Chờ giáo sư tuyên bố tan lớp rồi bước ra khỏi phòng học, Bạch Nhạc Ninh mới nhảy dựng lên, kéo tay Trần Hiểu Ý vẫn còn đang cười mập mờ chạy như bay ra khỏi phòng học, ngăn cản cô không được tiết lộ bí mật của mình.
Trần Hiểu Ý không đề phòng trước, đột nhiên bị Bạch Nhạc Ninh nắm tay kéo ra khỏi phòng học, chợt nhận ra đây là vì người nào đó đang xấu hổ, sợ mình đem ‘chiến công vĩ đại’ ra chiêu cáo thiên hạ, vì vậy nhịn không được mà cười như điên, vừa rồi trong lớp học còn phải cố nén, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội bộc phát.
Sau khi cười nắc nẻ một hồi, Trần Hiểu Ý mới nhớ đến một chuyện: “À, đúng rồi, Ninh Ninh, cậu còn nhớ Lục Vịnh tụi mình gặp lúc đi karaoke không? Cậu ta là thiếu gia của Lục thị đấy!”
Lục thị? Bạch Nhạc Ninh lẩm bẩm: “Cái tên này. . . hình như đã nghe ở đâu rồi . . . .”
Trần Hiểu Ý nói dửng dưng: “Dù gì thì cũng không bằng công ty xây dựng Bạch thị nhà cậu, nói thật ra, tớ rất bội phục cha cậu, ông ấy đã sớm nhìn ra cậu không có khả năng kinh doanh buôn bán cho nên mới tìm cho cậu một ông chồng lợi hại như vậy, để cuộc sống sau này của cậu không ưu không lo, sao cha tớ lại không nghĩ ra điều này nhỉ? Aiz aiz, xem lão trúc mã nhà cậu lợi hại cỡ nào, uy vũ cỡ nào nha! Phó tổng giám đốc công ty xây dựng Bạch thị, ai mà không biết, ai mà không hiểu chứ?”
Bạch Nhạc Ninh cười hắc hắc không ngừng, cũng không nói rõ là Bạc Cạnh chỉ vì muốn báo ơn cha cô, vì ông đã mang con trai của cố nhân từ Anh quốc trở về chứ không phải là nhặt mang về nhà nuôi, lại còn để cho anh làm người nối nghiệp cho mình.
Lại nghe Trần Hiểu Ý đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Tớ còn nhớ ngày xưa tên Lục Vịnh đó cứ hay bắt nạt cậu, bây giờ nghĩ lại, có khi nào là do cậu ta có ý gì đó với cậu không? Chẳng phải mấy đứa con trai muốn hấp dẫn sự chú ý của con gái thì thường dùng những thủ đoạn bắt nạt, khiến cho người ta nhớ đến mình sao?”
Trên trán Bạch Nhạc Ninh hiện ba vạch đen: “Tiểu Ý Ý, cậu đây là xem phim quá nhiều hay là đọc tiểu thuyết quá nhiều vậy? Làm ơn đi, nếu như có đứa con trai nào vừa mới gặp mà đã bắt nạt cậu, kéo tóc cậu, thả sâu vào cặp, lại còn thường hay cười nhạo, gọi cậu là đồ ngốc, cậu sẽ thích hắn ta sao?”
Trần Hiểu Ý nghe vậy thì đôi mắt lóe lên một tia hung ác: “Dám? Lão nương không đập chết hắn thì thôi!”
Bạch Nhạc Ninh gật đầu: “Nếu vậy thì ai còn dám dùng thủ đoạn này để trêu chọc cô gái mình thích chứ?”
Trần Hiểu Ý liếc mắt nhìn cô: “Cậu cũng không phải con trai, làm sao biết bọn họ không dùng?”
Bạch Nhạc Ninh cứng họng nửa ngày, lại chợt nghĩ đến một vấn đề: “Trước tiên đừng nói đến cảm giác của cậu ta đối với tớ. . . Làm sao cậu biết Lục Vịnh là thiếu gia của Lục thị? Hồi tiểu học chỉ học chung có một năm, thời gian lâu như vậy không gặp, thay đổi nhiều như vậy, nếu không phải vì cái câu ‘Ninh Ninh ngốc’ kia hại tớ ấn tượng sâu sắc thì thật sự tớ còn không nhận ra cậu ta là ai đâu!”
