Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 78-2




“Hahaha.” Mộ Ngưng Tử đắc ý cười lớn.

“Không hổ là chị Ngưng Tử.” Ninh Noãn Dương giơ ngón tay cái, trong lòng nói tràn đầy sự kính nể, nể phục sát đất.

“Noãn Noãn, anh.....” Đỗ Ngự Đình bước tới, giật môi, muốn nói gì đó.

“Đi ra ngoài-----” Vẻ mặt của Ninh Noãn Dương trong nháy mắt chuyển sang lạnh lùng.

“Noãn Noãn, em đừng tức giận, anh biết là anh không đúng, anh không nên đối xử với em như vậy.” Lời nói của Đỗ Ngự Đình không mạch lạc, giải thích: “Anh chỉ là, chẳng qua.....”

Ninh Noãn Dương không để ý tới anh, mà tự mình dùng đũa gắp một ít miến trong nồi đất vào chén thô kiểu Trung, “Thơm quá!” Cô hít một hơi thật sâu, mùi thơm của thịt bò trong nháy mắt truyền tới, thịt bò hầm hơi nhừ, mùi thơm hết sức nồng nặc.

“Noãn Noãn, đừng ăn!” Đỗ Ngự Đình bước nhanh tới, đưa tay lấy cái chén trong tay của Ninh Noãn Dương, “Đừng ăn!” Bộ dạng của anh khẩn trương.

“Rất thơm! Tại sao không thể ăn?” Mộ Ngưng Tử e sợ thiên hạ bất loạn, bất quá nhìn miến trong nồi đất, thật sự rất muốn ăn, nhất là mùi thơm này, ngay cả cô cũng muốn ăn vài miếng.

“Mộ Ngưng Tử.” Đỗ Ngự Đình mở to mắt nhìn Mộ Ngưng Tử, hận không thể lột da cô ta mới phải, còn ngại chưa đủ loạn sao? Anh lại chuyển sang nhìn Ninh Noãn Dương, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Bảo bối, cái này bẩn lắm, không thể ăn, nếu như em muốn ăn, anh lập tức cho người lại đưa lên một phần khác.”

Cái nồi đất kia, bên ngoài đen kịt, dính không ít bùn, ngộ nhỡ những thứ bẩn thỉu kia không cẩn thận vào trong nồi đất, ăn vào chỉ sợ là sẽ tiêu chảy.

Ninh Noãn Dương suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cười, đưa tay chỉ Đỗ Ngự Đình: “Anh đi làm.”

“Anh?” Đỗ Ngự Đình không tin nhìn hướng tay cô đang chỉ, ánh mắt cuối cùng rơi trên người mình.

“Đúng vậy, chính là anh.” Ninh Noãn Dương gật đầu.

“Bảo bối, anh không biết cái này, anh để cho thím Trương làm cho em, tay nghề của thím Trương.....” Trên đầu của Đỗ Ngự Đình rơi xuống đầy hắc tuyến, anh làm sao có thể làm những chuyện bếp núc, ngay cả phòng bếp anh còn chưa vào.

“Có đi hay không?” Ninh Noãn Dương cũng mặc kệ những thứ này, cô hơi nheo mắt, giơ ngón tay khẽ đếm: “Một!”

Đỗ Ngự Đình ngây người đứng yên bất động.

“Hai.”

Vẫn không có phản ứng.

Mắt thấy Ninh Noãn Dương lập tức đếm đến ba, Mộ Ngưng Tử nóng nảy, đẩy Đỗ Ngự Đình, “Anh vội đi đi!”

Lúc này Đỗ Ngự Đình mới có phản ứng, “Bảo bối, em chờ anh, một lát nữa sẽ có.” Anh xoay người vội vàng chạy ra ngoài, không phải chỉ là một phần thịt bò và bột hầm nồi đất sao?

Hoàn toàn không để nó vào mắt.

. . . . . . . . .

Bên trong phòng bếp của Đỗ gia, cảnh tượng náo nhiệt bận rộn. Thời kỳ bận rộn, thiếu gia đuổi mọi người ra ngoài, chỉ để lại sư phụ Chu ở bên trong, dóng cửa lại, không biết đang làm gì.

