Vợ Ơi Chào Em

Chương 23: Phụ nữ là hổ dữ




Sau khi xe dừng lại, Tô Nhạc nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Trang Vệ.

Con người đôi khi kỳ lạ như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.

Bất kể là phim ảnh hay tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Tô Nhạc, không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một thế giới hư ảo.

Chỉ những thứ hiếm có mới khiến người ta ao ước.

Đối với Trang Vệ mà nói, cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người, không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có thể tìm trở về.

Cô dùng tay vén mái tóc rủ xuống trán: “Trang Vệ, anh có chuyện gì?”

Trang Vệ liếc nhìn Ngụy Sở phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra khỏi miệng, hắn yên lặng một lát: “Anh đến xem em thế nào.”

Nhìn đồng hồ, Tô Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: “Giờ vẫn còn sớm, không phải anh muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?”

“Tổng giám đốc công ty còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc.” Trang Vệ nghe ra trong lời nói của Tô Nhạc có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em.”

“Nói cái gì, có cái gì mà nói?!” Rốt cuộc Tô Nhạc không thể nhịn được nữa: “Bà đây ở công ty bị người ta cướp mất đồ án, về đến nhà lại thấy anh quấn lấy ả đàn bà khác, anh muốn tôi nói cái gì?! Tôi không chửi, không đánh anh, anh không sống được đúng không, không chọc tôi thành ả đàn bà chanh chua anh không thoải mái đúng không? Mẹ nó, nhân phẩm anh có bệnh à? Tôi nói cho anh biết, Trang Vệ, chúng ta không còn gì để nói, anh cút xa một chút cho tôi, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi, nếu không tự đi nhặt mặt mũi của anh đi!” Nói xong, cô lập tức đi về phía cầu thang.

“Tô Nhạc, em…”

Tô Nhạc bị kéo tay lại rốt cuộc đã bùng phát, cô nhấc giày cao gót của mình lên, dùng dức giẫm lên giày da hàng hiệu.

Trang Vệ kêu một tiếng thảm thiết, ngồi xổm xuống.

Ngụy Sở bất giác dịch sang bên cạnh nửa bước, một cảm giác ớn lạnh từ gan bàn chân tràn lên.

“Bà đây không đánh mi, mi ngứa da, giờ đã thoải mái chưa?!” Giơ cao túi xách trong tay đập vào người Trang Vệ, nhất thời, Tô Nhạc cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều thật sung sướng, phong độ là cái thá gì, có thể ăn được sao?

Thanh thoát khoác túi xách lên vai, Tô Nhạc cười tươi tắn nhìn về phía Ngụy Sở đang xem kịch ở bên cạnh: “Lên uống tách trà chứ?”

Ngụy Sở liếc mắt nhìn Trang Vệ còn ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Tô Nhạc, không có vẻ gì là nửa phút trước còn dã man như thế, mồ hôi trên trán ứa ra: “Được… được, vậy làm phiền rồi.”

“Mời.” Vuốt vuốt tóc, Tô Nhạc giẫm mạnh gót giày bước lên trên, đi về phía hành lang, gót giày chạm vào mặt đất phát ra những tiếng vang dễ nghe.

Ngụy Sở đi theo ngay sau cô, khi đi qua Trang Vệ còn lộ ra một chút thông cảm.

“Tô Nhạc…” Trang Vệ ngẩng đầu có chút không cam lòng.

Tô Nhạc quay đầu lại cười, nụ cười đẹp đến mức không gì sánh được.

Trang Vệ lập tức ngậm miệng.

Tô Nhạc hài lòng tiếp tục đi về phía trước, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người phụ nữ thật dịu dàng, thanh thoát.

Ngụy Sở đi theo phía sau Tô Nhạc, chậm rãi nở nụ cười, quả nhiên Tô Nhạc không phải là người để mình chịu thiệt thòi.

Sau khi uống xong cốc trà ướp hoa, Ngụy Sở rất thức thời mà ra về, trong khi quan hệ hai người còn chưa rõ ràng, loại phong độ này nhất định phải có. Khi xuống dưới, Trang Vệ chưa đi, xe vẫn còn đỗ dưới lầu. Anh nhìn lại hướng đó, Trang Vệ đang dựa vào xe hút thuốc.

Hai người liếc nhìn nhau, Trang Vệ xoay người lên xe, đóng cửa rầm một tiếng, xe lướt qua ngay bên cạnh Ngụy Sở.

