Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 29




CHƯƠNG 29: SỰ KHÓ XỬ CỦA CÔ.

“Trước khi trả tiền, có phải tôi nên thử nghiệm trước không.”

Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đánh giá cơ thể của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người cô, khiến anh bất giác nhớ đến tối hôm đó.

Cô lùi lại một bước theo bản năng, người đàn ông này là một tên cuồng động d*c sao? Lúc nào ở đâu cũng có thể động d*c được.

“Không phải tổng giám đốc Thịnh đã thử nghiệm rồi sao? Chính là tối đó đó.”

Tiêu Mộc Diên bình tĩnh nói, nhưng trong lòng thầm mắng Thịnh Trình Việt mấy trăm lần, người đàn ông này chính là một tên bỉ ổi cuồng sắc.

“Ồ…” Anh kéo dài giọng, bộ dáng như kiểu đã quên chuyện đó, được cô nhắc lại anh mới nhớ ra.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, anh phản ứng mạnh như vậy để làm gì? Rõ ràng là cố ý khiến cô khó xử.

Cũng may điện thoại anh reo lên, anh nhìn cuộc gọi đến, ung dung đứng dậy.

“Lát nữa em có thể đến chỗ thư ký thanh toán trước 3.5 tỷ, buổi tối đến quán bar Charm Night tìm tôi.”

Nói xong, anh ung dung rời đi, tất nhiên là cầm theo bản hợp đồng mà Tiêu Mộc Diên đã ký, khóe môi kèm theo ý cười, lấy được bản hợp đồng này dường như anh còn vui hơn kiếm được mấy nghìn tỷ đồng vậy.

Tiêu Mộc Diên nhìn bóng dáng dần dần khuất xa, trong lòng cô bỗng thấy mông lung, cô cố nặn ra một nụ cười khổ sở, một lần nữa cô lại vì tiền mà bán rẻ thân xác, bán đi sự hèn mọn, và cao ngạo của bản thân.

Sau khi đưa tiền cho quản sự trại giam, cô muốn đến thăm ba nhưng bị ngăn lại, cô chỉ còn cách thất vọng trở về, vừa nhớ đến lời mà Thịnh Trình Việt nói lúc sắp rời đi, lòng cô bất giác thấy lo lắng, bất an, sợ hãi, đời này cô không thể trong sạch, sạch sẽ được nữa rồi.

Buổi tối trăng thanh gió mát, trong phòng VIP quán bar Charm Night, quần áo lộn xộn vương đầy trên đất, trong phòng tràn ngập hơi thở ám muội. Tiêu Mộc Diên lặng lẽ đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn tất cả, đây là mục đích mà Thịnh Trình Việt muốn cô đi tìm anh ta sao? Cô nhớ cô đã từng nói với anh, cho dù anh có lên giường với người khác trước mặt cô thì cô cũng không hề để ý, bây giờ anh làm như vậy là để kiểm nghiệm lời cô đã nói hay sao?

Cô vốn cho rằng bản thân thật sự không mảy may để ý nhưng nhìn thấy cảnh này diễn ra ngay trước mắt, lòng cô bỗng nhiên thay đổi, nghĩ đến chuyện người đàn ông này vừa làm chuyện đó với người khác rồi lại làm với cô, cảm giác không thoải mái càng ngày càng tăng.

Cửa đột nhiên mở ra.

Lúc người phụ nữ nằm dưới người Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, cô ta không trốn tránh, che đậy cơ thể mà ngược lại âm thành càng lớn, trong mắt xoẹt qua tia đắc ý.

Tiêu Mộc Diên không có nhìn người phụ nữ trong lòng Thịnh Trình Việt, mà nhìn thẳng anh.

“Tổng giám đốc Thịnh, tôi đến rồi.”

Bây giờ xem như cô đã rõ, anh bảo cô đến đây để khiến cô khó xử.

Thịnh Trình Việt tà ác cong khóe môi, không có đẩy người phụ nữ dưới thân mình ra, nhưng quay đầu lại nhìn cô.

“Để em học hỏi làm thế nào để tôi thấy vui?”

Dưới ánh đèn mờ ảo không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.

“Tôi nghĩ tôi không cần học đâu, không phải ngày hôm đó tổng giám đốc Thịnh chơi rất vui sao?”

