Vô Thiên Đế

Chương 120: Huyết linh






- Tiên tử không cần khách sáo, bảo vệ Ngọc Mị tiên tử là vinh hạnh của tại hạ.

Lý Thiên Hành nhìn thái độ nhã nhặn, lịch sự của Lý Mục trong lòng có chút kinh ngạc.

- Tên này hôm nay ăn chay sao?

Đúng lúc này huyết sắc bên trên đại môn trở nên mờ dần, từ trên bầu trời mấy chục lão giả lăng không bay đến.

- Ra tay.

Mấy chục lão giả bắt đầu kết thủ ấn liên tục đánh vào huyết sắc đại môn, Lý Thiên Hành đứng một bên bị dư chấn đánh tới không thể đứng vững, mỗi một người phía trên đều toát ra khí vô cùng bá đạo không thua gì hai tên tiểu đệ của hắn.

- Không biết có nên gọi bọn chúng ra trợ giúp không?

Hắn suy nghĩ một lúc liền lắc đầu nếu như hai tên đó xuất hiện ở đây nhất định sẽ làm cho mọi thứ rối tung lên.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì bên trên huyết sắc đại môn đã xuất hiện một lỗ hỏng từ từ to dần sao đó biến thành một thông đạo.

- Các người chỉ có thời gian ba ngày.

Lão giả vừa nói xong tất cả mọi người đều vận linh lực chạy vào, sao khi tiến qua thông đạo, trước mắt mọi người xuất hiện một khu rừng rộng lớn dù có nhìn hết tầm mắt cũng không thấy được điểm cuối.

Lý Thiên Hành đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây chỉ còn lại 5 người, không biết mấy tên kia đã chạy đi đâu.

- Nơi đây rộng lớn thế này thì làm sao tìm được di tích, Lý Mục người có bản đồ không?

- Không có.

Lý Mục lắc đầu sắc mặt có chút khó coi mỗi một di tích của luyện hư cường giả đều rất khó chơi cho dù có tiến vào cũng chưa chắc có thể lấy được bảo vật.

- Ảo cảnh này tuy rộng lớn nhưng chỉ cần tìm được manh mối nhất định sẽ có thể thông qua.

- Ảo cảnh?

Lý Thiên Hành nghe Ngọc Mị nói mới bắt đầu để ý xung quanh, cảnh vật nơi đây đúng là có chút khác lạ hắn dùng thần thư quét qua vài lần phát hiện nơi này hoàn toàn không có sinh khí.

- Đúng là ảo cảnh luyện hư cường giả quả thật không bình thường.

Mỗi một góc đại thụ ở đây đều thật đến không thể thật hơn nếu như không có Ngọc Mị nhắc nhở thì còn lâu hắn mới nhận ra.

- Đợi đến khi lão tử đạt đến luyện hư cũng sẽ luyện chế ra mấy cái ảo cảnh chỉ có điều đại thụ này quá xấu nếu thay bằng mỹ nhân sẽ tốt hơn.

Lý Thiên Hành nghĩ đến đây trên mặt lại xuất hiện nụ cười vô sỉ thường thấy.

- Người cười cái gì vậy? có phải đã tìm được manh mối rồi hay không?

- Không có gì chỉ là ta nghĩ tới việc mấy lão đầu kia tốn công mở phong ấn nhưng bọn người này lại không tìm được di tích vẻ mặt mấy lão lúc đó nhất định sẽ rất khó coi.

- Người đúng là rãnh hơi.

Lý Mục xoay người nhìn mấy nữ nhân còn lại, tên huynh đệ này của hắn đúng là không thể trông cậy được.

- Các vị tiên tử bây giờ chúng ta phải làm sao?

- Bây giờ đứng đây cũng chẳng có lợi ích gì không bằng chúng ta thử đi xung quanh xem sao.

- Vẫn là Ngọc Mị tiên tử sáng suốt.

Đoàn người bắt đầu tìm kiếm xung quanh vừa đi được vài bước Ngọc Mị đột nhiên lấy ra một tấm kính cầm trên tay.

- Chẳng lẽ yêu nữ này lại muốn trang điểm ở đây?

Ngọc Mị dùng tấm kính chiếu vào một góc cây gần đó đột nhiên đại thụ vốn thẳng đứng lại trở nên vặn vẹo sao đó hóa thành một luồn huyết khí bay đi mất.

- Đuổi theo.

Mọi người lập tức đuổi theo, thứ này rất có thể liên quan đến manh mối thoát khỏi ảo cảnh, 5 người đuổi được một lúc đã không thấy luồn huyết sắc linh khí kia.

- Đó là thứ gì vậy?

Lúc nãy mọi chuyện diễn ra quá nhanh hắn vẫn chưa kịp dùng thần thư để tra xét.

