Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 86




Uông Tuyết Thảo đã chính thức bị tuyên án, bởi vì tội cố ý mưu sát cùng tội mua người đi giết người, hơn nữa còn hít ma túy, gộp tội lại, sau khi nộp một khoản tiền phạt lớn, bị tuyên án mười lăm năm tù.

Đỗ lão phu nhân giống như già đi mười tuổi, cả người không gượng dậy nỗi, vẻ mặt ấm ức, công ty đã rất loạn cũng không có ý định đi quản lý.

“Lão phu nhân, nhà máy trước kia vẫn hợp tác với chúng ta đã gọi điện thoại tới giục tiền hàng.” Thượng Tá Thần nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đặt một phần tài liệu vào tay của lão phu nhân, “Hay là con đi ứng phó bọn họ trước.”

“Bên ngân hàng nói thế nào?” Đỗ lão phu nhân bây giờ cũng không còn để ý nữa, chuyện của Uông Tuyết Thảo đã là hạt bụi lắng xuống, dù cho bà có tâm, cũng vô lực hồi thiên*. Chỉ có thể quản lý tốt công ty, giữ lại một chút tiền riêng, chờ đứa nhỏ kia ra tù, sau này còn có để mà dùng.

(*) Vô lực hồi thiên: Không thể đảo ngược tình huống.

Nhưng mà bây giờ công ty đã như vậy, coi như là muốn duy trì, cũng làm cho bà cảm thấy mệt mỏi, điện thoại thúc giục, điện thoại đòi nợ, bà ứng phó không nỗi.

“Bên ngân hàng hôm nay đã là hạn chót, nếu như hôm nay không trả trước khi ngân hàng tan làm, bọn họ sẽ kiện ra tòa.” Thượng Tá Thần tìm thông báo thúc giục của ngân hàng đặt ở tay của lão phu nhân.

“Ai-----”

Một tiếng thở dài sâu kín, vẻ mặt của lão phu nhân mệt mỏi lấy tay chống trán, ngơ ngác nhìn thông báo ở trên bàn, chẳng lẽ là đã sai rồi sao? Mình thật sự đã sai rồi sao?

Bà không muốn D.S lâm vào tình trạng như vậy, bà chỉ muốn quan tâm chuyện của Tuyết Thảo, muốn bù đắp cho Tinh Vũ. Coi như là vì mình không thể bên cạnh nó nhiều năm như vậy, nhìn nó lớn lên. Đứa bé Tuyết Thảo kia lớn lên rất xinh đẹp, người cũng khéo léo, bà cho là Ngự Đình sẽ thích.

Nếu quả thật có thể để cho hai người bọn họ thành một đôi, vậy cũng đã thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm của bà.

Nhưng mà, cuối cùng bà đã sai rồi, Ngự Đình hoàn toàn không có ý với Tuyết Thảo. Ngược lại là Tuyết Thảo, tự tình nguyện. Bà cho là, chỉ cần mình dùng một chút thủ đoạn, vẫn có thể thúc đẩy đoạn nhân duyên này.

Một sự sai lầm, sai lầm suốt đời.

Năm đó, bởi vì sai lầm của mình, ma xui quỷ khiến nhận chi phiếu của Uông gia, ra nước ngoài du học. Nếu như ban đầu bà có thể kiên trì một chút, dũng cảm một chút, có lẽ cục diện hôm nay sẽ hoàn toàn khác.

Già rồi, bà già rồi, cũng không muốn quản nhiều nữa.

“Lập tức chuẩn bị tài liệu, D.S phá sản.” Đỗ lão phu nhân nói ra từng câu từng chữ, nói xong câu đó, giống như là bà đã dùng hết sức lực toàn thân, mệt mỏi tựa vào ghế, khẽ nói: “Đi ra ngoài đi! Ta muốn yên tĩnh một mình.”

“Dạ.” Thượng Tá Thần bước nhanh ra ngoài.