“Thiếu gia, ngài, ngài muốn làm gì?” Sư phụ Chu sợ hãi nhìn ông chủ của mình, cứ tưởng mình đã lớn tuổi, nghe nhầm sự phân phó của thiếu gia, tại sao ông lại nghe được thiếu gia muốn học làm bột nấu nồi đất.

Đỗ Ngự Đình đen mặt, hắng giọng, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Tôi muốn làm thịt bò và miến nấu trong nồi đất.” Nói xong, anh lại hung dữ bồi thêm một câu: “Không cho hỏi nhiều, nói cho tôi biết làm như thế nào là được.”

Thiếu gia đã nói như vậy, sư phụ Chu tự nhiên không dám hỏi nhiều, tường tận và tỉ mỉ nói cách làm thịt bò và bột hầm nồi đất cho thiếu gia nhà ông nghe, truyền dạy bí quyết và kinh nghiệm nhiều năm của mình không chút giấu diếm, sau đó bị đuổi ra ngoài.

Đỗ Ngự Đình một mình đứng trong phòng bếp, có chút phiền muộn nhìn miếng thịt bò tươi, phải cắt thành khối vuông lớn, nói là miếng thịt bò lớn như vậy, làm ra bột nấu nồi đất, mùi vị phải đủ nồng nặc.

Hành và tỏi phải thái mỏng, kích thước phần đều nhau, như vậy lúc nấu mới có thể ra mùi vị.

Miến đã ngâm được nửa tiếng, chắc gần được rồi.

Thịt bò xào qua lửa, tỏa ra mùi thơm.

Nồi đất được rửa sạch sẽ, mở lửa, để thịt bò, gia vị, đậy nắp, nấu lên.

Trong lúc chờ đợi.....

Đỗ Ngự Đình thỉnh thoảng rẽ trái rẽ phải xem trong phòng bếp, tò mò.

“Ngự Đình.” Cửa phòng bếp bị đẩy ra.

“Cút ra ngoài, tôi không phải đã nói bất kỳ ai cũng không được phép vào sao?” Đỗ Ngự Đình không vui nói, bây giờ anh chỉ muốn làm xong thịt bò và miến nấu trong nồi đất, ai cũng không được quấy rầy.

“Ngự Đình, em nghe nói anh đuổi mọi người ra ngoài, tự nhốt mình trong phòng bếp, em cố ý tới đây xem một chút.” Uông Tuyết Thảo lúng túng bước tới, không nghĩ tới vừa đẩy cửa đã nghe Đỗ Ngự Đình kêu cô cút, thể diện của cô có chút không nhịn được. “Anh đang làm gì vậy?” Cô nhìn thấy nồi đất đang bốc hơi nóng, bước tới mở ra.

“Không được đụng vào nó.” Đỗ Ngự Đình hét lớn, kéo Uông Tuyết Thảo qua một bên, “Nếu như cô không có chuyện gì thì đi ra ngoài.” Thái độ của anh luôn luôn cự tuyệt người ngoài, hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội tới gần.

“Em.....” Thái độ khẩn trương của Đỗ Ngự Đình với cái nồi đất, đã làm cho Uông Tuyết Thảo đoán được vài phần, “Đây là làm cho Ninh Noãn Dương đúng không?” Chỉ có Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình mới có thể kiên nhẫn như vậy, tỉ mỉ như vậy.

“Nơi này không có chuyện của cô, cô có thể đi ra ngoài.” Đỗ Ngự Đình không có trả lời thẳng, hiển nhiên là không bằng lòng để ý tới Uông Tuyết Thảo.

“Đỗ Ngự Đình, anh trả lời vấn đề của em, đây là làm cho Ninh Noãn Dương có đúng không?” Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên trở nên kích động, “Chuyện tốt ngày hôm qua, là anh và Ninh Noãn Dương tính kế em, có đúng không? Em rõ ràng là bị giam chung với Ninh Noãn Dương trong phòng tài vụ, nhưng mà cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.”