Trần Hiểu Ý đến gần cô, thần thần bí bí thấp giọng nói: “Cái người họ Hồng đó nói cho tớ biết!”
“Hả?” Bạch Nhạc Ninh không hiểu, cho đến khi trông thấy ánh mắt như đang ẩn chứa điều gì đó của bạn tốt, cô mới bừng tỉnh đại ngộ: “À! Học trưởng Hồng? Anh ấy sao? Nhưng tớ không phát hiện. . . Từ từ đã, chẳng lẽ các cậu. . . .”
“Hai ngày nay cậu và lão trúc mã nhà cậu lăn lộn trên giường, tụi này đã gặp nhau một lần.” Trần Hiểu Ý bĩu môi: “Thuần khiết, tuyệt đối không có hành vi vượt quá giới hạn, tớ hỏi cái gì thì anh ta trả lời cái ấy, anh ta còn muốn tán tỉnh tớ, tớ đã khai hết rồi đấy!”
Bạch Nhạc Ninh lúng túng cúi đầu: “Cái gì chứ, làm hại tớ còn cảm thấy áy náy, nghĩ cậu vừa mới thất tình, hai ngày nay nhất định là tâm trạng tồi tệ, ai ngờ. . .”
Trần Hiểu Ý nghịch lọn tóc, dáng vẻ phong tình quyến rũ: “Tớ là ai chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một chuyện thất tình cỏn con này mà không gượng dậy nổi sao? Buồn cười! Đi, tớ dẫn cậu đi uống cafe!”
“Cúp tiết hai tuần nay rồi à?” Bạch Nhạc Ninh nhớ mang máng Trần Hiểu Ý đã từng nói, giáo sư môn tiếng Anh của cô ấy tuy còn trẻ nhưng tư tưởng cổ hủ, luôn thích tìm cô gây phiền toái.
“Ai quan tâm anh ta chứ!” Trần Hiểu Ý đột nhiên đỏ mặt, căm phẫn chỉ lên trời, tức giận mắng to: “Cái tên chết tiệt. . . chấm tớ rớt môn tiếng Anh thì thế nào, tớ mới không thèm sợ, tớ và anh ta không đội trời chung! Giáo sư chó má gì chứ, khốn kiếp, đồ mặt người dạ thú khốn kiếp!”
Bạch Nhạc Ninh kinh ngạc, Trần Hiểu Ý chỉ là có chút ham vui, bình thường cũng không giữ mồm giữ miệng, nhưng Bạch Nhạc Ninh chưa từng thấy cô ấy ghét ai như vậy, ghét đến nỗi nói tục, phải biết rằng, người bạn thân này của cô mặc dù bề ngoài có vẻ ngây ngô, cái gì cũng không hiểu, nhưng trong thâm tâm thật ra là một người rất truyền thống, tuyệt đối tôn sư trọng đạo, trước mặt người ngoài vẫn luôn giữ hình tượng lạc quan sáng sủa, chỉ trừ mỗi việc thường xuyên thay bạn trai.
Ngày xưa khi Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý học cùng trường cùng lớp, cho dù có một vài thầy cô làm chuyện gì quá đáng, thế nhưng cô cũng chưa từng thấy Trần Hiểu Ý có phản ứng kịch liệt như ngày hôm nay, nhiều lắm cũng chỉ hơi càu nhàu, oán trách vài câu mà thôi.
Hôm nay mặc dù Bạch Nhạc Ninh nghe ra trong lời nói của bạn tốt có nhiều điều kỳ lạ, nhưng lại ngại cơn giận của cô ấy đang bùng phát nên chỉ đành đè nén sự nghi ngờ ở trong lòng, cùng Trần Hiểu Ý cúp tiết rời khỏi trường học.
Cô chân thành hy vọng bạn tốt sẽ không vì vậy mà bị rớt một môn vô cùng quan trọng.
Ai ngờ, vừa tới cửa lại đụng phải Lục Vịnh.
Bạch Nhạc Ninh không có thiện cảm với cậu ta, vì vậy cô quyết định vờ như không thấy, đi vòng qua bên cạnh thì lại bị Lục Vịnh kéo tay giữ lại.