Thống trị trong ngành, công ty D.S lãnh đạo hàng đầu thế giới, cứ như vậy tuyên bố phá sản. Hành động đột ngột kia, làm cho tất cả mọi người không kịp phòng bị, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu được đạo lý trong đó.

Sau khi Đỗ Ngự Đình rời khỏi công ty, rất nhiều nhân viên cao cấp của công ty đều nghỉ việc, hơn nữa rất nhiều nhà máy đã ngưng hợp tác với D.S, không có nhân viên, không có tiền bạc, D.S lập tức bước tới ranh giới muôn vàn khó khăn.

Hơn nữa có lời đồn lúc Đỗ Ngự Đình rời đi, mang theo sự nghiệp và công ty tự mình sáng lập ở nước ngoài, nói cách khác chính là sản nghiệp của D.S hoàn toàn không nhiều lắm, hơn nữa lúc Đỗ Ngự Đình rời đi hoàn toàn không có cách nào sinh tồn.

. . . . . . . . . . . . .

Bên trong gian phòng lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo, một đôi vợ chồng ngồi ở bên bàn trà.

“Đỗ thiếu, anh mời chúng tôi tới đây, có phải là muốn nói chuyện của Y Y không?” Lăng Vận Thành lúng túng cười, không dám nhìn ánh mắt của Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình không nói gì, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn nhìn bình trà trên cái bàn trà. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cái bàn nhỏ màu đen, sương mù dày đặc, trong mắt của anh bỗng nhiên lộ ra sát khí. Vợ chồng Lăng gia ba lần bốn lượt tìm tới cửa, lại làm phiền Ninh Noãn Dương nhưng anh vẫn không xuống tay.

Hôm nay xem ra, sự phóng túng của anh đã trở thành lý do bọn họ không kiêng kỵ anh.

Chẳng qua là, tại sao vợ chồng Lăng gia lại bỗng nhiên tìm tới cửa, chuyện này ngược lại rất đáng nghi.

“Thiếu gia!” Từ ngoài cửa vệ sĩ đi vào, cầm rương da màu đen trong tay để lên bàn.

“Lăng tiên sinh, Lăng thái thái, tôi chuẩn bị một phần đại lễ cho hai người.” Đỗ Ngự Đình đưa tay mở khóa rương da.

Cái rương được mở ra, bên trong rương chứa đầy tiền mặt.

Ánh mắt của Lăng Vận Thành và Hàn Tuệ nhất thời sáng lên, nói chuyện cũng trở nên cà lăm, “Này, này, số tiền này, đều là cho, cho bọn tôi?” Bọn họ cho là mình đã nghe nhầm, hoặc là nhìn nhầm rồi, dụi mắt, không sai, đồ ở trong rương chính là tiền mặt.

“Ừ.” Đỗ Ngự Đình gật đầu cười yếu ớt, khẽ nói: “Nhưng mà trên thế giới không thể ăn chùa. Đương nhiên, tiền của tôi cũng không thể lấy không. Tôi muốn hỏi Lăng tiên sinh và Lăng thái thái một vấn đề nhỏ, hai người thành thật trả lời, thì số tiền này tự nhiên là sẽ của hai người.”

“Vấn đề?”

“Đúng vậy!” Đỗ Ngự Đình lấy ra một xấp tiền mặt từ trong rương, chất lên bàn, hình ảnh kia nhìn qua vô cùng hấp dẫn, “Tại sao cái người nói thiếu phu nhân của Đỗ gia là Lăng Y Y? Ban đầu không phải là các người tự tay chôn cất Lăng Y Y hay sao?”

Hàn Tuệ nhìn xấp tiền trước mặt, nuốt nước miếng, “Là..... Ôi.....” Lăng Vận Thành đưa tay che miệng của bà, khẽ nói: “Không thể nói, em muốn chúng ta chết sao?”

