Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 41: Mèo đen dễ thương




“Mèo?” Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc nhướng mày, vừa nãy phát hiện động tĩnh trong nháy mắt, hắn suy tư rất nhiều khả năng, vạn không ngờ tới sẽ là một con mèo nhỏ.

“Chắc không phải là đại yêu kì quái gì đi?” Đoạn Hồi Xuyên nghi ngờ ngồi xổm xuống, thử thăm dò tóm chặt da sau gáy nó, nhấc lên, bất ngờ con mèo nhỏ hết sức dịu ngoan, một chút tính khí mèo hoang cũng không có, tứ chi giãy giãy một chút, rồi như bé ngoan tùy ý đối phương thao túng.

Đoạn Hồi Xuyên thấy nó vô cùng đáng thương, nhất thời nhẹ dạ, quyết định buông tha con vật chỉ đi lạc này.

Đèn phòng an ninh bỗng nhiên sáng lên, một bóng người lảo đảo đi ra, ước chừng là đi tiểu đêm, ánh đèn pin rọi trên đất, chiếu sáng một góc trạch viện.

Đoạn Hồi Xuyên tiện tay nhét con mèo nhỏ vào trong ngực, trở lại trước cửa chính đường, khóa cửa điện tử lại như cũ, xác định không có để lại kẽ hở, im hơi lặng tiếng rời khỏi từ đường Đoạn gia.

Hắn lướt thật nhanh qua những bóng cây lay động, thẳng đến lúc cách từ đường một chỗ đất trống không xa.

Ánh trăng lương bạc chiếu xuống thảm cỏ, soi sáng ra vài vết tích bị đốt cháy, cùng màu máu đỏ sậm đọng lại ——hai con giao nhỏ bị hắn trói ở đây mặt khác đã không thấy bóng dáng.

Chết rồi? Hay là chạy trốn? Không đúng, hai con giao này thực lực thấp, tuyệt đối không thể tránh thoát lôi khóa của mình.

Đoạn Hồi Xuyên nheo mắt lại, trong không khí mơ hồ lưu lại màu xanh sẫm của nguyền rủa vu lực, tỏ rõ kết cục bi thảm của hai thuộc hạ xui xẻo này.

“Chẳng lẽ có người giúp ta diệt khẩu?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra: “Tại sao phải giúp ta? Vậy là,  vẫn còn một thế lực khác trong bóng tối dò xét ta?”

Cũng được, manh mối quá ít.

Đoạn Hồi Xuyên tạm bỏ qua nghi vấn khó giải này, toàn lực chạy xuống núi, lúc này chân trời phía đông đã mơ hồ sáng lên một đường xám trắng, nếu như trước bình minh không kịp trở về, vạn nhất gọi người phát hiện, tóm lại có chút phiền phức.

Huống chi, Ngôn Diệc Quân đang lo lắng.

Gió đêm như đao quất trên mặt, cắt tới đau đớn, Đoạn Hồi Xuyên trong lòng suy nghĩ có người đang chờ hắn, mấy cơn đau tựa hồ cũng biến thành tiếng thúc giục thầm lặng, thúc nóng trái tim lạnh lẽo cứng rắn của hắn.

Hắn trở lại khách sạn vừa kịp lúc tờ mờ sáng, bốn phía vẫn còn trong giấc ngủ say, hồ nước trơn nhẵn như gương, chứa ánh trăng từ từ xuống núi, giống như một chiếc đèn đang nhảy vào mặt nước.

Con mèo nhỏ hắn nhặt được im lặng vùi ở trong lồng ngực ấm áp, co lại thành một nhúm, dọc theo đường đi ngoan ngoãn yên tĩnh, cho dù bị gió núi táp, cũng không có phát ra nửa tiếng kêu sợ sệt.

Nếu không có nhiệt độ ấm áp từ người nó, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ muốn hoài nghi, tiểu tử này có phải là chết cứng hay sợ choáng váng rồi không.

Đoạn Hồi Xuyên mạnh mẽ nhanh chóng dứt khoát trèo lên ban công, chuyện đầu tiên là muốn đi tới cửa sổ phòng Ngôn Diệc Quân. Con mèo nhỏ vẫn luôn dịu ngoan vào lúc này từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, cắn ống quần hắn.

“Làm sao?” Đoạn Hồi Xuyên không rõ vì sao đành ngồi chồm hỗm xuống, con mèo nhỏ lập tức đến gần, duỗi đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm ngón tay của hắn.

