Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 37




Chương 37: CÓ PHẢI CÔ BẮT CÁ HAI TAY KHÔNG?

Trong lòng Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng thoáng qua một chút chột dạ, hai đứa bé này là con của ai cô cũng không biết. Nếu như biết được, vậy cô cũng có thể tìm được đứa con trai còn lại của mình rồi.

Mỗi khi nghĩ đến đứa con trai bị đưa đi vào sáu năm trước đó, trên vẻ mặt cô liền có một cảm giác đau thương kỳ lạ. Con à, con sống có tốt không?

“Là con của ai không quan trọng, quan trọng là đứa bé này không phải là con anh.” Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nói, khi đề cập đến vấn đề này, cô lại vô cùng chắc chắn.

Trong đôi mắt của Thịnh Trình Việt lóe lên một tia lạnh lùng, liệu có phải anh đã quá tốt với người phụ nữ này, bởi vậy cô mới dám hung hăng như vậy với anh. Anh vừa nghĩ vậy, sắc mặt liền sầm lại.

“Em bị ngứa mông phải không?” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, điều này khiến anh bất chợt nghĩ đến cảnh tượng những ngày trước khi mới gặp Tiêu Mộc Diên, mông cô lúc đó đãbị té xuống đường.

Tiêu Mộc Diên vừa nghe đến “mông”, một bàn tay liền che lên mông mình theo bản năng, cô không hề quên giây phút khi Thịnh Trình Việt ném cô từ trên xe xuống, khiến mông của cô đau mấy ngày liền, cảm giác đó cô thật sự không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.

Nhưng sau khi nhìn thấy ý cười ở khóe miệng Thịnh Trình Việt, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.Vừa rồi người đàn ông này đã cố ý, anh chính là muốn cười nhạo cô.

“Sau này nếu không có sự cho phép của anh, em không được phép liên lạc với bất kỳ người đàn ông nào.” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói một cách bá đạo, người đàn ông này vốn dĩ đã có ý chiếm hữu, huống hồ còn là người đàn ông có thế lực lớn như vậy, hơn nữa Tiêu Mộc Diên hiện tại vẫn là nhân tình mà anh mua về.

Tiêu Mộc Diên vừa định lên tiếng, nhưng khi lời đến đầu môi thì vẫn là nuốt xuống. Bỏ đi, cô không nói chuyện với anh nữa, hậu quả khi nói với anh chính là cô luôn bị thiệt.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy bộ dạng Tiêu Mộc Diên định nói lại thôi, ý cười nơi khóe miệng càng sâu thêm. Anh biết cô định nói gì, cũng biết tại sao cô lại im miệng, không thể không nói, biểu hiện của cô khiến anh rất hài lòng.

“Cô quen Âu Vũ Đình thế nào? Cô vẫn luôn bắt cá hai tay, trong nước có một Trương Vân Doanh, ngoài nước còn có một Âu Vũ Đình, là như vậy sao?” Thịnh Trình Việt nhíu mày hỏi. Anh phát hiện ra, người phụ nữ này rất có sức quyến rũ, dường như không thể cắt đứt đàn ông bên cạnh cô.

Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không có lời nào để nói, bây giờ cô không thể không bái phục trí tưởng tượng của người đàn ông này, ngay cả điều này mà anh cũng nghĩ được.Cô chợt có một loại kích động, thật sự muốn xem đầu óc của người đàn ông này được làm bằng cái gì.

“Anh muốn nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách!” Tiêu Mộc Diên không muốn phí lời với anh, bây giờ cô chỉ muốn để anh thả cô xuống.

Đúng lúc này thang máy cũng vừa hay đến tầng thấp nhất, chính vào lúc cửa sắp mở ra, cô đột nhiên ấn nút đóng cửa lần nữa.

“Tổng giám đốc Thịnh, mong anh thả tôi xuống, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh.” Tiêu Mộc Diên nghiêm túc nói, tay vẫn đang ấn nút đóng cửa, không để cửa mở ra.

Vẻ mặt của Thịnh Trình Việt u ám, cô có quan hệ mập mờ với hai người đàn ông đó, hơn nữa còn giải thích với anh, cô cho rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao? Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ cắt đứt “của quý” của người đàn ông đó, nhưng hai người đàn ông này vừa hay lại là bạn của anh.

Bàn tay to lớn của Thịnh Trình Việt đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên, trong phút chốc anh ấn nút mở cửa. Chính vào lúc cửa mở, anh đột nhiên hôn cô, anh chính là muốn tất cả mọi người nhìn thấy, người phụ nữ này là của anh, hơn nữa còn là nhân tình anh mua về.

Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không nghĩ đến chuyện Thịnh Trình Việt đột nhiên sẽ có hành động như vậy, cô lập tức sửng sốt, trong nhất thời lại quên mất phản ứng, cứ như vậy bị anh hôn.