“Có cái gì không thể nói, anh bị ngu à, nhiều tiền như vậy, chỉ cần trả lời một vấn đề, tại sao lại không nói?” Hàn Tuệ kéo tay của hắn ra, nói: “Trước kia không phải anh nói muốn mua xe sao? Có số tiền này, chẳng những là xe, chúng ta còn có thể mua một căn nhà cạnh bờ biển.”

“Hai người quyết định xong chưa? Nói hay không?” Ý cười ở trong mắt của Đỗ Ngự Đình rõ ràng là rất xán lạn, nhưng không biết tại sao, lại làm cho người ta rùng mình một cái.

“Nói, nói, nói, dĩ nhiên là nói.” Hàn Tuệ không ngừng gật đầu, “Trước kia là chúng tôi tự tay xử lý hậu sự của một nhà đại ca, cũng là chúng tôi nhìn Y Y được chôn cất, nói thật, chúng tôi không tin Y Y chưa chết. Nhưng mà có người nói cho chúng tôi biết, nói dáng dấp của Đỗ thiếu phu nhân và Y Y giống nhau như đúc.”

Nói cách khác, bọn họ tới đây chỉ đơn thuần là muốn lừa một khoản tiền, cũng không biết, cũng không cho rằng Ninh Noãn Dương là Lăng Y Y.

“Được, lưu loát, cái này là của bà.” Đỗ Ngự Đình tán thương gật đầu, đẩy xấp tiền đến trước mặt của vợ chồng Lăng gia, anh lại lấy ra một xấp nhiều tiền mặt hơn từ trong rương: “Vấn đề thứ hai, người đó là ai?” Đây mới là vấn đề anh muốn biết nhất.

“Người đó...... Chúng tôi cũng không biết.” Hàn Tuệ lắc đầu, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của Đỗ Ngự Đình.

“Không sao.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, lại lấy ra một xấp tiền mặt từ trong rương, chồng lên xấp tiền mặt trước đó, tiếc nuối thở dài nói: “Chẳng qua là số tiền này.....”

“Tôi nhớ rồi, nhớ rồi.” Hàn Tuệ không ngừng hét lên, hoàn toàn bị tiền mê hoặc, “Chẳng qua là người kia chúng tôi thật sự không biết, là anh ta chủ động tìm chúng tôi.”

“Thấy qua chưa?”

“Thấy qua.”

“Bộ dáng như thế nào?”

“Nam, rất trẻ tuổi, vóc dáng rất cao, bộ dạng cũng rất đẹp.” Hàn Tuệ vừa nghĩ tới bộ dáng của người đàn ông mỗi lần anh ta cung cấp tin tức, lại bỗng nhiên nói: “Bất qua nhìn anh ta giống như là làm việc cho người khác, giống như anh vậy.” Bà đưa tay chỉ vệ sĩ đứng ở sau lưng của Đỗ Ngự Đình.

“Đùng-----”

“A...... Cứu mạng.....”

Một tiếng súng vang lên, vợ chồng Lăng gia bị dọa đến ôm tiền núp ở dưới ghế sô pha.

“Đỗ Ngự Đình-----”

Một tiếng hét lớn, Lục Tử Viễn đã đứng ở cửa.

“A Viễn.” Vợ chồng Lăng gia run rẩy bò ra ngoài từ dưới ghế sô pha, “A Viễn, tại sao con lại tới đây?”

“Chú Lăng, dì Hàn?” Lục Tử Viễn kinh ngạc nhìn hai người bò ra từ dưới ghế sô pha, lại nhìn tiền mặt trên bàn, “Đúng lúc các người đều ở chỗ này, tôi đỡ phải đi hai chuyến.”

“Ngồi xuống rồi nói.” Đỗ Ngự Đình khách khí vươn tay, mời Lục Tử Viễn ngồi xuống.

“Không cần.” Lục Tử Viễn lạnh lùng lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đặt lên bàn, nhìn vợ chồng Lăng gia: “Chú Lăng, con muốn biết trước khi Lăng gia gặp chuyện không may, ba phần bảo hiểm này là ai mua cho bọn họ?”