“A, mày đói bụng?” Đoạn Hồi Xuyên thuận miệng hỏi, cũng không hi vọng được trả lời, con mèo nhỏ lại đáp lại một tiếng mềm mại, liếm càng hăng say.

Đoạn Hồi Xuyên bị đầu lưỡi liếm đến yếu mềm nửa bên xương cốt, hắn mới chỉ nuôi Chiêu Tài không phải thú cưng thôi, thằng nhóc kia từ trước đến giờ chỉ biết lấy mỏ mổ hắn, có bao giờ được hưởng thụ qua sự dễ thương thế này.

“Hết cách với mày rồi, để tao tìm đồ ăn cho mày.” Đoạn Hồi Xuyên mỉm cười, ôm lấy con mèo nhỏ về phòng của mình, Ngôn Diệc Quân lúc này chắc chắn vẫn còn ngủ say, buổi sáng tự nhiên sẽ gặp, cũng không tất vội vã nhất thời nửa khắc này.

Ngắn ngủi một buổi tối, liên tiếp xảy ra quá nhiều sự bất ngờ, tâm thần Đoạn Hồi Xuyên căng thẳng cao độ, cơ hồ vẫn chưa có một phút thả lỏng, bây giờ nằm ngửa trong giường lớn mềm mại, đại não vốn nên bị cơn buồn ngủ chiếm cứ lấy, lại vẫn cứ hoạt động công suất cao, không nghỉ ngơi được.

Trong phòng ngủ tối tăm, một chút ánh trăng tàn giãy dụa xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào.

Đoạn Hồi Xuyên ở trong bóng tối mở to mắt, nhìn chăm chú như đốt cháy trần nhà, mà cũng không nhìn cái gì cả.

Con mèo đen nhỏ không chịu đi ngủ trong ổ bày ngoài ghế, nhất định phải nhảy lên giường chen vào hõm cổ Đoạn Hồi Xuyên, sát bên thân thể hắn vê thành một cục lông ấm áp, được hắn thỉnh thoảng xoa xoa lông tơ trên đầu, thoải mái đánh một giấc.

Đoạn Hồi Xuyên lại ngủ không được, lời Vũ nói trước khi chết cứ văng vẳng bên tai, hắn chẳng hề tận lực đi nhớ kỹ, nhưng mà vẫn dị thường rõ ràng, một chữ cũng không thể quên được.

Dù là ai đột nhiên biết mình không phải là người, mà là một con rồng, e sợ cũng không thể bình tĩnh hơn hắn.

—— “Thân là Long tộc cao quý, ngài cư nhiên cảm thấy mình là người phàm? Chẳng lẽ sinh hoạt trong thế giới nhân loại hơn hai mươi năm, ngài đã tự cam đoạ lạc làm bạn cùng giun dế sao? Như vậy ngài càng thêm không xứng đáng kế thừa đế vị!”

Rõ ràng cha mẹ mình đều là người bình thường, làm sao lại sinh ra mình là con rồng? Bọn họ coi chính mình là quái vật, lại bị một con giao long khinh bỉ là kiến hôi.

Hắn sống hơn hai mươi năm, sống trong sự sợ hãi và căm hận của từng người thân, sống trong hoài nghi và lo sợ của bản thân, ngày đêm đều thấp thỏm lo âu, sợ sệt “Quái bệnh” như độc dược kia một ngày nào đó sẽ đoạt mệnh hắn.

Quay đầu lại, kia càng không phải bệnh, mà là dấu hiệu hoá rồng!

Từng ấy năm trời vì vậy mà thống khổ và dày vò, thiệt thòi hắn nghĩ ra bao cách liều mạng kiếm tiền, nguyên lai không phải là “Chữa bệnh”, chẳng qua là tự an ủi mình, chậm sự hoá rồng lại, lừa mình dối người che giấu sự thực hắn căn bản không phải nhân loại.

Đoạn Hồi Xuyên nhắm mắt, hắn quả thực muốn cười to lên một hồi, lại muốn cao giọng khóc lớn một hồi.

Cười hắn nhiều năm như vậy trải qua ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả mình là cái gì cũng không biết, khóc hắn tự cho là kiên cường chống lại bệnh tật, hóa ra chỉ là vô ích, hắn chung quy như những người kia từng nói, là quái vật.