Quả nhiên, tất cả nhân viên đều bắt đầu tụ tập về chỗ này. Mọi người đều lấy máy bắt đầu chụp hình lia lịa, cảnh đặc sắc như vậy, làm sao bọn họ có thể không chụp lại để giữ làm kỷ niệm chứ?

Tiêu Mộc Diên sau khi có phản ứng lại, bắt đầu phản kháng kịch liệt. Cô muốn Thịnh Trình Việt để cô xuống, nhưng cô càng phản kháng, anh lại càng ôm chặt cô.

Tiêu Mộc Diên cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi cơ thể của Thịnh Trình Việt, toàn thân cô dường như đều cứng đờ. Người đàn ông này thật sự là một tên cuồng dâm, lại cũng có thể sinh ra phản ứng ở tình cảnh như vậy, cô sợ cũng không dám cử động nữa.

Ngay khi đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt vừa mới rời khỏi Tiêu Mộc Diên đã có phóng viên đứng trước mặt bọn họ.

“Tổng giám đốc Thịnh, xin hỏi, cô gái ở trước mặt này chính là bạn gái mà anh đã đưa đến yến tiệc lần trước sao? Anh rất yêu cô ấy chứ?” Phóng viên hướng micro về phía Thịnh Trình Việt, trong mắt đều là sự mong chờ, nếu đưa được tin tức về đời sống riêng của Tổng giám đốc Thịnh, vậy nhất định sẽ bán được rất nhiều.

Thịnh Trình Việt híp mắt lại, sau đó liền nhìn về Tiêu Mộc Diên, chỉ thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mơ hồ còn có một chút bất an, hoặc là cô sợ anh sẽ nói ra vài điều gì đó chăng.

“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”Anh nói ra không chút che giấu, đúng, cô là người phụ nữ của anh, hơn nữa từ nay về sau chỉ có thể là của một mình anh. Cho dù anh không cần nữa, người khác cũng không có tư cách có cô.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân run lên, trong lòng dường như bị cái gì đập vào rất mạnh, đột nhiên đau đớn. Lời nói của Thịnh Trình Việt giống như một đòn chí tử, định sẵn cái chết cho cuộc đời cô rồi. Anh nói cô là người phụ nữ của anh, đó không phải muốn chứng minh cho tất cả mọi người cô là nhân tình của anh sao? Chứng minh cô đã lên giường với anh sao?

Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác tủi thân và nhục nhã, Thịnh Trình Việt quả nhiên không quan tâm cô một chút nào, anh lại có thể ở trước mặt nhiều người đến thế làm nhục cô như vậy, anh coi cô là cái gì?

“Vậy Tổng giám đốc Thịnh không phải là đã đính hôn với “thiên kim tiểu thư” nhà họ Âu rồi sao? Anh làm như vậy liệu cô Âu có đau lòng hay không?” Phóng viên lại hỏi lần nữa, trong lòng càng thêm phần mong đợi, không biết liệu kẻ thứ ba này có thể giành được vị trí của con gái nhà họ Âu hay không.

Dĩ nhiên, câu hỏi này của phóng viên cũng là câu hỏi mà mọi người chờ đợi, tất cả mọi người đều hướng về Tiêu Mộc Diên, ai ai cũng rất muốn biết nội tình.

Tiêu Mộc Diên nhìn ánh mắt của những người trước mặt, kiểu ánh mắt đó khiến cô cảm thấy khắp người tràn đầy sự tủi thân và nhục nhã, giống như cô đã bị người ta nhìn thấy hết cơ thể tr@n trụi của mình.

“Đau lòng hay không đó cũng là chuyện của con gái nhà họ Âu!” Thịnh Trình Việt trả lời một cách lạnh lùng, đáy mắt lóe lên một chút sự khó chịu. Anh đã đạt được hiệu quả mình mong muốn, cũng không muốn phí lời nữa, tin rằng ngày mai, Trương Vân Doanh và Âu Vũ Đình đều sẽ nhìn thấy cảnh anh ôm Tiêu Mộc Diên ở trên mạng.

Nghĩ đến đây Thịnh Trình Việt bất giác nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện ra, trong lòng anh dường như đã chắc chắn, người phụ nữ này chính là người của riêng anh, ai cũng không thể cướp đi.

“Vậy xin hỏi Tổng giám đốc Thịnh, anh…”

“Đi ngay lập tức!”Lâm Phong dẫn người đã đứng ở trước mặt Thịnh Trình Việt, lạnh lùng nói với hai người phóng viên trước mặt.

Phóng viên nhìn Lâm Phong một chút, sau lại nhìn Thịnh Trình Việt ở phía sau Lâm Phong, khắp người anh tựa như tỏa ra một sự lạnh lùng đến rùng mình, khiến anh ta không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, sau đó nhanh chóng rời đi. Hôm nay anh ta thu hoạch được không ít, lại chụp được hình ảnh Thịnh Trình Việt đang ôm người phụ nữ khác, hơn nữa anh ấy vừa mới đính hôn với Âu Đan.