Ngụy Sở nghĩ có chút tiếc nuối, Tô Nhạc nên giẫm mạnh hơn một chút, để hắn đau đến mức không giẫm được phanh xe luôn. Nhớ tới một cước rất lưu loát vừa rồi của Tô Nhạc, và cả cú đập hung ác, nhanh nhẹn của cô, Ngụy Sở có thể hiểu vì sao bố mình phải sợ mẹ rồi. Cái gót giày vừa dài vừa nhỏ kia, cảm giác bị nghiến vào chân một cái còn bị đập lên lưng, đau muốn lấy mạng, đứng nhìn thôi đã sợ hết hồn đừng nói là phải chịu như vậy.

Mỗi người phụ nữ đều được tạo ra từ nước, nhưng trăm ngàn lần đừng chọc giận bọn họ, sẽ gây ra sóng thần.

Trong phòng, Tô Nhạc đăng nhập lên trang cá nhân viết một đoạn cảm nghĩ.

[Hôm nay đã dùng thử kỹ thuật đề phòng lang sói đã nghiên cứu với bạn bè, động tác rất đơn giản, hiệu quả không tệ.]

Toàn bộ bực dọc trong lòng gần như đều được bộc phát ra, Tô Nhạc vuốt cằm, nhìn mấy phản hồi bão táp mưa sa trên blog, có chút cảm khái mà nghĩ, một số loại đàn ông phải đánh mới được. Xem đi, cứ thành thật với đối phương như vậy, chính mình cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Ngụy Sở về đến nhà, nhìn thấy mấy câu nói kia trên blog, cười ra tiếng, rồi mới bắt đầu xử lý một số chuyện buổi chiều còn tồn lại, tâm trạng cũng vô cùng tốt.

Đó là một đêm có người vui có kẻ buồn.

Thứ sáu tới rất nhanh, Tô Nhạc dậy sớm, chuẩn bị tiền mừng rồi bắt xe khách tới thành phố bên cạnh.

Cô vẫn biết nhà Tiểu Diêu có tiền, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức độ này, sân bãi kết hôn xa hoa, còn có nhân viên phục vụ trang phục đứng đắn khiến cô có ảo giác mình lạc vào lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa.

“Tất Tất, cậu tới rồi?” Cô dâu kéo áo cưới, trong tay còn cầm hoa cưới, đi tới trước mặt Tô Nhạc, cười ôm lấy Tô nhạc, trên mặt là nụ cười ngọt ngào không che giấu được: “Tiểu Song và Nhị Nhị cũng tới, đang ở bên kia.” Nói xong, cô chỉ về một bên.

Tô Nhạc nhìn sang, thấy hai cô gái cao gầy trẻ tuổi đang trò chuyện, cô quay lại ôm Tiểu Diêu một cái: “Chúc mừng cậu, bây giờ khách khứa nhiều, cậu không cần để ý đến tớ, đừng sơ suất với bên nhà trai.”

“Được, vậy cậu cứ thoải mái nhé.” Tuy bọn họ rất ít gặp mặt ngoài đời nhưng đã vô cùng quen thuộc trên mạng, ở cạnh nhau cũng không cần khách sáo nữa.

Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Diêu, lại nhìn thấy một người đàn ông đầy sức sống đi tới bên cạnh con bé, Tô Nhạc cười cười, đó chẳng phải chú rể trong bức ảnh cưới sao?

Tô Nhạc xoay người đi tới nơi để tiền mừng rồi mới đi về phía Tiểu Song và Nhị Nhị.

Ba người gặp mặt, phấn chấn hàn huyên một số chuyện vặt vãnh, sau đó cùng nhau cảm thán hôn lễ này quá xa hoa, tỏ vẻ ao ước khôn cùng.

“Vừa rồi tớ nhìn thấy một anh chàng cực phẩm, vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng có khí thế, vừa nhìn đã thấy có dáng dấp tinh anh.” Ánh mắt Nhị Nhị đảo quanh tìm kiếm, không nhìn thấy chàng trai vừa rồi, thở dài có chút tiếc nuối: “Tớ vừa hỏi Tiểu Diêu, nghe nói là họ hàng nhà cậu ấy, nếu Tiểu Diêu không nói anh ấy đã có người trong lòng thì tớ đã ra tay rồi.”