Tối hôm qua, nhất định là có người mở cửa phòng tài vụ, cứu bọn họ ra ngoài, người đó nhất định là Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình lẳng lặng mang bao tay, vớt miến đã ngâm xong ở trong tô, để ráo nước, sau đó cẩn thận bỏ vào trong nồi đất.

“Đỗ Ngự Đình, thật sự là anh?” Uông Tuyết Thảo hét lớn, “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”

“Nói đủ chưa?” Đỗ Ngự Đình lạnh lùng ngẩng đầu, đưa tay chỉ cánh cửa, “Nói đủ rồi thì cút ra ngoài.” Cô ta la hét ở bên tai, anh cảm thấy phiền.

Cút ra ngoài?

Uông Tuyết Thảo không tin mở to mắt, giọng nói run rẩy: “Bà nội nói không sai, bây giờ anh đã thay đổi rồi.” Coi như là cô xông vào phòng tài vụ, coi như là cô làm khó dễ Ninh Noãn Dương ở khắp nơi, mà anh, lại không để ý tới chuyện lúc nhỏ sao?

“Đỗ Ngự Đình, anh có muốn biết em tới phòng tài vụ làm gì không?” Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên thần bí cười nói.

“Không có hứng thú.” Đỗ Ngự Đình không ngẩng đầu, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu tờ giấy mà sư phụ Chu để lại, không biết là nên bỏ muối vào trước hay đợi miến nấu xong rồi bỏ muối.

“Đỗ Ngự Đình, anh.....” Uông Tuyết Thảo giận đến run người, rõ ràng là trời không nóng như vậy, trên trán cô lại chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, “Tại sao có thể như vậy?” Tay chân của cô lại trở nên không nghe theo sự sai khiến.

“Cô có thời gian hét to với tôi ở đây, không bằng suy nghĩ một chút nên cai ma túy như thế nào?” Đỗ Ngự Đình mở to mắt, khẽ liếc cả người không thoải mái của Uông Tuyết Thảo.

“Cai ma túy?” Uông Tuyết Thảo kinh ngạc mở to mắt, cúi đầu nhìn cánh tay của mình không ngừng run rẩy, “Chẳng lẽ.....” Sáng nay lúc rời giường cô liền phát hiện thân thể của mình có cái gì đó không đúng, không thể điều khiển tay chân.

“Lúc cơn nghiện phát tác, tay chân của cô sẽ không nghe theo sự sai khiến, nếu như ý chí của cô đủ mạnh, cô có thể thử đi cai nghiện.” Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt, dường như là đang đề nghị ôn thuần.

Những ma túy kia, hoàn toàn là cai không hết, anh đã thêm một số thứ khác trong ma túy, nếu như không có thuốc đặc chế, cũng chỉ có thể duy trì bằng cách hút ma túy. Lúc cơn nghiện phát tác, trong lòng sẽ khó chịu như là bị trăm cái móng tay cào vào, tay chân sẽ run rẩy và co quắp, không thể khống chế.

“Đỗ Ngự Đình, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Uông Tuyết Thảo nổi điên đánh Đỗ Ngự Đình.

“Hừ-----” Đỗ Ngự Đình cười lạnh né ra, Uông Tuyết Thảo nặng nề đụng vào cái tủ ở sau lưng anh, bị đụng ngã xuống mặt đất.

“Đau.....” Uông Tuyết Thảo ngã xuống đất, tiếng rên rỉ đứt quãng, sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu cũng bắt đầu lắc lư không ngừng, thân thể càng trở nên co quắp, “Đau..... Cứu mạng.....” Cô ôm ngực, tay chân bắt đầu mất khống chế.
.
Cơn nghiện phát tác!

Đỗ Ngự Đình cười lạnh, thờ ơ đứng bên cạnh nồi đất, nhìn nước canh đang bốc hơi nóng, “Là cô tìm người gây tai nạn cho Sunny?”

Trước đó không lâu, anh biết được tin này, mướn người đụng Sunny, lại là chị của cô ấy Uông Tuyết Thảo.

