Bốn năm sau anh em gặp lại nhau, dưới tình huống bình thường, hẳn là phải là kích động ôm chầm lấy, chứ không phải rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm như bây giờ.
Đêm qua Lam Duê đã suy nghĩ tường tận, cuối cùng vẫn là chờ đến ngày hôm sau mới quyết định gặp mặt Lam Triệt.
Theo như những gì mà Vân Lãng và Vân Vũ đã báo cáo, Lam Duê biết Andrew không nói dối, rất rõ ràng, anh ta có ý tốt nhắc nhở cô.
Mặc dù không rõ anh ta lấy được tin tức ấy từ đâu, nhưng cô lại vừa nợ anh ta một tấm chân tình.
Ngày hôm sau, Lam Duê ngồi trong gian phòng VIP của sòng bạc Las Vegas, nhìn Lam Triệt đi vào. Ngoại trừ ánh mắt thi thoảng đảo qua đảo lại, gương mặt từ đầu chí cuối vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
Chiếc sườn xám màu đen thêu hoa mẫu đơn vàng vừa khít vẽ nên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp của cô, mái tóc dài được cố định ra sau đầu bởi một cây trâm ngọc đen, hàng lông mi hơi phe phẩy theo nhịp điệu của chiếc quạt gỗ hương nằm trong tay.
Ban đầu vừa nhìn thấy Lam Triệt, cô liền dời tầm mắt, đối với những người sau lưng anh, ngay cả nửa con mắt cô cũng không thèm ngó tới, nụ cười nơi khóe miệng sâu xa vô cùng, khiến người ta nhìn không thấu.
Từ khi Liz vừa tiến vào, không hề chớp mắt lấy một cái, nhìn đăm đăm vào vị nữ chủ nhân đang ngồi bên trên.
Hắn luôn muốn biết rõ, rốt cuộc là người phụ nữ kia có bản lĩnh gì, có thể khiến cho đại nhân cũng vài phần kính trọng. Thậm chí còn vì cô ta mà không tiếc bất cứ thứ gì, bằng mọi giá phải bắt Lam Triệt về.
Vốn chỉ biết được một chút tin tức trong tài liệu, hôm nay lại được chứng kiến tậm mắt, khiến Liz cũng hiểu ra phần nào.
Người phụ nữ như vậy, hỉ nộ không thay đổi, tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn lợi hại, quả thật làm cho người ta liếc mắt.
Vẫn luôn cho rằng tình cảm giữa hai anh em Lam Triệt và Lam Duê rất tốt, nhưng ấy chỉ là tin đồn.
Hôm nay lại nhìn thấy thái độ này của Lam Duê, khiến cho kẻ giảo hoạt như Liz cũng không xác định được.
Dẫu sao cũng là người đứng đầu hắc đạo, thật sự sẽ vì Lam Triệt mà nhượng bộ? Điều này không khỏi khiến cho người ta hoài nghi.
Nếu như đổi lại là hắn, hắn nhất quyết không làm.
Dùng tất cả những gì mình có trong tay để đổi lấy một người có thể sẽ đoạt quyền với mình, không phải là rảnh rang quá không có chuyện gì làm đi tìm kiếm rắc rối ư?
Corey Lạc đẩy mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi một cái, ánh mắt khẽ lướt qua trên người Lam Duê.
Hắn biết được thủ đoạn của người phụ nữ tên Lam Duê này, cho dù vẫn chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng thông qua những năm không ngừng đối phó với cô ta, lần nào cũng thua thiệt, đủ để nhìn ra, thủ đoạn của người phụ nữ này sắc bén thế nào.
So với Lam Duê, Corey Lạc càng hứng thú hơn với người có thể gọi là đệ nhất quân sư bên cạnh cô, thậm chí còn khiến tiểu thư Layla nhớ mãi không quên, thần thoại trong giới quản gia, Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư, nói một cách chính xác, là Vân Trạch của nhà họ Lam.
Nụ cười hoàn mỹ, tư thế thong dong ưu nhã, khó trách, cũng khó trách tiểu thư Layla lại lưu luyến hắn như vậy.
"Người tới đều là khách, ngồi đi!"
Lam Duê mở miệng trước, nhưng một chữ cũng không nhắc đến Lam Triệt, ngược lại hất cằm lên, lấy ánh mắt ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Thái độ của cô khiến bọn họ cũng có chút bực mình, rõ ràng là bọn họ đang nắm trong tay lá bài chủ chốt, ngờ đâu bây giờ lại giống như đang nằm gọn trong tay Lam Duê, mặc cô nhào nặn.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lam Triệt cực kỳ lạnh lẽo, chỉ khi nhìn thấy Lam Duê, mặc dù trong mắt không có gì thay đổi, nhưng chỉ riêng anh biết rõ, đáy lòng mình bỗng nhiên kích động liên hồi.
