Vô Tà

Chương 9




“Này……”

Sao ngươi còn ở nơi này? “Thực Tà” kia còn có thể đuổi theo…… Thời điểm nghĩ như vậy, ta phát hiện mình ngay cả khí lực để nói cùng hành động cũng không có.

“Ngươi…… Còn chưa có chết à?” Nàng nhíu mày, dùng một loại giọng điệu kỳ quái nói.

Ta không hiểu ý tứ của nàng, một ngàn ba trăm năm đến bây giờ, chưa từng hiểu được…… Trong cổ họng nghẹn nước, làm cho ta ho khan kịch liệt. Ta cố sức nâng tay lên, lại chỉ đủ chạm đến vạt áo ướt đẫm của nàng, “…… Đi……” Ta thật vất vả nói ra chữ này.

Nàng lại nhíu mày, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Thân thể thống khổ kiềm chế cảm giác đói bụng, ta nhìn máu mình hòa với nước tràn ra, không khỏi cảm thấy như vậy không tồi…… Ít nhất, ta hiện tại, không muốn ăn cái gì…… Ta khép lại ánh mắt, đắm chìm trong khoảnh khắc an bình.

“Không được!” Nàng đưa tay lắc ta, “…… Muốn chết, không dễ dàng như vậy!” Nàng quật cường lớn tiếng nói, trong mắt lóe lệ quang.

Bởi vì không thể tự tay báo thù cho “Dịch Quỷ” của mình mà cảm thấy không cam lòng cùng thương tâm sao? Ta nhìn nàng, bất đắc dĩ cười cười, “…… Sẽ không chết……” Nói như thế nào cũng là thần thú, tổn thương như vậy, làm sao có thể trí mạng……

Vẻ mặt của nàng trầm tĩnh lại. Nhưng mà, sát khí đến gần, mang đến hơi thở nguy hiểm.

“Thực Tà” kia đứng ở cách đó không xa thấp giọng gầm rú.

Ngây ngốc làm cái gì? Cái loại khí thế thề báo thù đi nơi nào rồi? …… Cuối cùng vẫn là nữ hài tử à? Ta nâng tay, khẽ đẩy cổ tay nàng, “Đi mau……”

“Tịch Thần……” “Thực Tà” kia nhìn ta, “…… Tịch Thần……”

Ai? Nó đến tột cùng là ai?

Thanh Linh đứng lên, đứng thẳng thân mình, “Cút ngay, Thực Tà!” Lời nói hùng hồn, nhưng thanh âm lại nhè nhẹ run.

“……” “Thực Tà” kia dời đi tầm mắt dừng ở trên người của ta, yết hầu nó khẽ phát ra thanh âm, từng bước tới gần Thanh Linh.

“Vô dụng……” Thanh Linh hướng về phía nó nói, “Ta sẽ không triệu hồi ‘Dịch Quỷ’ ra, tuyệt đối sẽ không!”

Nó sẽ không để ý cảnh cáo của ngươi, dưới công kích của nó, ngươi có năng lực chống đỡ bao lâu?

Không kịp tự hỏi, “Thực Tà” kia đã đánh tới. Mắt thấy lợi trảo của nó sắp sửa chạm đến Thanh Linh, một loại ánh sáng màu vàng tràn ra.

Toàn bộ chuông vàng đều di động lên, trở thành một lá chắn nho nhỏ. Mấy cái chuông vàng tự động mở ra, biến thành yêu ma sinh động, chắn trước mặt Thanh Linh.

“Các ngươi…… Các ngươi ra ngoài làm gì?!” Thanh Linh tức giận kêu to.

“Chúa thượng……” Tiểu Cửu tươi cười vẫn trong suốt ngây thơ như trước. Nó mang theo tổn thương, có chút suy yếu nói, “Khiến chúa thượng bị thương, là ‘Dịch Quỷ’ chúng ta vô năng.”

“Trở về!” Thanh Linh không để ý đến nó, chỉ lớn tiếng hô.

“Chúa thượng…… để nó ăn đi.” Tiểu Cửu quay đầu, nhìn thẳng vào cường địch trước mặt.

Động tác của “Thực Tà” kia bỗng nhiên dừng lại, thân thể của nó run rẩy. Thống khổ đối kháng với bản năng của mình. Loại bộ dáng này, dường như đã từng quen biết……

“Đế Lạc……” Ta dùng hết khí lực đứng lên, mở miệng, “Ngươi là Đế Lạc ư?”

“Thực Tà” kia lui lại mấy bước, “Tịch Thần…… Rời đi……” Thanh âm của nó hàm hồ lại kiên định.