“A, Ninh Ninh ngốc biến thành người mù rồi sao?” Lục Vịnh hất tóc, dáng vẻ lưu manh, dùng sức không nhỏ kéo lấy tay Bạch Nhạc Ninh.
Bạch Nhạc Ninh vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, cô khẽ quát: “Buông tay!”
Trần Hiểu Ý thấy dáng vẻ như vậy của Lục Vịnh thì không nhịn được mà ủng hộ bạn tốt: “Lục Vịnh, cậu làm gì
vậy? Buông Ninh Ninh ra, cậu không thấy cô ấy đau đến mức sắp khóc sao?”
‘Xoạt’ một tiếng, Lục Vịnh buông tay ra.
Bạch Nhạc Ninh xoa xoa cánh tanh, không muốn dính dáng quá nhiều đến cậu ta, vậy nên cô chỉ trừng mắt một cái rồi kéo Trần Hiểu Ý chuẩn bị rời đi, thế nhưng Lục Vịnh lại chặn các cô lại, ngước mặt hỏi: “Hai người không có tiết học sao? Có muốn tôi mời đi uống nước, ôn chuyện bạn cũ không?”
Trần Hiểu Ý giành mở miệng trước Bạch Nhạc Ninh: “Thôi khỏi, ai là bạn cũ của cậu? Ôn chuyện gì, cậu mà có chuyện cũ gì để nói? Tôi nhớ chúng ta chỉ học chung có một năm, hơn nữa lúc ấy....” Cô cố tình dừng lại một chút: “Lúc ấy cậu là một thằng quỷ to đầu, xấu xí, hay bắt nạt bạn học, lại còn chảy cả nước mũi nữa!”
Bạch Nhạc Ninh phì cười: “Thật sự có chảy nước mũi à?”
Trần Hiểu Ý nói như thật: “Dĩ nhiên, tớ vẫn nhớ rất rõ!”
Sắc mặt Lục Vịnh tái mét, cố gắng lắm mới không tiến lên đánh vào mặt Trần Hiểu Ý, cậu ta hít sâu một hơi, cố nở ra một nụ cười hết sức khó coi: “Cũng đã là chuyện xưa rồi, vậy mà cậu vẫn còn nhớ, chẳng qua...” Cậu ta nhấn mạnh: “Tôi đã tốt nghiệp đại học, sớm hơn các cậu một năm!”
Trần Hiểu Ý khoa trương ngạc nhiên, “Thật hay giả vậy? Ha ha, Ninh Ninh, cậu có thấy buồn cười không, thì ra đi học ở nước ngoài có thể có bằng cấp dễ dàng như vậy! Sớm biết thế thì tớ cũng đi du học, nói không chừng cũng có thể cầm được hai cái bằng tiến sĩ đấy!”
Bạch Nhạc Ninh kéo áo Trần Hiểu Ý, muốn bảo cô nói ít thôi, các cô không phải cố tình đến đây để trêu chọc Lục Vịnh, huống chi sắc mặt của đối phương cũng đã rất xấu rồi, chẳng may cậu ta muốn động tay động chân, bọn cô chỉ có hai người, chưa chắc có thể chiếm được thế thượng phong.
Nhận ra được sự nhắc nhở của bạn tốt, Trần Hiểu Ý tiêu sái phất phất tay, vội vàng tránh Lục Vịnh giống như đang tránh tà: “Bọn tôi còn có chuyện, gặp lại sau học-trưởng-Lục!” Ba chữ cuối cô cố tình nói to, trong giọng nói còn mang theo vài phần khiêu khích.
Ai ngờ Lục Vịnh không để ý tới sự khiêu khích của cô, chỉ xoay người lại nhìn Bạch Nhạc Ninh, cười bí hiểm: “Chồng chưa cưới của cậu tên Bạc Cạnh phải không? Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia anh ta đã từng đi họp phụ huynh cho cậu, cậu và cha cậu rất tin tưởng anh ta sao? Ha ha, một người đàn ông nếu muốn thành công, biện pháp tốt nhất là thông qua phụ nữ đúng không? Cậu không sợ... anh ta âm thầm chiếm đoạt tài sản nhà họ Bạch, sau đó phát triển sự nghiệp riêng của anh ta sao?”