Long, thần thú trong truyền thuyết, nghe thật xa xôi, phảng phất chỉ tồn tại ở trong huyền ảo mù mờ, đối với người bình thường mà nói, yêu quái hay thần thú, đều không phải đồng tộc.

Như vậy… Ngôn Diệc Quân sẽ thế nào? Vạn nhất y biết, mình không phải là người, mà là một con rồng…

Y sẽ có biểu tình gì?

Bất ngờ? Sợ hãi? Hay là buồn cười giễu cợt, nhanh chóng kiểm tra một chút xem có phải là tinh thần mình xảy ra vấn đề?

Bất kể là thế nào, chắc chắn sẽ ngay lập tức tránh xa mình phải không?

Dù cho có một khả năng nhỏ bé không đáng kể, rằng Ngôn Diệc Quân vẫn tiếp nhận hắn, nhưng tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi hơn so với Long tộc, quả thực là như sương mai với cổ thụ, gặp gỡ chỉ như sớm tối, sẽ nhanh kết thúc.

Hồ yêu ở hồ tiên miếu không chừa thủ đoạn nào vì tăng trưởng tuổi thọ, vì cùng sống với người yêu, kết quả cũng rơi xuống cảnh nhà tan người mất. Chủng tộc khác biệt, nào có dễ dàng vượt qua như vậy?

Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình. (tình xuyên qua sông núi, sông núi không bằng phẳng)

Đoạn Hồi Xuyên cười ha ha, khoang ngực nhỏ bé rung động, hắn vội vàng muốn hút một điếu thuốc, để mùi vị nicotin nhấn chìm cay đắng đầy miệng này, nhưng mà cả người hắn đau đến nhũn ra, khí lực đứng lên cũng không có, chẳng lẽ là nỗi đau “Hoá rồng” lại phủ xuống sao?

Hắn mờ mịt ấn ấn ngực, tựa hồ không phải, đau đớn kia, không phải từ thân thể của hắn, mà là chỗ nào đó trong lồng ngực nhảy lên.

Con mèo đen nhỏ phảng phất từ trong mộng bị thức tỉnh, lông xù dụi dụi hắn.

Đoạn Hồi Xuyên an ủi nó, trong bóng tối, đôi đồng tử tròn vo ướt át, toát ra một cảm giác không muốn xa rời tự nhiên.

“Bạch nương tử tu luyện ngàn năm chỉ là một con rắn, Hứa Tiên đợi nàng hai mươi năm đã già đi, nếu như nàng tu luyện tới vạn năm, lột xác thành rồng, Hứa Tiên liệu có thể bị nàng hù chết không?” Đoạn Hồi Xuyên tự giễu cười: “Tao cũng ngây dại, làm sao mày hiểu rõ được? Mày chỉ là một con mèo hoang cái gì cũng không hiểu thôi.”

“Meo…” Con mèo nhỏ như muốn biện giải vài câu, kêu meo meo gấp đến độ chọc Đoạn Hồi Xuyên phát cười.

“Đứa ngốc, mau ngủ đi.”

Đoạn Hồi Xuyên ôm cái đầu nhỏ mềm mại, nhắm mắt lại, ảm đạm mà ngủ.

Mãi đến tận khi hắn đã ngủ say hô hấp vững vàng, con mèo đen cẩn thận ngẩng cổ lên, dò ra một cái chân mèo ngắn ngủi, móng vuốt sắc bén đã bị giấu kỹ, dùng thịt đệm mềm êm cà cà hai má Đoạn Hồi Xuyên.

Hắn đã mệt mỏi thật sự, ngủ rất say, không có nửa điểm phản ứng, thậm chí không hề phòng bị hơi há miệng. Con mèo đen qua tia sáng yếu ớt lưu luyến gò má của hắn, trong giấc mộng cũng cau mày, khiến người có ham muốn giúp hắn được thoải mái dễ chịu.

Con mèo đen từ trong lồng ngực của hắn bò lên, thăm dò, nhẹ nhàng hôn qua khóe miệng, lưu luyến nhìn một lần cuối cùng, âm thầm rời khỏi phòng ngủ, biến mất trước ánh bình minh…

Buổi sáng đúng tám giờ, cửa phòng bị gõ vang.

Nắng sớm xuyên thấu qua rèm the chống muỗi chiếu vào phòng ngủ, ổ chăn nhúc nhích một chút, rốt cục trong tiếng gõ cửa và lải nhải, rầm một cái xốc chăn.