- Ta làm sao biết được.

- Ta kháo tiểu tử người không biết lại bảo chúng ta đuổi theo.

Lý Thiên Hành thật muốn đá tên Lý Mục này mấy cái, bên trong ảo cảnh này linh khí thưa thớt mỗi lần tiêu hao linh lực chỉ có thể dùng đan dược để hồi phục mà mỗi lần dùng đan dược là mất đi một mớ linh thạch càng nghĩ càng đau lòng.

- Người không thấy thứ đó bỏ chạy sao? nếu không có vấn đề làm sao thấy chúng ta lại bỏ chạy? ta nghĩ thứ đó nhất định liên quan đến manh mối rời khỏi nơi đây.

- Tiểu nữ cũng cho là như vậy thứ này có thể là huyết linh của huyết ma lão tổ chỉ cần tìm được thì có thể phá được ảo cảnh.

Lý Thiên Hành liếc nhìn Lý Mục đúng lúc cũng thấy hắn nhìn mình bên trong ánh mắt đối phương đều hiện lên sự kinh ngạc không hề nhẹ.

- Nữ nhân này đúng thật là không đơn giản.

Ngọc Mị nhìn phản ứng của hai người khóe miệng khẽ cong lên để lộ sự quyến rũ thường ngày.

- Đây chỉ là tiểu nữ suy đoán.

Lý Thiên Hành nghe nàng nói ánh mắt hiện rõ hai chữ không tin nếu là suy đoán làm sao hắn lại không đoán ra.

- Vậy bây giờ phải làm sao mới có thể tìm được huyết linh kia.

Lý Thiên Hành vừa hỏi xong tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Ngọc Mị.

- Huyết linh này là do huyết ma lão tổ luyện chế nhất định sẽ mang theo khí tức của người, sinh thời huyết ma lão tổ thích nhất là sát phạt nên trên người huyết linh có thể có sát khí.

Mọi người nghe nàng nói đều gật đầu đồng ý như vậy những nơi có sát khí có thể là chỗ ở của huyết linh.

- Vậy chúng ta mau đi tìm thôi.

Đoàn người lại bắt đầu tìm kiếm Ngọc Mị thỉnh thoảng dùng tấm kính chiếu xung quanh nhưng lần này lại không thấy huyết linh xuất hiện.

Lý Thiên Hành nhìn tấm kính trên tay nàng đột nhiên tỉnh ngộ.

- Lão tử đúng là ngốc thật.

Bên trong giới chỉ của hắn có hàng đóng binh khí vậy mà trước giờ lại không dùng đến, Lý Thiên Hành tìm qua một vòng cuối cùng chọn loại vũ khí lợi hại nhất chính là linh khí tử sắc đang lơ lửng bên trên.

- Sư phụ có cách nào thoát khỏi ảo trận này không?

- Di tích lần này là cơ hội tốt cho người thí luyện, không đến lúc sinh tử ta sẽ không ra tay.

Lý Thiên Hành nghe lão nói liền biết thứ này không dùng được lập tức tìm thêm một lần nữa, sao khi tìm kiếm vài lần cuối cùng lấy một kiện lục cấp thanh linh quả giấu vào người cùng thiên la võng, ngoài thứ này ra cũng chỉ có ám ngục cùng tiểu kim là có thể bắt được huyết linh nhưng để người khác biết hắn có hai thứ kia e là bọn chúng sẽ bỏ di tích mà đuổi theo hắn mất.

- Xem ra phải tìm cách khác.

Bọn người Lý Thiên Hành tìm kiếm cả ngày trời cũng chỉ có ba lần phát hiện được huyết linh nhưng thứ này lại mang theo tốc hành mỗi lần bật lên tốt độ vô cùng khủng bố không ai có thể đuổi kịp.

- Sao ta có cảm giác tên huyết linh này đang dẫn dụ chúng ta đến nơi nào đó.

Lý Mục ngồi một bên khẽ gật đầu.

- Ta cũng có cảm giác như vậy.

Sao khi đuổi bắt huyết linh mấy lần không thành mọi người quyết định tìm một chỗ nghĩ ngơi bàn bạc kế sách.

Lý Thiên Hành ngồi một bên nướng thịt ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mấy nữ nhân trước mắt.

- Ba vị tiên tử không biết nên xưng hô thế nào?

- Tiểu nữ Khả Hân vị này là sư tỷ Triệu Vi còn đây là sư muội Thu Trúc.

- Đúng là người cũng như tên, tại hạ cảm thấy ba vị tiên tử hình như rất thân thiết thì phải?

- Không giấu gì Lý đạo hữu ba tỷ muội Khả Hân đều là đệ tử của Như Hà lão sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.