Bạch Nhạc Ninh mở miệng, nhưng chẳng biết tại sao, lời vừa ra đến miệng lại không thể thốt ra.
Cô còn nhớ mấy ngày trước, lúc ăn cơm, baba có nhắc tới mấy người quen trong giới, cũng dẫn sói vào nhà, sau khi bị con rể nuốt lấy cổ phần thì lại ly hôn với con gái của bọn họ.
Lúc ấy, baba còn cười nói với anh Bạc: “Tiểu Cạnh, con không phải là loại người lòng lang dạ sói này chứ?”
Bạch Nhạc Ninh vốn chỉ coi đây là một chuyện cười, nhưng bây giờ nghe Lục Vịnh nói chắc chắn như vậy khiến cô không nhịn được mà có chút hoài nghi, chẳng lẽ lúc đó baba nói như vậy là để nhắc nhở anh Bạc? Hay là đang nhắc nhở cô? Không đúng, anh Bạc không phải loại người như vậy? Vậy rốt cuộc lời nói của Lục Vịnh là có ý gì? Tại sao baba lại nói như vậy?
Trông thấy Bạch Nhạc Ninh có vẻ xao động, trên mặt còn có chút nghi ngờ, Lục Vịnh biết mục đích của mình đã thành công một nửa, vì vậy cậu ta nói một câu cuối cùng: “Có nghi vấn gì thì cứ hỏi tôi.” Sau đó chỉ cười nói tạm biệt với bọn họ, hai tay đút vào túi quần, xoay người rời đi, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
Trần Hiểu Ý hồi thần lại thì giật mình vỗ vỗ ngực: “Thật là tổn thọ mà! Đang yên đang lành, thằng nhóc thúi kia sao tự dưng lại cười âm hiểm như vậy chứ?”
Ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Bạch Nhạc Ninh: “Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn, lòng dạ tiểu nhân, cậu đừng trúng kế của cậu ta! Tớ cảm thấy mặc dù Bạc Cạnh có chút gian xảo nhưng năng lực không tệ, anh ấy không cần thiết phải tăm tia đến công ty nhà cậu! Hơn nữa, nếu không nhờ anh ấy thì Bạch thị có thể phát triển như bây giờ sao?”
“Tớ biết, chẳng qua chỉ có chút lo lắng mà thôi...” Bạch Nhạc Ninh tự mình lẩm bẩm, cô sửng sốt hồi lâu rồi lại đột nhiên nói với Trần Hiểu Ý: “Đương nhiên là tớ tin tưởng anh Bạc, Lục Vịnh nói vậy, nhất định là trong công ty của baba có người nói xấu anh Bạc, sau đó mới truyền đến tai cậu ta! Không được... Ý Ý, tớ phải tới công ty của ba tớ một chuyến, không thể đi cafe với cậu rồi!”
Trần Hiểu Ý vỗ mạnh vào lưng cô: “Aiz, tớ đã sớm biết cậu là người đã có chồng thì không cần bạn bè! Được rồi, đi đi, đi đi, tớ mới không thèm ngăn cản cậu đâu!”
Bởi vì thứ hai Bạch Nhạc Ninh chỉ học có hai tiết cho nên cô gọi một chiếc xe chạy thẳng tới công ty xây dựng Bạch thị, cũng không cần phải lo lắng trễ học.
Kể từ khi lên đại học, thời gian của Bạch Nhạc Ninh so với ngày thường còn rảnh rỗi hơn nhiều, bình thường khi cô không có tiết học, cũng không phải đi cùng với Trần Hiểu Ý thì sẽ chạy đến Bạch thị, quấn lấy Bạc Cạnh, bắt anh nói chuyện với cô, hoặc làm một cô chủ nhàm chán, đi đây đó quan sát để giết thời gian.
Dù sao Bạch Nhạc Ninh cũng tự nhận mình chẳng phải là loại học sinh chăm chỉ giỏi giang, chỉ cần đủ điểm để qua là tốt rồi, đối với chuyện này, Bạc Cạnh và cha Bạch cũng không yêu cầu quá cao.
Cũng chính vì vậy, mấy cô tiếp tân ở đại sảnh tầng trệt của công ty xây dựng Bạch thị đã sớm biết Bạch Nhạc Ninh, đồng thời cũng biết cô và phó tổng giám đốc đẹp trai đến mức không có thiên lý kia đã đính hôn, hai người lại còn rất ân ái.