Thịnh Trình Việt đưa Tiêu Mộc Diên đến thẳng bệnh viện.Chân của người phụ nữ này đã bị thương thành ra như vậy, cũng không biết đi khám, cô ấy muốn tự hủy hoại mình sao?

“Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, thân thể của em không được phép bị thương nữa.”Thịnh Trình Việt lại lần nữa nói một cách bá đạo.Thân thể của cô là của anh, không có sự cho phép của anh, cô làm sao có thể tự mình bị thương, ảnh hưởng đến tâm trạng khi anh đang làm chuyện đó.

Tiêu Mộc Diên ngồi yên lặng trong xe, vẫn luôn xuyên qua cửa sổ xe nhìn bầu trời bên ngoài. Chỉ là sau khi nghe thấy lời nói của Thịnh Trình Việt, khóe miệng cô bất giác nhếch lên một nụ cười khổ sở.Cô cũng không hề để tâm đ ến lời nói của Thịnh Trình Việt, thân thể là của cô, anh có tư cách gì quản lý?

Cho dù trong sâu thẳm cô có biết bao nhiêu sự quật cường, nhưng cô biết, ở trước mặt Thịnh Trình Việt, cô chính là thấp kém như vậy. Anh luôn chễm chệ trên cao, kiêu ngạo không coi ai ra gì. Cô và anh thật sự không phải là những người cùng một thế giới. Bây giờ cô phải nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện, một tháng mà thôi, hiện tại đã qua hai ngày rồi, còn hai mươi tám ngày nữa. Nhịn một chút thì sẽ qua thôi.

Thịnh Trình Việt bất chợt đạp mạnh ga, Tiêu Mộc Diên bởi vì đang nhìn bên ngoài cửa sổ, không hề chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào, hơn nữa cô cũng không thắt dây an toàn, cả người đột nhiên đổ về phía trước. Cô thậm chí còn chưa kịp sợ hãi, trán đã nặng nề đập lên kính.

Máu theo thủy tinh chảy xuống, trên kính lập tức liền giống như một đóa hoa hồng tươi đẹp nở rộ, tràn đầy sự mê hoặc…

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, một cảm giác choáng váng đột nhiên trào lên, cô dùng tay đỡ lấy cái đầu bị choáng, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, dường như cái gì cũng đều không nhìn rõ.

Thịnh Trình Việt vừa nãy chỉ là tức giận về thái độ của Tiêu Mộc Diên với anh, bởi vậy muốn dừng xe, không muốn đưa cô vào bệnh viện. Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xảy ra tình cảnh trước mắt này.

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Tiêu Mộc Diên cắm móng tay thon dài của cô vào trong thịt để sự đau đớn giữ cho cô tỉnh táo. Cô biết, cô không thể xảy ra chuyện, còn hai đứa nhỏ đang đợi cô chăm sóc và bảo vệ.

Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên, nhíu chặt mày. Người phụ nữ này luôn bướng bỉnh như vậy, thà tự hủy hoại mình cũng không muốn mình xỉu ngã. Cô nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng bên trong lại là một người phụ nữ rất tự cường.

Lúc anh nhìn thấy máu trên trán Tiêu Mộc Diên, anh thừa nhận, anh vô cùng đau lòng. Anh nghĩ, nếu thái độ của cô với anh có thể tốt một chút, có lẽ anh sẽ ôm cô vào lòng. Nhưng cô đang cười, nụ cười của cô vừa cứng nhắc thiếu sức sống đến vậy, vừa đẹp đẽ lại thê lương đến thế…

Chính vào giây phút này, nụ cười của Tiêu Mộc Diên làm Thịnh Trình Việt rung động sâu sắc.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Tiêu Mộc Diên bất chợt vang lên, bàn tay nhỏ bé của cô động đậy, dường như muốn lấy điện thoại ra. Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ ngay cả sức lực cầm điện thoại cô cũng không có.

Tiêu Mộc Diên cố nén lại sự thôi thúc muốn ngất đi, nhìn về phía Thịnh Trình Việt. Nếu anh còn có một chút ý tốt, anh nên giúp cô nhận cuộc điện thoại này, mặc dù trong lòng cô không dám mong đợi điều gì.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, dù cho cô có chuyện muốn cầu xin anh, nhưng trong đôi mắt trong trẻo đó của cô vẫn tràn đầy sự quật cường. Anh cầm lấy điện thoại của cô, khi anh nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại, anh dường như có sự kích động ném điện thoại của cô.

“Ai vậy?”Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt có chút âm trầm của Thịnh Trình Việt, trong lòng cô cũng lờ mờ dâng lên một dự cảm không hay.

Thịnh Trình Việt đưa điện thoại cho Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên vừa nhìn số điện thoại, trong mắt liền ánh lên một tia kinh ngạc, sao lại là Âu Vũ Đình, anh ta không phải vừa mới cúp điện thoại sao?

Ngay lúc Tiêu Mộc Diên muốn nhận điện thoại, Thịnh Trình Việt lại thu điện thoại về đặt vào bên tai mình, tiện thể nhấn nút trả lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.