phía Trần Quân.

Thân ảnh Trần Quân giống như bướm vờn hoa, thoáng cái đã né tránh khỏi công kích.

Nửa năm học thân pháp trong thác nước giúp hắn càng hiểu rõ về truyền thừa của sư tôn hắn.

" ồ! tên nhà quê này đều né tránh được, tốc độ của hắn đúng là …." một bên Đoàn Hỏa Hỏa xem cũng cảm thán cho Trần Quân.

Thấy Đoàn Hỏa Hỏa đều khen Trần Quân Vẻ mặt Mộ Dung Phục liền trở nên tái mét, quay đầu quát với Trần Quân:

"Là nam nhân thì đừng có trốn tránh nữa, đường đường chính chính đánh với ta một trận!"

Trần Quân từ chối cho ý kiến, hắn là lần đầu tiên đánh với người ta, cảm thấy chơi đang vui nên không đánh trả.

"Ngươi không dám đánh với ta thì ngươi chính cái gì 3d ấy. Lúc nãy ngươi vừa nói!"

Trần Quân chợt nhớ bên trong Nhã Uyên đang còn hôn mê, hắn nghĩ:"đánh nhanh thắng nhanh mới được"

Trong mắt Trần Quân lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo, thân ảnh liền phóng về phía trước…

Không có chiêu thức, chỉ là một quyền sử dụng lực lượng trên tay tự nhiên, tốc độ cực nhanh, hung hăng nện lên người Mộ Dung Phục.

" Ầm…."

Bất ngờ không kịp đề phòng, Mộ Dung Phục đột nhiên chịu một kích, đang tức giận mắng chửi thì bị một quyền của Trần Quân nện lên bụng, thân thể nhanh chóng bay ngược về sau,Mộ Dung Phục giận dữ, hét lớn một tiếng, Nam Cung Cửu Kiếm trực tiếp cắm vào trong mặt đường rắn chắt.

Mặc dù là vậy, nhưng Mộ Dung Phục vẫn bị thối lùi gần 1 mét thì mới ổn định được thân hình.

Đoàn Hỏa Hỏa thấy vậy không khỏi khinh bỉ Mộ Dung Phục nói "phục huynh! Ngay cả một tên nhà quê mà huynh không đánh được, thì sau này đừng có theo ta nữa"

"Trần Quân,ngươi đánh lén ta. Ta sẽ không tha cho ngươi"

- Mộ Dung Huyền Trảm thức thứ tư!

Nam Cung Cửu Kiếm trong tay Mộ Dung Phục đột nhiên phát ra một tiếng "ong" hơn mười đạo kiếm quang tách ra, hướng về Trần Quân mà bao phủ.

Cùng lúc đó, Tiểu Nhi ở trong tiệm vải chịu khong được lo lắng chạy ra cũng hét lớn:

"Cô gia! Mau tránh ra "

Trần Quân làm như không nghe lời nói của Tiểu Nhi, hai tay nhanh như chớp chuyển động không ngừng đưa tay chống đỡ, cứ như thế hắn vẫn công kích về phía Mộ Dung Phục.cho dù hắn muốn né tránh cũng không được nữa rồi chỉ có lấy hai tay vừa mới tu luyện thành [Thủ Chỉ Kim Cương Thể] lên đỡ những ánh kiếm.

"Rầm rầm rầm…."

Âm thanh vang dội giống như pháo nổ vang lên không ngớt, máu tươi từ làn da trắng trên hai tay Trần Quân không ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp hai tay.

Mộ Dung Phục rất hài lòng với một chiêu này của mình, nhìn cảnh máu tươi chảy tí tách, hắn thu kiếm đứng thẳng, tay áo phất phơ bồng bềnh, chuẩn bị nhìn Trần Quân ngã xuống từ trong kiếm quang, khẽ nói:

" Đánh lén ta ư? Ta cho ngươi đánh lén đấy, lúc này để xem ngươi làm sao xông đến đây?"

Mà hai mắt Trần Quân lúc này đột nhiên bắn ra từng đạo lãnh mang, lời của Mộ Dung Phục vừa dứt, một quyền sắc bén đến cực điểm vung ra.

- Kim Cương Lực nộ!

"gàoo.." một con chuột to lớn từ trong một quyền này hiển hiện ra, mờ ảo hư ảnh như một Thần thú đang không ngừng giận dữ phóng tới Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục trên người mặc dù có bảo bối phòng ngự, thế nhưng vẫn bị Trần Quân đánh bay ra xa, cứ như vậy nện trên mặt đất.

"Kẻ ngu ngốc, sống không bằng đi chết đi!"

Trần Quân âm u nói một câu, thân thể nhất thời giống như quỷ mị hướng Mộ Dung Phục đã bị thương lao đi.dùng một chiêu kia đã làm hắn bây giờ rất là điên cuồng,trong lòng chỉ còn lại ý muốn giết người.

- Kim Cương Chỉ Lực!

Ở bên cạnh, Đoàn Hỏa Hỏa gần đó hướng Mộ Dung Phục hô to một tiếng:

"Cẩn thận!"

Ngay sau đó thiếu nữ từ trong nhảy ra, chuẩn bị cứu người.

Song, tốc độ của thiếu nữ như thế nào lại đủ nhanh bằng Trần Quân được.

Một chỉ vừa xuất tất máu chảy, lúc này Mộ Dung Phục con đang ngơ ngác chật vật bò dậy, đầu chỉ cảm thấy chợt lạnh, một lỗ thủng đã xuyên qua đầu.

Mộ Dung Phục thê tuyệt gào thét, gần muốn nổi giận, quát: "Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, ta làm sao có thể bại."

Lời nói còn chưa dứt, Trên đầu máu tươi đã bao phủ từng giọt máu chảy xuống tí tách phảng phất như một âm điệu nào đó.Mộ dung Phục trợn to mắt, toàn thân sinh mệnh khí tức đã không thấy, thân thể mềm ngã xuống đất không dậy nổi.

hai mắt Mộ Dung Phục trợn to, biểu thị hắn chết không nhắm mắt!

"ngươi.. Ngươi dám giết chết Phục huynh?" Đoàn Hỏa Hỏa bây giờ rất là hoang mang, Mộ Dung Phục nếu chết trước mặt mình thì làm sao ăn nói với gia tộc hai nhà.

"hắn muốn giết ta! Hừ! Vì sao ta không thể giết lại hắn?" lúc này hắn mơ hồ trả lời

Đột nhiên Trần Quân chợt tỉnh ngộ lại "giết người! Ta đã giết người?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.