Anh biết người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, khí chất hơn người kia chính là em gái Lam Duê của anh, mặc dù trong đầu không có một chút ấn tượng nào, nhưng lại nhớ rõ trong tâm thức.
Vừa nhìn thấy cô, sự kích động vì vui sướng chợt trào dâng trong nháy mắt, làm thế nào cũng không lừa được mình.
Nhưng trong đầu đúng là không có bất kỳ ấn tượng gì, vậy thì cảm giác này từ đâu tới?
Mỗi người với một vẻ mặt khác nhau ngồi vào đối diện Lam Duê.
"Tôi nghe nói có người muốn tìm tôi, không biết là vì chuyện gì?"
Tiện tay cầm lấy con xúc xắc bên cạnh, lắc qua lắc lại, Lam Duê tươi cười hỏi.
Nhìn động tác của Lam Duê, vẻ mặt của mấy người ngồi phía đối diện hơi sững lại, cảm giác như phản ứng của cô ngày hôm nay không nằm trong dự liệu của bọn họ. Không phải cô ta sẽ rất kích động sao? Thế nào ngược lại giống như là chẳng hề quen biết Lam Triệt.
Ánh mắt của Corey Lạc chợt lóe lên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Không phải chúng tôi muốn gặp cô, mà là anh ta muốn gặp cô!" Nói xong, liền tỏ ý nhìn về phía Lam Triệt bên cạnh.
Lam Duê cười như không cười quét mắt nhìn sang Lam Triệt với gương mặt vô cảm, nhẹ nhàng thả con xúc xắc trong tay ra, xòe quạt gỗ, khe khẽ phe phẩy: “À, cậu không nhắc thì tôi cũng quên. Lại nói, tôi còn chưa biết thân phận của các người, nói vậy, hình như có chút thất lễ phải không?”
Ba người bọn Corey Lạc sững sờ, ngoại trừ Lam Triệt, ba người kia theo bản năng liếc nhìn đối phương một cái.
Bọn họ tuyệt đối không tin, Lam Duê sẽ không điều tra thân phận của bọn họ mà lại tùy tiện nhận lời gặp mặp.
Coi như là bởi vì sự hiện diện của Lam Triệt, khiến cho cô có hơi luống cuống. Nhưng thân là một người lãnh đạo của thế lực hắc bang, tuyệt đối không thể để mình phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy.
Rất rõ ràng, phần lớn là Lam Duê đang thử thăm dò bọn họ.
Liz tươi cười nhã nhặn, giọng nói phụ nữ êm ái, khiến sắc mặt của Johan đứng bên cạnh Lam Duê chợt trở nên khó coi.
"Thật ra thì Lam đương gia cũng đã biết thân phận của chúng tôi, nhưng bây giờ lại đi hỏi về vấn đề này, chẳng lẽ là đang nói đùa?”
"Thân phận ái nam ái nữ quả thật chúng tôi có biết, thế nhưng điều chủ nhân của tôi càng muốn biết hơn là, ngoại trừ người ái nam ái nữ trong các người, còn ai có đủ khả năng để di dời được chiếc bàn đánh bạc này hay không? Tiểu thư Liz, …..à, không đúng, phải là Liz tiên sinh!”
Vân Trạch tươi cười nói ra mấy lời mỉa mai châm biếm, trên gương mặt anh tuấn trước sau vẫn giữ nụ cười nho nhã, khí chất đượm nét quý tộc, khiến nụ cười nơi khóe miệng của Liz chợt tắt, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Lam Duê mỉm cười nhìn chăm chú vào Liz, khiến hắn vừa muốn mở miệng đe dọa bỗng chốc không biết nên nói thế nào.
Ánh mắt kia khiến người như Liz cũng cảm thấy e ngại, quả không hổ danh là Lam đương gia hắc đạo.
"Tôi nghĩ, hẳn là Lam đương gia đã biết đến thân phận của chúng tôi, chúng tôi là cấp dưới của tập đoàn Fiennes, tin rằng trước đó Lam đương gia đã điều tra rất kỹ càng. Còn về thân phận của người ngồi bên cạnh tôi, tôi nghĩ rằng, so với bất kỳ người nào ở đây, Lam đương gia là người biết rõ nhất mới đúng!”
"Ưmh, đúng vậy, tôi rất rõ ràng!" Lam Duê gật đầu, chỉ là, ý tứ bên trong lời nói của cô lại tương đối mơ hồ. Hình như là đồng ý với lời nói của Corey Lạc, lại có vẻ là đang nói đến tập đoàn Fiennes, tóm lại là thái độ ậm ừ của cô khiến bọn Corey Lạc toát hết mồ hôi trong lòng bàn tay.