“Ai, ai nói?” Sắc mặt của Uông Tuyết Thảo trắng bệch, vừa co quắp, vừa vịn cái tủ, muốn đứng dậy.

“Tôi đoán đại thôi, nếu như đoán sai, cô không cần để ý.” Đỗ Ngự Đình cúi đầu nếm thử canh trong nồi đất, cảm thấy quá nhạt, lại cho thêm một ít muối, “Tôi chỉ tò mò tại sao cô lại mướn người đụng Sunny, giữa các người có thù hận lớn như vậy sao? Đáng giá để cô đưa cô ấy vào chỗ chết sao?”

“Tôi..... Không có.” Uông Tuyết Thảo kiên trì không chịu thừa nhận, cô lảo đảo đứng dậy, oán hận nhìn Đỗ Ngự Đình, “Đỗ Ngự Đình, em nhất định sẽ gả cho anh, anh nhất định sẽ cầu xin em kết hôn với anh.”

“Ơ?” Đỗ Ngự Đình nhìn canh, hình như không nghe thấy lời của Uông Tuyết Thảo, lại lẩm bẩm nói: “Hình như chưa đủ vị.”

Hoàn toàn bị coi thường, Uông Tuyết Thảo thẹn quá hóa giận, “Đỗ Ngự Đình, anh có nghe những lời em nói hay không?” Cô giương nanh múa vuốt hét to, không còn sót lại hình tượng ưu nhã thường ngày.

Dù sao cũng đã bị vạch mặt, cô cứ nói như vậy đi! Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng vào cái cửa này.

“Nghe được.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, chậm rãi đổ thịt bò và miến trong nồi đất vào hộp giữ nhiệt, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đỗ Ngự Đình-----”

“À, đúng rồi.” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên xoay người, móc ra một gói bột phấn từ trong túi, ném cho Uông Tuyết Thảo, “Nếu như bây giờ chịu không nổi, liền ăn một chút, nhớ đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bị ngộ độc thức ăn.” Anh nhếch môi, để lộ hàm răng trắng hếu.

Gói màu trắng bị rách một góc, một chút bột phấn rơi xuống đất.

“Anh.....” Cơn nghiện trong người của Uông Tuyết Thảo phát tác rất mạnh, “Không được, không thể ăn.” Cô lắc đầu, nhìn bột phấn dưới đất, lui về sau. Nếu như thật sự là bị nghiện, cô sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa.

Uông Tuyết Thảo, chịu đựng, nhất định sẽ có thể cai nghiện.

Nhưng mà, thân thể run rẩy lợi hại, trong lòng giống như có thứ gì đó không ngừng cào vào, giống như có gì đó dẫn dắt cô tới gần gói bột phấn ở dưới đất.

Cô bước lên từng bước, ngồi xổm xuống, đưa tay lấy gói bột phấn kia.

“Không được, không thể.” Tay vừa đưa ra, đột nhiên rút lại.

Uông Tuyết Thảo nuốt nước miếng, lắc đầu, nhưng mà gói bột phấn màu trắng giống như có ma lực rất lớn, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự.

Trong đầu của cô biết rõ, trước mặt chính là vực sâu, một khi bước vào, sẽ tan xương nát thịt, nhưng mà cái loại đau đến ăn mòn xương tủy, làm cho cô không có cách nào chống lại.

Cuối cùng, cô vẫn vươn tay, không thể chờ đợi cầm gói bột phấn, tay run run, rót vào trong miệng.

Mấy phút sau, thân thể run rẩy rốt cuộc cũng dừng lại, khí lực bị rút đi cũng từ từ trở lại.

Đầu của cô đột nhiên ong lên một tiếng, mình đang làm gì vậy?

Đây là ma túy, là ma túy, tại sao cô có thể đụng vào?

“Không, tôi không có ăn, không có ăn.” Uông Tuyết Thảo điên cuồng lắc đầu, hoảng sợ ném gói bột phấn ở trong tay đi thật xa, “Không được, không thể bị người khác phát hiện.” Cô hoảng hốt đứng dậy, lại nhặt lên cái gói nhỏ dưới đất, quét sạch bột phấn màu trắng rơi trên sàn nhà, lúc này mới hoảng hốt đi ra khỏi phòng bếp.