Tiêu Mộc Diên không biết vì sao mình lại nói như vậy, nhưng nhìn thấy Thịnh Trình Việt cũng với người phụ nữ khác thân mật ngay trước mặt mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, hoặc có lẽ là vì người đàn ông này đã chiếm hữu được cô, rõ ràng biết chỉ là tình một đêm nhưng ít nhiều cô vẫn cảm thấy uất ức.

Thịnh Trình Việt khẽ nhướng mày, rồi đứng dậy, quần áo anh không hề lộn xộn, xộc xệch, quần áo vương vãi trên mặt đất đều là của người phụ nữ đang nằm trên giường kia, anh chỉ là muốn thấy bộ dáng này của Tiêu Mộc Diên mà thôi, kết quả anh rất hài lòng.

“Em đang ghen?”

Anh ưu nhã bước đến trước mặt cô, đây là lần thứ hai anh hỏi cô như vậy anh còn nhớ lần thứ nhất anh hỏi cô, cô đã từng nói, cho dù anh có lên giường với người phụ nữ khác trước mặt cô, cô cũng không hề để ý, vì vậy vừa nãy anh lại hỏi cô lần nữa.

Tiêu Mộc Diên sững người, cô biết ý tứ trong lời nói của anh, cô nhìn người phụ nữ bên cạnh, không thể nói được dư vị trong lòng cô lúc này là gì.

“Nếu tổng giám đốc Thịnh có thể bảo đảm rằng sau khi động vào người phụ nữ khác không động đến tôi nữa, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không so đo, còn nếu anh động vào người phụ nữ khác rồi còn đến tìm tôi, thì tôi sợ bẩn, sợ bị nhiễm bệnh.”

Cô thành thật trả lời, sự thật chính là như vậy, cô không ghen, mà cô chủ không bằng lòng cùng người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt bỗng chốc trở nên xanh tím, tốt lắm, người phụ nữ này thế mà lại chê anh bẩn, hơn nữa còn sợ bị nhiễm bệnh, nếu đã như thế thì anh bẩn cho cô xem.

Anh bỗng nhiên tiến lại gần cô, anh nhào người tới, trước lúc cô không kịp phản ứng, bờ môi quyến rũ của anh đã hôn lên môi cô.

Tay cô ghì chặt lên ngực anh, hương chanh đặc trưng phảng phất nơi cánh mũi khiến cô sững sờ, trên mặt nhanh chóng lộ ra tia hoảng loạn. Người phụ nữ đang nằm trên giường kia thật ra còn muốn nói gì đó, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt cô ta đành nhặt quần áo vương vãi trên đất chuồn mất, cô ta biết rõ đắc tội với anh sẽ có hậu quả thế nào.

Thịnh Trình Việt không để ý Tiêu Mộc Diên đang vùng vẫy, ôm lấy cô, ném lên giường.

Cô tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, bèn nảy người lên theo phản xạ có điều kiện, cô nhấc người nhưng anh đã bổ nhào tới.

“Nhớ rõ thân phận của em!”

Thịnh Trình Việt ngang ngược nói, anh ghì chặt lấy bàn tay đang phản kháng, hôn cô thật mạnh.

Tiêu Mộc Diên ngừng lại, nhưng trong đầu cô bỗng nhiên nhớ lại cảnh vừa nãy, phút trước trên giường này còn có một người phụ nữ khác, phút sau anh lại ôm một người phụ nữ khác nữa vào lòng.

Nghĩ đến đây trên mặt cô tràn đầy phẫn nộ, cô thật sự cảm thấy nơi này rất bẩn, bẩn đến nỗi cô thấy buồn nôn.

Thấy biểu cảm của cô, sắc mặt Thịnh Trình Việt càng ngày càng đen, lẽ nào cô ghê tởm anh chạm vào người mình như vậy sao, biểu cảm trên mặt cô là có ý gì?

truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

Từ trước tới nay không có người phụ nữ nào dám có biểu cảm như vậy trước mặt anh, cô đang coi thường quyền uy của anh, khiến anh càng tức giận.

“Tổng giám đốc Thịnh, tôi buồn nôn!”

Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng, trong lúc cô đang nói, dạ dày cuộn lên từng đợt, cũng may buổi tối cô chưa có ăn gì, chỉ là nôn khan vài cái, cũng không nôn ra được gì.

Thịnh Trình Việt như bị người ta giội cho gáo nước lạnh, sắc mặt lúc xanh lúc tím, đáng chết, người phụ nữ này lại ghê tởm anh đến mức buồn nôn. Tất cả d*c vọng ngay lập tức đều bị dập tắt.

“Người yêu như cô không đạt tiêu chuẩn, hợp đồng bị hủy bỏ!”

Thịnh Trình Việt lạnh lùng đứng dậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, thứ nhất anh lại bị một người phụ nữ nói bẩn, hơn nữa anh muốn ngủ cùng cô, cô lại ghê tởm đến buồn nôn.

Tiêu Mộc Diên vỗ ngực, thở đều, như vậy mới giảm cảm giác trào ngược dạ dày. Cô cũng đứng dậy theo, hợp đồng không thể hủy bỏ, bây giờ cô nhất định phải cầm được tiền, cô không thể để bố mình chịu khổ trong tù được.

“Xin lỗi, vừa nãy là lỗi của tôi, nếu có thể tôi muốn đổi phòng khác được không?”

Tiêu Mộc Diên vội đáp, cô thật sự không thể chịu đựng cùng người phụ nữ khác hầu hạ một người đàn ông trên cùng một chiếc giường, cô sẽ suy sụp mất.

“Đổi phòng?”

Bỗng nhiên Thịnh Trình Việt nhớ đến chuyện vừa nãy, hóa ra cô đễ ý đến chuyện vừa nãy? Vậy có phải đồng nghĩa với viêc cô để tâm đ ến anh không? Nghĩ đến đây anh bất giác giương lên ý cười, người vừa giàu có vừa đẹp trai như anh, bất kỳ người phụ nào cũng không thể miễn dịch với anh, giống như Tiêu Mộc Diên vậy.

“Bây giờ tôi không có hứng.”

Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, còn tỏa sự lạnh lùng, dường như anh đã quyết định hủy bỏ hợp đồng vậy.

Tiêu Mộc Diên cắn răng, khó khăn lắm cô mới lấy được hợp đồng, làm sao có thể nói hủy là hủy được chứ? Tuyệt đối không được.

“Tôi có thể khiến tổng giám đốc Thịnh có hứng.”

Cô lấy hết dũng khí nói, nói xong dường như cảm nhận được ý tứ trong lời nói vừa nãy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bất giác đỏ lên.

“Thật sao? Cô thật sự có thể khiến tôi có hứng?”

Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đánh giá toàn thân cô một lượt, không nhìn không biết, vừa nhìn thật sự là giật mình, vừa nãy anh thật sự không có chú ý đến người phụ nữ này , nếu không thì sao anh lại có thể không phát hiện ra cô lại ăn mặc gợi cảm thế này. Áo bó sát để lộ ra đường cong mềm mại, tinh tế của cô.

Kết hợp với gương mặt tinh tế nhỏ nhắn này, lúc cô đến còn trang điểm nhẹ, chì kẻ mắt màu vàng kẻ lên đôi mắt trong veo như nước của cô khiến người ta không nhìn ra mắt cô to hay nhỏ, đôi lông mi cong vút chớp chớp, khiến cô trong càng đáng yêu rạng ngời.

Anh bỗng chốc có cảm giác muốn ôm chặt cô vào lòng, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này.

“Đúng vậy, xin tổng giám đốc cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ có cách khiến anh có hứng.”

Tiêu Mộc Diên nhẹ nói, cho dù lờ cô nói khiến cô cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ, nhưng vì tiền cô chỉ có thể làm như thế, hóa ra đối với một người nghèo mà nói tiền lại quan trọng đến vậy.

“Được, tôi cho cô thời gian nửa tiếng.”

Thịnh Trình Việt đáp, không thể không nói, anh nhìn thấy bộ dáng lúc nãy của cô, trong đầu anh đã có cách rồi.

Tiêu Mộc Diên vừa nghe thấy mình vẫn còn cơ hội, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười vui vẻ, từ trước tới nay anh chưa nhìn thấy cô cười sáng lạn như vậy, nụ cười này của cô khiến anh bất giác ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.