Lam Duê cười khẩy trong lòng, nhưng không biểu hiện ra mặt. Sau khi đạt được kết quả như mong muốn, khóe mắt Lam Duê khẽ lướt qua gương mặt lạnh lùng của Lam Triệt, sự khó chịu nhen nhóm trong lòng.
"Vân Trạch, Johan, tiếp đãi mấy vị ấy thật tốt! Đã đến Las Vegas này rồi, dĩ nhiên là phải đánh bạc thoả thích mới đúng!”
"Dạ!"
Johan, Vân Trạch gật đầu, Lam Duê hướng về phía đám người đối diện gật đầu một cái, sau đó đi về phía cánh cửa ở một bên.
Gần như là khi Lam Duê vừa nhấc chân đi, trong nháy mắt, Lam Triệt liền nhanh chóng đứng lên, bất chấp sự ngăn cản của người khác, vội vàng ba chân bốn cẳng đi theo.
Bọn Corey Lạc thấy thế, vô thức muốn đứng lên đi cùng.
Johan nhe răn, cười nói: “Hình như mấy vị quên rồi, bọn tôi đã đồng ý thay chủ nhân tiếp đãi mấy vị khách này thật tốt, nếu như các người bỏ đi, chẳng phải khiến chủ nhân trách tội bọn tôi không tiếp đãi mấy vị chu đáo? Trước đó Corey Lạc tiên sinh cũng có nói, xem chừng chủ nhân cũng biết người kia, vậy thì anh lại càng không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì mới phải! Trừ phi….trừ phi trong đó còn có điều gì mờ ám? Các vị nghĩ sao?”
Điệu bộ của Johan rất tùy ý, Lam Duê chân trước mới vừa đứng lên, sau lưng hắn đã thản nhiên, ngông nghênh ngồi vào vị trí của cô. Hai chân thon dài tùy tiện bắt chéo, gác lên trên bàn đánh bạc trước mặt.
Rõ ràng là rất tùy ý, lại làm cho bọn người có vai vế ở Fiennes như Corey Lạc cũng không hiểu vì sao mình lại run lên.
Trong đầu Corey Lạc hiện lên một ý tưởng rất hoang đường, hắn cảm giác mấy năm gần đây hai nhà Lam Lăng không có động tĩnh gì, kỳ thực đã nắm rõ nội bộ tập đoàn Fiennes như lòng bàn tay. Nhưng mà chuyện này căn bản cũng không có khả năng, cho dù là những người ở trong tập đoàn hơn mười năm như bọn họ, cũng không dám khoe khoang khoác lác nói mình đã biết tất tần tật, huống chi là người ngoài như Lam Duê.
Nghĩ tới đây, Corey Lạc khẽ khôi phục lại nhịp tim đang đập loạn, bình tĩnh ngồi xuống. Hắn cũng biết hiện giờ cả bọn đang ở trên địa bàn của Lam Duê, chỉ cần hé ra một chút động tác, đối với tình thế của mình vô cùng bất lợi. Mặc dù con cờ Lam Triệt cũng không phát huy được sức mạnh, nhưng tóm lại vẫn có chỗ dùng đến, hắn cũng tin rằng, Lam Triệt không thể nào nhớ lại những thứ đã không còn tồn tại. Coi như hắn vẫn còn một chút cảm giác gì đó đối với Lam Duê, nhưng tiếc là cũng không có biểu hiện chứng minh, chung quy, chỉ cần có Lam Triệt trong tay, đối với bọn họ mà nói, lợi nhiều hơn hại.
Mang theo ám hiệu nhìn hai người ngồi bên cạnh đang rộn rạo, Corey Lạc hít một hơi thật sâu, gương mặt vô cảm nhìn nụ cười ấm áp của Vân Trạch ở phía đối diện, một tia lạnh lẽo sắc bén hắt lên trên tấm kính.
Vân Trạch thấy hắn ngồi xuống, lúc này mới ngồi vào bên kia.
"Như vậy, bắt đầu đi!"
****
Lam Duê đứng trên ban công ở tầng mười lăm, nhìn bao quát xuống toàn bộ bên dưới. Nghiêng người, khiến ánh đèn không chiếu đến trên người cô, vẻ u sầu nơi đáy mắt, không ai có thể nhìn thấy.
Cô có thể khẳng định, anh ta là Lam Triệt.
Nhưng giống như những gì Andrew đã nói, anh ta là Lam Triệt, nhưng cũng không phải là Lam Triệt.
Kỳ thực thì đêm nay cô có thể ngồi theo dõi trong phòng điều hành, căn bản cũng không cần đích thân đến thẳng hiện trường.