. . . . . . . . . . . .

Trong lòng của Đỗ Ngự Đình tràn đầy sự vui mừng, bưng “thành quả” trong tay đi tới phòng bệnh, lại phát hiện bên trong phòng đã chất đầy người, ngoại trừ Mộ Ngưng Tử, thậm chí ngay cả An Dật Cảnh và Thượng Quan Dật Tường cũng tới đây.

“Các người đến đây từ lúc nào?” Đỗ Ngự Đình đen mặt, không thích nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thượng Quan Dật Tường. Tâm nhãn của Mộ Ngưng Tử không tốt, tâm nhãn của người này còn đen hơn, không có chuyện gì cũng hận không thể để cho xảy ra chuyện mới cảm thấy thoải mái.

“Tại sao giọng điệu này giống như không hoan nghênh tôi vậy!” Thượng Quan Dật Tường cố ý cau mày, giả bộ lau nước mắt kêu rên: “Cái người không có lương tâm, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc!”

Khóe miệng của Đỗ Ngự Đình co quắp, cắn răng đè nén sự tức giận không để ý tới Thượng Quan Dật Tường. Mà là lấy ra hộp giữ nhiệt ở trong tay, lưu loát mở ốc, vẻ mặt nịnh nọt đưa tới trước mặt của Ninh Noãn Dương: “Bà xã đại nhân, mời thưởng thức, chỗ nào làm không được tốt, mời phê bình, chỉ giáo nhiều hơn.”

Không phải chỉ là cúi đầu nhận sai sao? Không sao, anh là một đại lão gia co được dãn được. Cùng lắm thì tự tát hai cái, chọc cho Noãn Noãn vui vẻ, rất đáng!

“Thơm!”

“Thật là thơm!”

“Thơm quá!”

Ba cái đầu cùng nhau tiến tới, gắt gao nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt trong tay của Đỗ Ngự Đình, nuốt nước miếng.

Ninh Noãn Dương có chút xấu hổ cười cười: “Nếu không thì mọi người cùng nhau nếm thử một chút đi.” Nhìn cô như vậy, cô cũng ăn không vô! Ăn một mình là không đúng, vẫn là chia sẻ với mọi người là tốt nhất.

“Được!” Ba người cùng nhau gật đầu, tay nghề của Đỗ đại thiếu, bọn họ làm bạn bè nhiều năm như vậy vẫn chưa thưởng thức qua, có cơ hội nếm thử dĩ nhiên là  không thể bỏ qua. Hơn nữa ngửi mùi thơm này, nhìn bề ngoài giống như bán, như vậy mùi vị sẽ không đến nỗi nào đi!

“Không được!” Đỗ Ngự Đình lập tức đậy nắp hộp giữ nhiệt, cầm đi thật xa, “Đây không phải là làm cho các người.” Tay nghe của anh, dĩ nhiên là chỉ có Noãn Noãn mới có thể ăn được, đây là một phần duy nhất trên thế giới, không có nhà thứ hai.

“Hẹp hòi!” Ba người đồng thời khinh thường nhìn Đỗ Ngự Đình.

“Được rồi, để cho Noãn Noãn ăn trước đi! Làm con trai của tớ đói bụng, cẩn thận tớ tìm các người tính sổ.” Mộ Ngưng Tử cười kéo hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ ngồi xuống sô pha.

Lúc này Đỗ Ngự Đình mới yên tâm mở nắp hộp, hai tay cầm hộp giữ nhiệt, vẻ mặt cung kính khom lưng: “Bà xã đại nhân, mời-----”

“Xì-----” Bộ dạng của anh khúm núm như vậy, rốt cuộc đổi lại nụ cười vui vẻ của Ninh Noãn Dương.

“Cười rồi, cười rồi.” Lòng của Đỗ Ngự Đình rốt cuộc cũng để xuống, “Cười rồi thì đừng giận anh nữa, có được không? Nào, nếm thử một chút, vị ra sao?”