Tình yêu lãng mạn, ai nấy đều thích nghe những chuyện yêu đương của hai người, vì vậy khi rảnh rỗi, đám chị em phụ nữ trong công ty lại lôi bọn họ ra để tám, thuận tiện chia sẻ một chút chuyện tình của mình.
“Chị đã nói với cô rồi, công chúa nhỏ của Bạch thị chúng ta, dáng dấp đã đẹp thì thôi, dù sao thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhà giàu cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy thật là tốt số nha!” Cô gái tiếp tân đang lúc rảnh rỗi, thấy trong đại sảnh cũng chẳng có mấy người, không ai chú ý đến mình thì không nhịn được mà quay sang phía người mới, phát huy tinh thần bát quái.
Người mới có chút mờ mịt: “Tốt số?” Cô là nhân viên mới đến ngày đầu tiên, cũng chưa hiểu rõ ý của đàn chị.
Đàn chị Ất tiếp tục nói: “Phó tổng giám đốc Bạc, Bạc Cạnh của chúng ta, cô không biết sao?”
Phó tổng giám
đốc Bạc? Dĩ nhiên là cô biết! Không chỉ là biết mà còn là biết rất rõ!
Người mới lập tức gật đầu, vẻ mặt mơ mộng, “Rất đẹp trai, lại còn trẻ.... Ngày hôm qua anh ấy còn cười với em! Em, em.... suýt chút nữa thì ngất rồi...”
Đàn chị Giáp vỗ vỗ vai đầy thông cảm, thành khẩn nói: “Cô bé, phó tổng Bạc đối với ai cũng đều cười như vậy, đó là bởi vì anh ấy không giống phó tổng Đào, không phải là một người đàn ông vô tình!”
Đàn chị Ất cũng vỗ vai người mới, khuyến khích nói: “Ráng học hỏi kinh nghiệm của tụi chị nhiều một chút, như vậy thì cô sẽ không bị ngất xỉu khi trông thấy nụ cười của phó tổng Bạc.”
Dừng lại trong chốc lát, đàn chị Giáp lại tiếp tục bát quái: “Nhưng mà em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, phó tổng Bạc của chúng ta đã đính hôn rồi, nhìn thấy không, trên tay anh ấy còn đeo một chiếc nhẫn kim cương số lượng có hạn, đó không phải là trang sức mà là nhẫn đính hôn! Vợ chưa cưới của anh ấy chính là công chúa nhỏ của Bạch thị chúng ta đấy!”
Người mới chớp mắt vài cái: “Còn trẻ như vậy mà đã đính hôn rồi? Chẳng lẽ bởi vì phó tổng Bạc muốn bám váy quan hệ.....”
Mới 30 tuổi mà Bạc Cạnh đã có thể bò lên vị trí này, đạt được tiêu chuẩn giống như anh, quả thật cũng coi như là quá trẻ tuổi rồi.
Tiền bối Ất lập tức vì bạch mã hoàng tử trong lòng mình mà giải thích: “Cô không hiểu thì đừng nói lung tung! Phó tổng Bạc đối với Bạch tiểu thư là một lòng một dạ, nói theo cách của tôi là, trên thế gian này không có ai si tình hơn phó tổng Bạc nữa! Nếu không thì công chúa nhỏ sao có thể tốt số như vậy được? Người ta không chỉ có gia cảnh tốt, rất xinh đẹp, lại còn có chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã si tình như vậy, thiệt là muốn cho người khác không ghen tỵ cũng khó!”
Người mới cũng tò mò: “Hả? Thanh mai trúc mã? Vậy chẳng phải phó tổng Bạc và Bạch tiểu thư đã sớm....” Còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị cắt ngang.
Đuôi mắt trông thấy cách đó không xa, có một người sắp bước vào cửa lớn, đàn chị Giáp quyết định nói thật nhanh: “Những chuyện này sau này cô làm lâu thì sẽ biết, bây giờ, có người đến rồi!”