Nếu như là ba mẹ của Lăng Y Y mua, chỗ người thụ ích phải ghi tên Lăng Y Y mới đúng? Nhưng mà ngay cả chỗ người thụ ích trên bảo hiểm của Y Y, cũng ghi tên của Lăng Vận Thành, hơn nữa khéo nhất ở chỗ bảo hiểm vừa có hiệu lực không bao lâu, Lăng gia liền xảy ra chuyện.

“Chú, làm sao chú biết được?” Lăng Vận Thành không tự nhiên mở to mắt, ấp úng nói: “Có lẽ, có lẽ là anh hai và chị dâu mua.”

“Nếu quả thật là bác trai mua, chỗ người thụ ích phải ghi trên Lăng Y Y mới đúng, tại sao lại có tên của chú?” Đây mới là chỗ mà Lục Tử Viễn không hiểu. Nếu như phần bảo hiểm này có vấn đề, vậy ba mẹ Lăng gia chết là do Lăng Vận Thành cố ý mưu sát, nhưng mà nếu như là như vậy, tại sao mọi chứng cứ lại hướng về Đỗ Ngự Đình?

“Chú..... Chúng không biết, không biết.” Lăng Vận Thành đã chảy mồ hôi đầy mặt, “Chú thật sự không biết.”

“Làm sao bọn ta biết người chết lại ghi tên của bọn ta trên bảo hiểm, con muốn biết, không bằng tự đi hỏi bọn họ là được rồi.” Hàn Tuệ hung hăng đứng dậy, chắn trước mặt chồng mình, vẻ mặt hùng hồn, “Bọn ta cũng là người của Lăng gia, tại sao không thể thừa kế?”

“Tại sao chỗ người thụ ích trên bảo hiểm của Y Y lại viết tên của các người?” Không để ý đến Hàn Tuệ đang ngang ngược vô lý, mà chỉ nhìn Lăng Vận Thành ép hỏi.

Không nghĩ tới, người bình thường luôn ôn hòa như vậy, vậy mà bây giờ lại sắc bén như vậy, ánh mắt có thể giết người.

“Sau khi bảo hiểm có hiệu lực không lâu, một nhà ba người của Lăng gia đều xảy ra tai nạn, cuối cùng người thụ ích lại là các người, điều này làm cho con không có cách nào không nghi ngờ.” Lục Tử Viễn chậm rãi nói, anh giam mình ở nhà suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra được manh mối gì. Anh quyết định đi tìm Đỗ Ngự Đình hỏi cho rõ ràng, lại không nghĩ tới có thể gặp chú và dì cũng Y Y cũng ở đây, như vậy vừa đúng lúc, anh có thể hỏi một lần, đối chất rõ ràng với nhau.

“Thắng xe bị người ta động tay động chân, động cơ cũng bị người động tới, đêm đó mưa to, thắng xe mất khống chế đụng vào bồn hoa ven đường, mới phát sinh ra tai nạn xe cộ thảm thiết như vậy.” Đây là nghi điểm mà Lục Tử Viễn tìm được ở trên xe, “Chiếc xe này là chiếc xe yêu quý của bác trai vừa mới mua, hoàn toàn không để cho người khác đụng vào, coi như là tài xế, cũng là bác ấy tự mình lái xe. Có thể lấy được chìa khóa, vào trong xe, chỉ có chú.”

Tai nạn xe cộ kia, anh mất đi cô.

Trải qua bao nhiêu đêm chưa chộp mắt, bao nhiên cơn ác mộng mỗi đêm, cô cuối cùng cũng đã trở lại. Trở lại với thân phận mới, chẳng qua là, người bên cạnh cô đã không phải là anh.

Anh không biết, còn có thể tìm lại cô hay không?

Trên mặt của Lăng Vận Thành chảy đầy mồ hôi, hai chân cũng không nhịn được run một cái, “Chú, chú......”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.