Đoạn Hồi Xuyên bầm đen hai vành mắt, mờ mịt gãi tóc ngổn ngang, bất đắc dĩ táp dép lê đi mở cửa.

Bạch Giản và Phương Tuấn đứng ở bên ngoài, cửa vừa mở ra, áp suất thấp quanh thân lão bản phả vào mặt, trong nháy mắt làm lạnh cóng hai bạn trẻ run lập cập.

“Lão bản, anh ngủ không ngon sao? Không phải tối hôm qua làm trộm đi?” Bạch Giản thuận miệng nói đùa, lục lọi trong túi lấy ra một hộp kem: “Kháng nhăn kháng già yếu, lão bản muốn thử một chút không? Rất thích hợp cho anh dùng.”

Đoạn Hồi Xuyên cười lạnh: “… Lăn.”

Phương Tuấn cười khúc khích: “Đoạn đại sư một đại nam nhân chỗ nào cần dùng cái đó, tôi có một người bạn đưa tới rượu thuốc thượng đẳng hổ tiên, tôi có thể đưa cho anh.”

Đoạn Hồi Xuyên hữu khí vô lực kéo kéo khóe miệng: “… Hai ngươi thật đúng là một đôi vai hề.”

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu trở lại phòng ngủ, tìm kiếm trên giường dưới giường nửa ngày.

“Kỳ quái, con mèo đen nhỏ đâu rồi?”

“Mèo nào? Lão bản anh nuôi mèo à?” Bạch Giản và Phương Tuấn theo sau tiến vào: “Chung quanh đây mèo hoang rất nhiều, cửa sổ không đóng chặt, chắc là chạy rồi?”

“… Thôi.” Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc đầu, nếu không có duyên phận, cũng cưỡng cầu không được.

Thu thập thỏa đáng, ba người cùng đi thang máy đến phòng ăn dùng điểm tâm.

Trong đại sảnh đều trải thảm trải sàn nâu nhạt, cửa sổ sát đất lau rửa không dính một hạt bụi, dương quang chênh chếch rơi xuyên qua, phản chiếu lên đèn trần thủy tinh màu sắc sặc sỡ.

Khách nhân dùng cơm không nhiều, đồ ăn lại tương đối phong phú, từ đồ trong nước đến kiểu tây phương, món chính đến trà bánh, từng loại chất đầy bàn buffet. Giám đốc nhà hàng đặc biệt vì bọn họ để lại mấy nhã gian, tránh khỏi quấy rối, phục vụ thượng hạng không mắc lỗi.

Đoạn gia đãi khách như vậy, vừa là lễ tiết, vừa là thị uy.

Khách nhân ngồi xuống mấy cái cái bàn tròn rải rác, Phương Dĩ Chính cùng chủ nhà họ Đoạn ngồi cùng một bàn, hư tình giả ý mà hàn huyên, Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ và nhân mã Long Hổ sơn ngồi hai bàn khác nhau, tránh đối mặt.

Đoạn Hồi Xuyên liếc mắt đã thấy một nam nhân anh tuấn nho nhã ở cạnh bàn ăn kia, tây trang đen, áo sơ mi trắng, ba chiếc cúc ở cổ tay cao đều đóng cẩn thận, lộ ra một bàn tay trắng nõn, khớp ngón tay nhô ra, như là chờ ai tới nắm chặt.

Ngôn Diệc Quân cầm muôi súp khuấy động một bát cháo cá, từng muỗng từng muỗng múc lên, ung dung thong thả đưa lên miệng.

Chú ý tới Đoạn Hồi Xuyên mấy người đến, y khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Đoạn Hồi Xuyên chốc lát, ánh nắng ban mai nhạt từ cửa sổ chiếu sáng gò má của y, mặt mày càng ngày càng nhu hòa.

Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt cùng lúc tụ hợp, bỗng nhiên cảm thấy quanh thân yên tĩnh lại, ngón tay không tự chủ nắm thật chặt, trong lòng biết bây giờ không phải là lúc nhìn ngắm người kia, không thể làm gì khác hơn là dời tầm mắt đi chỗ khác, chuyên tâm đối phó bữa sáng trước mắt.

Bạch Giản nhìn thấy Ngôn Diệc Quân có chút bất ngờ, đang muốn tiến lên chào hỏi, lại bị Đoạn Hồi Xuyên lôi trở lại, bắt ngồi xuống đối diện. Trước mắt bầu không khí hai nhà Phương, Đoạn rất vi diệu, không cần thêm rắc rối.