Đàn chị Ất nghe thấy tiếng động thì vội vàng cùng đàn chị Giáp chỉnh sửa quần áo rồi đứng dậy, vẻ mặt nhiều chuyện lập tức trở nên thanh cao lịch sự, nở một nụ cười thật tươi, miệng vẫn không quên dịu dàng lên tiếng: “Hoan nghênh tới công ty xây dựng Bạch thị! Xin hỏi cô tìm ai?”
Người mới trợn mắt há mồm nhìn kỹ thuật biến sắc mặt điêu luyện của bọn họ, trong lòng kinh ngạc bội phục không thôi.
Chẳng qua, cô còn chưa kịp bắt chước đàn chị, trưng ra nụ cười mà mình đã luyện tập nhiều ngày thì đã nghe bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: “Xin chào! Cho hỏi anh Bạc có ở trên lầu không?”
Vừa ngẩng đầu, lại trông thấy một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi, đang đứng trước quầy tiếp tân, dùng một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào để nhìn các cô.
Cô ấy là ai? Người mới còn chưa hiểu, chỉ nhìn hai đàn chị, ai ngờ hai người đó lại nháy mắt với cô, còn dùng khẩu hình nói ba từ: “Công chúa nhỏ.”
À, thì ra đây chính là vợ chưa cưới của phó tổng giám đốc Bạc! Quả nhiên là trẻ tuổi, lại còn rất xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt! Nói vậy, thật sự rất xứng đôi với phó tổng Bạc, có điều, tuổi của cô ấy có phải là vẫn còn nhỏ hay không? Hình như năm nay phó tổng Bạc cũng đã 29 rồi? Nếu như nói đến tuổi tác thì có lẽ cô ấy xứng với phó tổng Đào hơn.
Người mới đang mãi nghĩ đến vấn đề này, lại nghe đàn chị Giáp cười nói với công chúa nhỏ: “Bạch tiểu thư, hiện tại chắc là phó tổng Bạc đã chuẩn bị đi họp, nhưng trợ lý Nhậm cũng đang ở trên lầu, mời Bạch tiểu thư lên lầu trước, để chúng tôi liên lạc với phòng làm việc của phó tổng, để trợ lý Nhậm sắp xếp cho cô....”
Bạch Nhạc Ninh vốn đang lo lắng cô đến sớm như vậy thì Bạc Cạnh đã đi họp, bây giờ nghe nhân viên tiếp tân nói thế thì không khỏi có chút ngượng ngùng: “Làm phiền các cô, tự tôi đi lên là được rồi, không cần phải làm chậm trễ công việc của trợ lý Nhậm.”
“Bạch tiểu thư đừng khách khí, đây là việc chúng tôi phải làm!” Một cô nhân viên tiếp tân khác vừa gác điện thoại xuống thì đã quay sang cười nói với Bạch Nhạc Ninh.
Chờ Bạch Nhạc Ninh đi rồi thì các người vừa gọi điện thoại thông báo lên phòng làm việc của phó tổng mới thở ra một hơi, sau đó ngơ ngác nhìn người vừa đi vào trong thang máy, nói: “Thấy không? Cô ấy chính là thiên kim duy nhất của chủ tịch Bạch, Bạch Nhạc Ninh đấy, thế nào? Rất đẹp đúng không?”
Một người khác bổ sung: “Không biết đã gặp cô ấy bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng lễ phép như vậy, hoàn toàn không ỷ mình là thiên kim của chủ tịch mà xem thường chúng ta, nhà chủ tịch gia giáo tốt thật!”
Vậy mà, giờ phút này, trong đầu của người mới chỉ có một nghi vấn: “Cái đó, mọi người không cảm thấy. . . Phó tổng Bạc của chúng ta là ‘trâu già gặm cỏ non’ sao?”
Cô gái nhỏ còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy mà phó tổng Bạc cũng có thể xuống tay được?
Cô gái nhỏ còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy mà Bạc Cạnh cũng có thể xuống tay được?
Cũng có đồng dạng nghi vấn, Nhậm Dương, thân là học trưởng của Bạc Cạnh thời đại học, hôm nay đã là trợ lý đặc biệt bên cạnh phó tổng giám đốc của công ty Bạch thị, hầu như tuần nào Nhậm Dương cũng gặp Bạch Nhạc Ninh ít nhất một lần, mà mỗi lần trông thấy Bạch Nhạc Ninh thì nghi vấn trong lòng anh lại tăng thêm một phần.