Ta cố gắng đi qua, một đoạn này lại dài như vậy. Ta đột nhiên nhớ đến trước kia, Đế Lạc luôn ưa thích ngồi ở trên nhánh cây cao cao, sương sớm buổi sáng thấm ướt tóc hắn, lông mày và lông mi của hắn, dưới tia nắng ban mai lóe ra tia sáng hoa mỹ, nhưng bất kể như thế nào sáng lạn chói lọi ấy cũng thua kém tia cười trong mắt hắn. Hắn luôn ưa thích bất ngờ gọi tên của ta, trong thanh âm có một loại thân thiết khôn kể. Hắn vẫn luôn duy trì hình thái nhân loại, cố gắng học tập bộ dạng nhân loại, tìm mọi cách thân cận với nhân loại…… Thế cho nên, hình tượng hắn ở trong lòng ta luôn luôn là thiếu niên với mái tóc đen, mi mục như vẽ.

“Biết không, Tịch Thần.” Hắn từng tựa ở trên nhánh cây, tự nhiên mà nghiêm túc nói với ta, “Ta không muốn làm thần thú, cũng không muốn ăn yêu ma.”

“Vì cái gì?” Ta lấy tư thế thần thú ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ tâm tình của hắn.

“Không cảm thấy ghê tởm sao?” Hắn dùng ngón tay vòng quanh tóc chơi đùa, “—— rõ ràng đều giống nhau…… Ta ấy à, muốn làm người!” Hắn đứng lên, đón gió, “Không bị thứ gì trói buộc, tự do tự tại……”

Ta không hiểu. Nhân loại có sinh mệnh ngắn như vậy, thế nhưng hắn lại cảm thấy hạnh phúc hơn sao? Còn có…… Ăn yêu ma thực ghê tởm sao? Không biết, ăn rất ngon mà……

Hắn biết ta không hiểu. Hắn nhìn ta, hướng ta cười. Hắn đứng trên tàng cây, đứng ở trong ánh mặt trời đón gió, như một bức tranh ngưng kết mấy ngàn năm—— từ đó về sau, ta không còn nhìn thấy hắn nữa……

“Đế Lạc.” Ta cơ hồ đã quên tên mình, nhưng lại vẫn nhớ rõ hắn như cũ……

“Cẩn thận!” Thanh âm của Thanh Linh vang lên sau lưng.

Ta nhìn Đế Lạc xông về phía ta, một hơi cắn bờ vai của ta. Đây là một loại thống khổ làm cho linh hồn người ta run rẩy—— nhưng so với “Đói khát”, thật sự không tính là cái gì. Ta đưa tay ôm hắn, rất thống khổ đi, bị đói khát khống chế…… Vô luận bao nhiêu ý chí kiên định, cũng sẽ biến mất dưới loại khát vọng này, đối với Đế Lạc mà nói, loại thống khổ này nhất định sẽ đau hơn gấp bội……

Hắn buông lỏng miệng ra, “Tịch Thần……”

“Đế Lạc, ngươi làm sao vậy?” Hắn bất kể thế nào cũng không muốn ăn yêu ma, bất kể thế nào đều muốn làm nhân loại bình thường, bị đồng tộc coi là ngoại tộc, trở thành trò cười…… Trước khi biến thành cái dạng này, đã trải qua giãy dụa như thế nào? Mảnh tâm tình đó ta không hiểu rõ, cái loại kiên quyết nghĩa vô phản cố này…… Giờ phút này, lại trở thành bất đắc dĩ sâu nặng nhất, cũng bi ai khắc cốt nhất……

“Giết ta, Tịch Thần……”

Vẫn thực giống nhau…… Cho dù đến lúc này, tâm vẫn không thay đổi, là Đế Lạc mà ta quen biết……

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Chúng ta thân là “Thần”, đã định phải chịu đựng thống khổ như thế này sao?

Chợt đột nhiên, hắn tránh ta ra, tấn công về hướng yêu ma.

Lại một lần, bại bởi đói khát sao? …… Đói khát? …… Thật đói ……

“Không cần! Trở về mau! Tiểu Cửu!” Thanh âm của Thanh Linh, thê lương. “Không cho phép đi chịu chết như vậy!”

“Chúa thượng, đừng tới đây!”

Quay đầu lại, Thanh Linh giang tay, che ở trước mặt Đế Lạc. Bộ dáng này, ta từng thấy.

“Chúa thượng!”

Nàng ôn nhu mở miệng, “Các ngươi vẫn không rõ sao? Từ ngày đó ta thu phục các ngươi, các ngươi đã không còn là yêu ma…… Với ta mà nói, là bạn bè quan trọng nhất…… Ta, sao có thể nhìn thấy các ngươi bị ăn mất đây?”

Động tác của Đế Lạc lại lần nữa chậm lại.

Lần đầu tiên, đôi mắt của ta ướt át, chất lỏng ấm áp chậm rãi lướt qua hai má. Nước mắt, thật mặn…… Đế Lạc từng nói qua, nếu khóc, thì chứng minh không còn là thần thú chết lặng…… Tiếp đó, một loại cảm giác ý thức thoát phá ra đánh úp lại, cơ thể của ta không kiềm chế được tự động biến thành hình thú. Trong đầu còn lại, là thèm ăn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.