Vân Trầm Nhã ngây ngẩn cả người.
Có một khả năng hắn luôn tính tới, nhưng hắn vẫn không
dám suy nghĩ sâu theo hướng đó, có lẽ là vì không dám, cũng có lẽ là vì không
muốn.
Cha ruột của Thư Đường cho dù là bất kỳ ai cũng được,
duy chỉ có Thư Tam Dịch là không thể.
Vân Trầm Nhã quay đầu lại: "Ngươi muốn nói
gì?"
Vũ Văn Sóc nói: "Cảnh Hiên hoàng tử tâm tư tinh
tế, không thể nào không biết thân phận của Thư lão tiên sinh."
Thân phận của Thư Tam Dịch nói ra cũng rất đơn giản.
Lão là người Giang Châu của Anh Triêu quốc, từng thi khoa cử đậu tiến sĩ. Sau
khi lão đậu tiến sĩ, vì đối được một câu đối rất khó đối của một người mà được
Lễ Bộ Thượng thư để mắt đến, tuyển vào làm việc trong triều đình.
Chức quan của Thư Tam Dịch không lớn, chỉ là một Lễ Bộ
thị lang. Hai tháng sau khi lão nhậm chức bèn được Lễ Bộ Thượng thư đề cử làm
sứ thần, đi sứ Mạo Lương quốc.
Năm đó đúng là lúc Cửu Vương gia Mạo Lương quốc cưới
công chúa Mộ Dung Tĩnh. Cửu Vương gia Vũ Văn Đào mới cưới phu nhân nên tổ chức
tiệc chiêu đãi, có mời các sứ thần của các nước. Trong buổi tiệc, các sứ thần
đều dâng tặng lễ vật chúc mừng, mà lễ vật từ Anh Triêu quốc do Thư Tam Dịch đưa
lên, chính là thanh thất huyền cầm do nhạc công Sương Lộ chế tạo nên.
Từ đó, vì sao Mộ Dung Tĩnh trốn đi theo Thư Tam Dịch,
làm thế nào cải danh thành Thủy Tĩnh đến cư trú tại Nam Tuấn quốc, không một ai
có thể biết được. Công chúa Bắc quốc bỏ trốn đi, chuyện lớn như vậy tại sao
không ai điều tra, cũng không ai biết được.
Chuyện cũ hơn hai mươi năm trước giờ đã tan thành mây
khói, hiện nay, chỉ có thể tra được vài manh mối vụn vặt, nhưng điều duy nhất
có thể khẳng định chính là, lúc ấy, quả thật là một viên Lễ Bộ thị lang của Anh
Triêu quốc đã dẫn theo công chúa Bắc quốc bỏ trốn.
Đôi mắt Vân Trầm Nhã như một chiếc giếng cổ, sâu không
thấy đáy. Sau một lúc lâu, hắn điềm nhiên lạnh lùng mở miệng: "Vậy thì
sao?"
"Cảnh Hiên hoàng tử! Năm đó, nếu không vì Cửu
Hoàng thúc của ta cố tình giấu diếm, chỉ sợ công chúa Bắc quốc muốn trốn đi,
cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Vì thế, trong chuyện này, Mạo Lương quốc ta
và Anh Triêu quốc ngươi cũng phải chịu một phần trách nhiệm."
"Nhưng nếu Mộ Dung công chúa hiện nay không phải
là hậu duệ hoàng thất dòng họ Vũ Văn ta, mà là nữ nhi thân sinh của Thư Tam
Dịch thì sao?"
Vũ Văn Sóc bước đến phía trước từng bước một.
"Nếu Mộ Dung công chúa là hậu duệ hoàng thất dòng
họ Vũ Văn ta, như vậy cho dù trên người nàng không có huyết mạch của công chúa
Bắc quốc, nhưng vẫn là thân nhân của Vũ Văn Sóc ta, chuyến này ta đến là có
trách nhiệm phải rước Mộ Dung công chúa về."
"Nhưng nếu Mộ Dung công chúa là nữ nhi thân sinh
của Thư Tam Dịch, như thế huyết mạch công chúa Bắc quốc được mười hai nước
phương Bắc bảo hộ mấy trăm năm nay đã bị một triều thần Anh Triêu quốc làm ô
uế, đây là sự sỉ nhục rất lớn đối với mười hai nước phương Bắc ta."
"Nếu thế thì chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, mời
Cảnh Hiên hoàng tử trả lại Mộ Dung công chúa, hơn nữa còn phải giao ra tội nhân
Thư Tam Dịch. Thứ hai, nếu Cảnh Hiên hoàng tử nhất định không chịu giao người
ra, như thế..."