Tô Nhạc thông cảm nhìn cô nàng: “Nếu người kia chỉ thầm mến thì cậu còn có hy vọng, nếu người ta đã có bạn gái, cậu cứ trùm chăn mà khóc đi.”

“Chỉ là một gã đàn ông thôi, không đến mức phải khóc.” Nhị Nhị uống một ngụm nước trái cây: “Loại đàn ông bề ngoài sáng bóng này chẳng biết có phải mặt người dạ thú, biến thái không.”

Tiểu Song gật đầu: “Chân lý.”

Tô Nhạc yên lặng uống nước trái cây, hai người này ngoài đời đều là những cô gái rất mạnh mẽ, có nhà có xe, diện mạo lại dễ nhìn, đàn ông theo đuổi bọn họ rất nhiều, điều kiện này điều kiện kia cũng dễ hiểu.

“Tô Nhạc, sao em lại ở đây?” Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên phía sau ba người, Nhị Nhị thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây, nhìn lại, quả nhiên là tên “mặt người dạ thú” trong miệng cô vừa rồi.

“Ngụy Sở, sao anh cũng ở đây?” Tô Nhạc giật mình, lập tức mở miệng: “Anh là người quen của nhà trai hay nhà gái?”

Ngụy Sở tiến tới, cười với Tiểu Song và Nhị Nhị: “Chào mọi người.”

“Xin chào.” Hai người dường như đã quên chuyện mặt người dạ thú vừa rồi, cười vô cùng đúng mực.

Tô Nhạc thấy vậy tiến lên giới thiệu: “Đây là đàn anh đại học của mình, Ngụy Sở. Bọn họ là bạn em, Chu Sảng, Lý Ngọc Hiểu, bọn em đều là bạn của Tiểu Diêu, vì vậy hôm nay mới tới dự hôn lễ.” Cô không giới thiệu hai người bằng bút danh, dù sao trong cuộc sống, hiện thực và hư cấu khác xa nhau, không nên trộn lẫn hai cái làm một.

“Thì ra là đàn anh của Tất… Tô Tô.” Lý Ngọc Hiểu cười với Ngụy Sở, nhớ tới vừa rồi mình còn nói anh ta là mặt người dạ thú, vội ho khan một tiếng.

“Anh là anh họ của Tiểu Diêu, rất cảm ơn mọi người đã tới.” Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc, cười nói: “Thật không ngờ em cũng là bạn của Tiểu Diêu.”

“Duyên phận thôi.” Tô Nhạc cười một tiếng.

“Tô Nhạc, bọn tớ có chút việc, phải ra đây một lát, hai người trò chuyện nhé.” Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu rất tự giác rời đi, chỉ cần không bị mù đều có thể thấy anh chàng tên Ngụy Sở kia khi nhìn Tô Nhạc, hai mắt đều phát sáng.

“Nếu biết em cũng quen Tiểu Diêu, sáng nay chúng ta nên tới cùng mới đúng.” Ngụy Sở đưa Tô Nhạc tới ngồi trên ghế nghỉ dành cho khách mời: “Chiều nay cùng về nhé.”

Có xe để đi nhờ, tiết kiệm ít tiền cũng tốt, Tô Nhạc gật đầu: “Vậy em cảm ơn, nhưng anh không cần ở lại để giúp đỡ sao?”

“Ở đây không cần đến anh.” Ngụy Sở cười nhìn chú thím nhà mình tươi cười đón khách, lắc đầu: “Anh cũng chẳng giúp được gì.”

Phép tắc trong tiệc cưới… quả thật là rất nhiều, Tô Nhạc gật đầu, chờ tiệc cưới bắt đầu.

Ngụy Sở nhìn một bên mặt của Tô Nhạc, yên tĩnh ngồi bên cạnh.

“Tiểu Sở, cháu ngồi đây à, vừa rồi chú cháu còn nói không thấy cháu đâu.” Mẹ Tiểu Diêu đi tới, thấy có một cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Sở, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vị này là?”

“Chào bác gái, cháu là bạn của Tiểu Diêu, cũng là bạn học của Ngụy Sở.” Tô Nhạc mỉm cười đứng lên chào hỏi mẹ Tiểu Diêu.

Mẹ Tiểu Diêu cười gật đầu: “Bạn học, rất tốt.”

Tô Nhạc không hiểu, trọng điểm không phải là bạn của Tiểu Diêu sao?

Ngụy Sở ở bên cạnh chỉ cười mà không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.