Nhưng nguyên nhân bởi vì Lam Triệt, vẫn không dằn lòng được, tự mình đến trước mặt bọn họ.
Thời gian nửa giờ ngắn ngủi, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt hết trên người Lam Triệt, lại phát hiện toàn thân anh chỉ toát lên một hơi thở lạnh lùng xa lạ, căn bản không phải là thứ mà Lam Triệt trước khi nên có.
Chiếc quạt gỗ hương trong tay chợt vung lên trên chiếc bình hoa cổ trị giá bạc triệu bên cạnh, nương theo tiếng vang thanh thúy, bạc triệu liền hóa thành mây khói.
“Đến cũng đến rồi, đứng đó có thể biết được điều mà anh muốn biết?”
Lam Duê xoay người, tựa lưng vào lan can phía sau, sắc mặt vô cảm. Tầm mắt vẫn đang nhìn về phía cột đá cẩm thạch hình trụ cách đó không xa. Lúc này gương mặt Lam Duê không còn nụ cười như khi ở trong gian phòng VIP nữa, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, khiến tim Lam Triệt đau thắt lại.
Lam Triệt chậm rãi đi tới trước mặt Lam Duê, lẳng lặng nhìn đôi mắt như bị sương mù vây kín của cô.
Bốn năm sau, anh em gặp lại nhau lần nữa, không ai nghĩ đến sẽ là tình huống này.
Gặp nhau làm ngơ, thật đúng là *** cẩu huyết.
Lam Duê khép hờ hai mắt, rồi lại mở ra, lạnh nhạt nói: "Lam Triệt, nếu tôi đoán không sai, đây là tên của anh!”
"Ừm!" Lam Triệt gật đầu.
"Trên thế giới này có rất nhiều người diện mạo tương tự nhau, tôi cũng rất muốn biết, đến cùng anh có phải là anh trai Lam Triệt của tôi hay không, mục đích trở về lần này là gì? Nếu như anh là Lam Triệt chân chính, là vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Lam, vậy hãy nói cho tôi biết, anh nhớ những gì? Lam Triệt?”
Rõ ràng, rất rõ ràng về thân phận của người trước mặt, Lam Duê vẫn cứ cố chấp hỏi lại lần nữa, là điều tra, và cũng như là đang ôm ấp một tia hy vọng cho chính mình.
"Tôi không phải là Lam Triệt, chẳng phải cô biết rất rõ sao? Hay là cô đang lo lắng, sau khi tôi trở về sẽ đoạt quyền trong tay cô?” Mỉa mai nhìn cô, lời nói của Lam Triệt không chút lưu tình.
Giờ khắc này, Lam Duê bỗng nhiên hiểu ra tại sao những người đó lại muốn mang Lam Triệt đi, lại còn hao công tốn sức mang anh trở lại trước mặt cô.
Tự giết lẫn nhau....... Sao?
Cười thoải mái, Lam Duê khiêu khích hất cằm lên, nhìn Lam Triệt, nói rõ từng câu từng chữ:
"Nếu như có thể, vậy hãy để tôi nhìn xem rốt cuộc Lam Triệt có bản lĩnh gì, muốn đoạt quyền từ trong tay tôi, qua nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên dám nói lên câu này! Lam Triệt, đã không còn ký ức ngày xưa, lấy gì để đấu với tôi?”
Lam Duê là người sống rất lý trí, đối với Lam Triệt, nhà họ Lam, và hiện giờ là nhà họ Lăng, cô cũng sẽ không để tình cảm làm lu mờ lý trí.
Nói cô tự kiêu cũng được, không có bất kỳ người nào có thể đoạt đi quyền lực từ trong tay cô, trừ phi cô tình nguyện buông tay.
Fiennes muốn lợi dụng Lam Triệt làm chuyện này, chỉ có thể nói bọn họ tính toán sai lầm!
Đúng là tự rước lấy một kết cục đáng thất vọng!
Khoảnh khắc Lam Duê và anh lướt qua nhau, Lam Triệt lạnh lùng ra tay nhanh như tia chớp.
Gần như là trong nháy mắt, Lam Duê đột nhiên khom người xuống, khó khăn né tránh con dao nhỏ sắc bén trong tay Lam Triệt.
Nhanh chóng rút ra khẩu súng lục màu bạc giắt bên đùi, trở tay, dùng báng súng hung hăng đánh về phía chuôi dao.
Chỉ chừng mười mấy giây, hai người trước đó đang bình thản nói chuyện với nhau, bất ngờ đánh nhau.
Một dao một súng giao chiến, rõ ràng hai bên đều chiếm giữ ưu thế, nhưng đều cố ý tránh đi chỗ yếu của đối phương.......
~Hết Chương 98~