"Như thế sẽ trở thành địch nhân của cả mười hai
nước phương Bắc các ngươi hay sao?" Vân Trầm Nhã cười rộ lên "Ngươi
đang uy hiếp ta?"
Vũ Văn Sóc không trả lời lại.
Ánh mắt Vân Trầm Nhã lạnh như băng, giọng nói lạnh
thấu xương.
"Buồn cười, Anh Cảnh Hiên ta khi nào thì sợ qua
uy hiếp?!"
Hạt tuyết nhỏ mịn rơi xuống không một tiếng động, đọng
lại trên mặt hồ, đọng lại trên hàng mi tràn đầy anh khí của Vân Trầm Nhã.
Cho đến nay, dù là làm Đại hoàng tử Anh Triêu quốc hay
là Vân vĩ lang, Vân Trầm Nhã thật sự chưa từng sợ qua điều gì. Nhưng hôm nay,
hắn đứng trong gió tuyết ở miền Nam này, trong đầu thầm nhận ra được cái gì gọi
là cậy mạnh.
Trong đầu tuy nhận thức rõ như vậy nhưng lại liều mạng
muốn bảo vệ người có quan hệ với mình, không hề nghĩ đến việc buông người ấy
ra.
Đúng vậy, phụ thân ruột của Thư Đường có thể là bất kỳ
kẻ nào, nhưng không thể là Thư Tam Dịch. Vì Thư tiểu Đường và Thư Tam Dịch có
tình máu mủ cha con, bảo Vân Trầm Nhã giao ra Thư Tam Dịch, giải Thư Tam Dịch
về Mạo Lương quốc, chuyện như vậy làm sao hắn có thể làm?
Nhưng nếu hắn không làm như vậy, có khác nào triều
đình Anh Triêu quốc bao che tội lỗi cho Thư Tam Dịch những hai lần.
Huyết thống công chúa Bắc quốc bị ô uế, Anh Triêu quốc
lại dung túng tội nhân như thế, không chọc giận mười hai nước phương Bắc mới là
lạ.
Lấy binh lực của một quốc gia như Mạo Lương quốc để
chống lại Anh Triêu quốc, có lẽ là châu chấu đá xe. Nhưng nếu mười hai nước
phương Bắc bị chọc giận, liên kết chống lại Anh Triêu quốc, mặc dù là thắng bại
khó phân, nhưng cũng sẽ rơi vào kết cục máu chảy thành núi, sinh linh đồ thán.
Huống chi, tại biên giới vùng Bắc Hoang, Anh Triêu
quốc còn có một Oa Khoát quốc lúc nào cũng như hổ rình mồi...
"Nhưng mà..." đột nhiên, Thư Đường nói:
"Nhưng mà ta đã hỏi qua cha ta, ông nói ta không phải là nữ nhi thân sinh
của ông. Chẳng qua, ông chỉ nuôi dưỡng ta như con ruột của mình, còn ta cũng
chỉ biết mình có một phụ thân như vậy."
"Nỗi băn khoăn của Mộ Dung công chúa, ta hiểu.
Thật ra hai mươi năm trước, chuyện Thư lão tiên sinh có phải là cha ruột của
công chúa hay không, ngoại trừ công chúa Bắc quốc Mộ Dung Tĩnh, không ai có thể
biết được. Cửu hoàng thúc của ta cũng chỉ mới biết đầu đuôi sự tình vào ba năm
trước đây mà thôi." Nói xong, Vũ Văn Sóc lại quay sang Vân Trầm Nhã
"Nếu Cảnh Hiên hoàng tử, Mộ Dung công chúa thắc mắc về chuyện này, chi
bằng bảy ngày sau, chúng ta chính thức gặp nhau tại Minh Hoa điện, đến lúc đó,
ta sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng tử và Công chúa."
Vân Trầm Nhã trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy cứ
theo lời Đại thế tử đi."
Kể từ khi vào mùa đông, vườn hoa sau hậu viện Vân phủ
được sửa sang lại. Vài cành hoa mai lộ ra, đỏ như ráng chiều, trong trắng thuần
khiết như áng mây.
Áo choàng Vân Trầm Nhã buông thõng rũ xuống trên tảng
đá, hắn lặng lẽ đứng bên gốc mai.