Anh thật sự hoài nghi, thời còn học đại học, cái cậu đàn em chưa từng có một scandal nào với nữ sinh này của anh, rốt cuộc là đã lừa gạt con gái nhà người ta thế nào, chẳng lẽ đây chính là. . . ‘gần quan được lộc’ trong truyền thuyết sao?
Trong mắt Nhậm Dương, Bạch Nhạc Ninh mới chỉ có 20 cái xuân xanh, không trang điểm phấn son, ăn mặc cũng không theo kiểu phụ nữ thành thục, bình thường cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân đơn giản, hoặc có hôm thì mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc không xõa thì cũng buộc đuôi ngựa, lắc lư ở sau đầu, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của một thiếu nữ ngây thơ trong trắng, ở bên Bạc Cạnh, một con cáo già trên thương trường, quả thực là không mấy hòa hợp.
Thế nhưng Bạc Cạnh lại có bản lĩnh biến cái sự ‘không hòa hợp’ đó trở thành ‘hết sức hòa hợp’, lúc bọn họ đứng cạnh nhau, cái mọi người chú ý đầu tiên không phải là tuổi tác của hai người chênh lệch thế nào mà chỉ là hâm mộ mối tình thanh mai trúc mã lãng mạn, xứng đôi vừa lứa.
Đối với Bạch Nhạc Ninh dáng vẻ như học sinh tiểu học ngây thơ non nớt đang ngồi trên ghế sofa, mặc dù trong đầu Nhậm Dương có vô số suy nghĩ, hơn nữa bản thân anh cũng coi như là ‘gần quan được lộc’, nhưng bản thân anh vẫn luôn im lặng, chỉ dùng nụ cười mang tính chất nghề nghiệp ra để nói chuyện: “Bạch tiểu thư, phó tổng Bạc đang xem sơ qua các tài liệu cần thiết trước buổi họp.” Nhẹ nhàng đặt ly nước chanh mà thư ký vừa mang vào đặt ở trước mặt Bạch Nhạc Ninh: “Có gì cần thiết thì có thể nói với thư ký Phùng, cô ấy sẽ giải quyết giúp cô.”
Cho dù biết vị trợ lý đặc biệt của phó tổng
giám đốc này đã có vợ con, cười với cô cũng chỉ là lễ phép căn bản, thế nhưng mị lực trong nụ cười của Nhậm Dương vẫn là vô địch, cười một cái là có thể mê hoặc lòng người, khiến cho Bạch Nhạc Ninh cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô hơi cúi đầu, cẩn thận tránh đi sóng điện mà trợ lý khiến cho đông đảo mỹ nữ hâm mộ kia trong lúc vô tình phát ra: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh Nhậm Dương gọi em là Nhạc Ninh được rồi.”
Nhậm Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng vẫn không thay đổi, vẫn kiên trì gọi cô như cũ: “Xin Bạch tiểu thư chờ một chút, phó tổng cũng sắp xem xong rồi, có dư khoảng mười phút, tôi nghĩ hai người có thể nói vài câu.”
Bạch Nhạc Ninh vội vàng khoát tay: “Không, không cần đâu! Để cho anh Bạc làm việc đi, tôi ở đây chờ...”
“Cũng không phải là hội nghị quan trọng.” Nhậm Dương thành thục cắt ngang lời nói của cô: “Phó tổng tham dự cũng chỉ là để tỏ lòng coi trọng mà thôi.” Lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, lật giở một hồi mới nói: “Tiến độ tuần trước đã vượt mức quy định, hội nghị đàm phán cấp cao cùng với Lục thị đã diễn ra được một thời gian, lịch trình hôm nay của phó tổng, buổi sáng chỉ có hai cuộc họp, buổi chiếu một cuộc liên hoan, cho nên Bạch tiểu thư không cần phải băn khoăn quá nhiều.”
Bạch Nhạc Ninh xấu hổ cười cười, lại chợt nghĩ tới cái tên mình vừa mới nghe: “Lục thị? Lục thị nào?”
Còn có mấy cái Lục thị chứ? Nhậm Dương khéo léo che giấu ý nghĩ sâu trong đôi con ngươi: “Là xí nghiệp Lục thị mà công ty sắp thu mua.”