Ninh Noãn Dương cầm đôi đũa, gắp một chút miến, miến trong suốt, mùi thơm mê người, Ninh Noãn Dương bỏ vào miệng, chân mày cau lại.

Gắp một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng, mùi thịt bò ngược lại rất thơm, chẳng qua là.....

Lần này, chân mày cau lại sâu hơn.

“Như thế nào?” Trong lòng của Đỗ Ngự Đình tràn đầy sự mong chờ hỏi, sau đó lẩm bẩm nói: “Mùi vị cũng rất tốt, anh đã nếm qua, mặn nhạt vừa đủ.”

Ninh Noãn Dương đóng miệng không nói lời nào, miệng dùng sức nhai, ước chừng một phút sau, cô nhắm mắt liều mạng nuốt xuống, nói một câu: “Thịt bò nhai không được.” Khối thịt bò này, thiếu chút nữa làm cho cô nghẹn chết.

“Xì-----” Lần này, ba người ngồi trên ghế sô pha cười một tiếng, xem ra Đỗ đại thiếu nấu gì đó đều không thể ăn! Xem ra người ưu tú cũng có chỗ không ổn, cái nhận thức này làm cho lòng của mọi người thăng bằng một chút.

“Câm miệng, không cho cười.” Đỗ Ngự Đình quay đầu, hung dữ hét lên. Xoay người, vẻ mặt vô tội khẽ nói: “Tại sao có thể, anh đã nấu rất lâu, anh tới thử một chút.” Anh lấy đôi đũa từ trong tay của Ninh Noãn Dương, gắp miến, sức nhai cực kỳ đủ, anh mất phần lớn khí lực để nuốt miến vào.

Thịt bò, hoàn toàn nhai không được, sắc mặt của Đỗ Ngự Đình đỏ bừng đóng miệng, dùng sức nhai thịt bò ở trong miệng. Anh cũng không tin, anh cư nhiên không có cách nào nhai khối thịt bò nho nhỏ.

“Nếu như nhà báo phát ra những tấm hình này, hợp với tiêu đề ------ Đỗ thiếu vì yêu tự mình xuống bếp, tài nấu nướng không tốt thịt bò nhai không được.” Thượng Quan Dật Tường trêu chọc nhìn bộ dạng của Đỗ Ngự Đình, cười nhạo: “Chỉ sợ ngày mai sẽ trở thành trang đầu.”

“Ừ, nếu như có hình của Đỗ thiếu lúc vào bếp thì sẽ chân thật hơn.” An Dật Cảnh cũng vuốt cằm bình luận.

Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình từ đỏ thành trắng, từ trắng thành xanh, rốt cuộc anh không nhịn được hét lên: “Hai người các cậu, nói đủ chưa?” Ở trước mặt của Noãn Noãn cười nhạo anh, không để lại cho anh một chút mặt mũi.

“Cẩn thận chơi quá trớn.” Mộ Ngưng Tử khẽ cảnh cáo, “Cậu ấy đã kết hôn, ngay cả con cũng có, hai người các cậu ngay cả bạn gái cũng không có. Cậu ấy rất hẹp hòi, cẩn thận sau này tìm các cậu tính sổ.”

“Ôi, tôi rất sợ nha!” Thượng Quan Dật Tường cười xấu xa làm ra bộ dáng sợ sệt, cười nói: “Dù sao đã đắc tội, không bằng chơi lớn hơn một chút, để cho tất cả mọi người đều vui vẻ.”

“Chơi lớn chút?” An Dật Cảnh cũng chơi lớn theo, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng nhau gật đầu.

“Này, có muốn tham gia không?” Hai người cùng nhau nhìn Mộ Ngưng Tử, không đợi Mộ Ngưng Tử trả lời, hai người đã kéo Mộ Ngưng Tử ra ngoài cửa: “Không lên tiếng coi như là cậu đã quyết định tham gia.”

Đi, đi sắp xếp cái gì đó vui hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.