Phương Tuấn tiến đến lặng lẽ hỏi Đoạn Hồi Xuyên: “Đoạn đại sư, việc ngày hôm qua anh nói, có thấy gì không?”

“Yên tâm.” Đoạn Hồi Xuyên lười biếng bóc vỏ trứng gà, lòng trắng trứng trên tay hắn run rẩy lay động, nhẹ giọng trả lời: “Nói với phụ thân cậu, theo biện pháp chúng ta đã thương lượng, cùng Đoạn gia đàm luận, nhớ kỹ, nhất định phải đoạt được đất bên Đoạn gia Tổ Từ, tôi tự có biện pháp trả phong thủy bảo địa lại.”

Bàn bên cạnh không biết nói tới cái gì, hòa thuận vui vẻ mà cười rộ lên.

Chủ nhà họ Đoạn đứng dậy đi tới phía sau Ngôn Diệc Quân, vui vẻ vỗ vỗ bả vai của y, hướng Phương Dĩ Chính giới thiệu: “Phương Đổng, ngài không phải mới vừa hỏi tôi lão tam nhà tôi làm sao tỉnh lại sao, chính là nhờ vị Ngôn đại viện trưởng bệnh viện Hoa Thành này, chính là ân nhân của Đoạn gia.”

“Ồ?” Phương Dĩ Chính lúc này mới chú ý tới người trẻ tuổi khiêm tốn này, lúc thấy rõ dung mạo của y, không khỏi sững sờ, vui vẻ nói: “Đây không phải là Ngôn tiên sinh sao? Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp.”

Đoạn Doãn Chính nghi ngờ nói: “Các vị quen nhau?”

“Ha ha, đâu chỉ nhận thức, Ngôn tiên sinh có thể là người đầu tư trọng yếu cho hạng mục mới của chúng tôi.” Phương Dĩ Chính cười ha hả nói.

“Có thật không? Vậy cũng thật là khéo.” Đoạn Doãn Chính ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lời hai tiếng. Tâm trạng khó tránh khỏi nghĩ thầm, nếu như Ngôn Diệc Quân cùng Phương gia có lợi ích liên luỵ, sẽ không ảnh hưởng đến việc nhà mình chứ?

Nhưng nhìn thần sắc hờ hững của Ngôn Diệc Quân, giao tình chắc cũng không thể nói là bao sâu. Vị Ngôn đại viện trưởng này thật không đơn giản, thực lực và sức ảnh hưởng sau lưng sâu không lường được, Đoạn Doãn Chính thoáng thả lỏng, suy nghĩ làm thế nào để buộc vị đại phật này cùng một bên với mình.

Đoạn Hồi Xuyên yên lặng nghe, trong tay chậm rì rì xé một cái bánh quẩy, hắn bất động thanh sắc mở to mắt quét qua người đối diện, bất thình lình Ngôn Diệc Quân vừa vặn cũng nhìn sang, tầm mắt hai người bất ngờ đan xen, lại bất động thanh sắc lướt qua.

Đoạn Hồi Xuyên lén lút ngắm nhìn người đối diện, Ngôn Diệc Quân nửa rũ mi mắt, đột nhiên có hứng thú nghiên cứu hoa văn trên khăn trải bàn.

Môi y hé mở, múc một muỗng cháo thổi thổi, hơi nóng che đi đôi môi, lộ ra mấy phần thủy nhuận lộng lẫy, đầu lưỡi mơ hồ che cửa răng, cháo còn chưa có đút vào trong miệng, hầu kết lại nhe nhẹ trượt động.

Đoạn Hồi Xuyên khóe mắt bỗng nhiên hàm hận, đồ mặt người dạ thú, lại dám ở trước mặt công chúng câu dẫn hắn!

Hắn lè lưỡi liếm môi một cái, nhìn vào đĩa đồ ăn, đặt một cái bánh quẩy, xếp hai quả trứng đã bóc bên cạnh, sau đó hung tợn, cắn một cái bánh quẩy.

Ngôn Diệc Quân động tác húp cháo hơi dừng lại một chút, sau tai một mảnh đỏ ửng.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Không nghĩ tới Ngôn Diệc Quân anh là người như vậy!

Ngôn: Như nhau thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.