Hắn vừa mới trở về, khó có được lúc ít nói như hiện
giờ, ngoại trừ bảo Thư Đường không cần phải lo lắng vì Thư Tam Dịch, Vân Trầm
Nhã hầu như vẫn trầm mặc suốt.
Thư Đường biết hắn lo buồn, nhưng bản thân nàng lại
không nghĩ ra cách nào giúp hắn, nên chỉ đành đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng ngắm
hoa mai.
Đóa hoa mai màu đỏ nhụy vàng trông thật vui mắt. Trong
lòng Vân Trầm Nhã chợt động, đột nhiên quay đầu lại kêu: "Tiểu
Đường."
"Vân quan nhân?"
"Đầu mùa Đông năm kia, nàng có may một bộ xiêm y
mới, là loại vải mà ta và nàng cùng chọn đấy!"
"Ừ?"
"Bộ xiêm y đó, nàng..." Vân Trầm Nhã rũ mắt
xuống, nhỏ giọng nói: "Nàng mặc đến đây cho ta xem đi."
Thư Đường sửng sốt. Sau khi tỉnh táo lại, nàng vội
vàng lên tiếng: "À, được, Vân quan nhân, chàng chờ một chút!" Nói
xong liền chạy vào trong phòng.
Bộ xiêm y màu vàng nhạt, bên ngoài là chiếc áo ngắn
bằng vải nhung, trên váy có thêu một cành hoa Hải Đường.
Trước nay xiêm y của Thư Đường đa số đều là vải thô, chỉ
có mấy bộ đẹp đẹp một chút, nhưng cũng không phải loại quý giá sang trọng gì.
Nhưng bộ xiêm y màu vàng nhạt này không giống vậy, chất vải là hàng gấm thưa
Cẩm Châu do Vân Trầm Nhã chọn, cành hoa Hải Đường dưới váy được thêu hai mặt.
Váy được may thành hai tầng, bên ngoài phủ sa, bên trong có thêu ngầm hoa văn
mây trời.
Vân Trầm Nhã nghĩ, bộ xiêm y này cũng giống như Thư
Đường vậy.
Bên ngoài trông ngốc nghếch, nhưng trong lòng còn rõ
ràng hơn bất kỳ ai khác, bên ngoài chất phác tự nhiên, nhưng khi rút đi lớp sa
mỏng, mới phát hiện lớp lót bên trong áo tốt đẹp không gì sánh kịp.
"Vân quan nhân."
Thư Đường đứng trước cửa phòng, gọi Vân Trầm Nhã một
tiếng.
Chiếc áo ngắn bằng nhung màu trắng tôn lên làn da
trắng như tuyết của nàng. Cổ tay áo màu vàng nhạt lộ ra đôi cổ tay mịn màng
nhẵn nhịn như ánh trăng.
Vân Trầm Nhã nhìn mà trống ngực đập thình thịch, như
lần đầu tiên năm xưa nhận ra, Thư tiểu Đường ngốc nghếch hay giận hờn kia thì
ra là một cô nương xinh đẹp như vậy.
Hắn vịn cành bẻ một đóa mai đỏ cài lên mái tóc của Thư
Đường: "Như vậy đẹp hơn."
Khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng hàng chân mày
vẫn như đang ngấm ngầm lo buồn. Điệu bộ của Vân Trầm Nhã, Thư Đường nhìn thấy
rất rõ.
"Vân quan nhân..." Thư Đường đột nhiên kêu
lên.
Nàng vươn tay, ôm lấy đầu ngón tay của Vân Trầm Nhã:
"Vân quan nhân, đừng lo lắng."
Vân Trầm Nhã sửng sốt.
Thư Đường cười rộ lên, điệu bộ có chút ngượng ngùng,
"Vân quan nhân, đừng lo lắng. Mặc dù ta không làm được gì, nhưng ta không
lo lắng, cũng không sợ hãi. Cũng như ba năm trước kia ta đã giúp chàng cùng
đuổi đi đám người xấu Hồ Thông, lần này, chúng ta cũng nhất định có thể."
Ánh mặt trời mùa Đông mỏng manh chiếu xuống mặt đất,
nhàn nhạt như một tầng sương.
Đôi đồng tử của Vân Trầm Nhã như chợt sáng chợt tối,
lập lòe không ngừng trong màn sương mù. Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi, chậm
rãi cúi xuống vùi đầu vào cổ Thư Đường.
"Làm thế nào bây giờ?"
"Hử?"
"Tiểu Đường, ta không thể rời khỏi nàng được, làm
thế nào bây giờ..."