“Vậy có phải Lục thị có một người gọi là Lục....”
Bạch Nhạc Ninh còn chưa hỏi xong thì cửa phòng đã mở ra, Bạc Cạnh từ bên ngoài bước vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch trong tay: “Trợ lý Nhậm, đằng sau bản kế hoạch này ghi chú danh sách có chút vấn đề, tranh thủ cuộc họp chưa bắt đầu thì đưa cho thư ký Phùng bỏ đi, đi in một bản khác.”
Ở công ty, Bạc Cạnh có thói quen gọi thẳng chức vụ của Nhậm Dương, chẳng qua bên trong, quan hệ của anh và vị học trưởng này rất tốt, có thể coi như anh em thân thiết.
Nhậm Dương tiến lên cầm lấy tờ giấy nhẹ tên trong tay anh, sau đó lại thấp giọng nhắc nhở: “Bạch tiểu thư tới.”
Lúc Bạc Cạnh bước vào thì Bạch Nhạc Ninh đã đứng dậy, nhưng ánh mắt của cô lại không dám nhìn anh, bởi vì hiện tại chỉ cần cô thấy khuôn mặt của Bạc Cạnh, nghe thấy giọng nói của anh thì trong đầu lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, khiến khuôn mặt cô nóng ran, tim đập thình thịch.
Bạc Cạnh nghe nói thì ngẩng đầu lên, khoảnh khắc trông thấy Bạch Nhạc Ninh, ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng.
Nhậm Dương đứng bên cạnh trông thấy thế thì tạch lưỡi.
Cậu đàn em khóa dưới này của anh năm đó trong trường đại học thực sự là một người có tiếng tăm, thậm chí đã từng đạt được danh hiệu ‘sát thủ mặt cười’, chỉ vì khuôn mặt cậu ấy hiếm khi biến sắc, bốn mùa trong năm vẫn luôn mỉm cười tự nhiên, bề ngoài xuất chúng, cử chỉ thì luôn để lộ ra một loại khí chất ưu nhã mê người, nhưng lời nói thì lại như chém đinh chặt sắt, khí thế sắc sảo khiến cho người ta không dám đến gần.
Chẳng qua chỉ như vậy thì cũng chưa tính là gì, chuyện nổi tiếng nhất của Bạc Cạnh chính là đã thẳng thừng từ chối hoa khôi trường bọn họ, thậm chí đối phương còn tự nguyện hiến thân mà anh cũng chẳng thèm ngó tới, còn khuyên ngược lại người ta, nói là con gái thì nên tự trọng, làm cho cô gái hoa khôi nào đó khóc hết nước mắt, từ đó cũng không tiếp xúc với nam sinh nữa.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện xảy ra năm ấy, những vấn đề cảm thấy không hợp lý đều có thể giải thích, hẳn là trong lòng cậu ấy đã sớm có đối tượng, cho nên mới có nhận định giống như thánh tăng, không gần nữ sắc.
Nhậm Dương suy nghĩ vô cùng sâu xa, nhưng Bạc Cạnh cũng không để cho anh ta có cơ hội suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Vội vàng nói mấy câu về những chi tiết nhỏ cần thảo luận, Bạc Cạnh lại phân phó: “Hoãn cuộc họp lại khoảng mười phút, đưa tài liệu cho giám đốc điều hành nghiên cứu cẩn thận đi.”
Nhậm Dương khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh để dọn dẹp đống tài liệu nằm rải rác trên bàn, xếp gọn vào trong cặp, sau đó mới kẹp trong cánh tay, nói tạm biệt với Bạch Nhạc Ninh: “Bạch tiểu thư, tôi đi trước.”
Bạch Nhạc Ninh cũng vội vàng chào anh ta: “Hẹn gặp lại, anh Nhậm Dương!”
Nhậm Dương hơi ngẩn ra, lại nhìn đến vị nào đó dường như là đang rất muốn tự mình đuổi người, lúc này anh mới xoay người, đẩy một cửa phòng khác thông ra ngoài hành lang phòng làm việc, tâm tình khoái trá, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trước khi đi, anh vẫn không quên giúp hai người đóng kín cửa, tránh cho người không thức thời mà chạy vào làm gián đoạn tình yêu anh anh em em mà bọn họ sắp sửa trình diễn.