Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 30




Bảy giờ sáng thứ bảy, trước cổng trường đậu mấy chiếc xe buýt. Ánh nắng sớm xuyên qua hai tòa nhà cao to thẳng tắp, uể oải mà luồn qua cửa sổ xe rơi xuống trên người Hạ Nghiêu.

Thầy thể dục đang đứng ở cửa xe kiểm tra họ tên và lớp của những học sinh trên xe, Hạ Nghiêu ôm ba lô trước ngực, đờ người nhìn về phía cổng trường vắng vẻ.

Điện thoại di động để trong túi quần đồng phục rung lên vài tiếng, Hạ Nghiêu hồi phục tinh thần, lấy điện thoại ra, tiếng chuông từ từ lan ra trong xe.

“A lô.”

“Em ngồi chiếc số mấy?”

Hạ Nghiêu vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn rồi trả lời: “Em ở chiếc thứ hai.”

“Chốc nữa gặp.” Chu Độ nói xong liền cúp điện thoại.

Chẳng được bao lâu, Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ từ cửa trước của xe buýt bước lên, ánh mắt hai người vừa chạm, Hạ Nghiêu sắc mặt không kìm được có chút nóng lên.

Chỗ trống trên xe còn rất nhiều, nhưng Chu Độ liếc cũng không thèm liếc mấy chỗ ngồi kia một cái, trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu ngồi xuống.

“Ăn sáng chưa?” Hắn vừa nói vừa lấy một hộp sữa từ trong ba lô ra, vặn nắp hộp rồi đưa đến tay Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, Chu Độ đem hộp sữa đẩy vào trong tay cậu: “Nhanh uống đi.”

Chờ cậu ngửa đầu uống một ngụm, Chu Độ mới lộ ra một nụ cười hài lòng. Hắn chỉ lớp sữa màu trắng ở trên môi Hạ Nghiêu nói: “Sao giống như con nít vậy?” Rồi chẳng ghét bỏ, trực tiếp lấy tay áo chà chà lên môi Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu bị hắn nói đến sắc mặt đỏ bừng, cậu dùng sức rút cái tay đang bị cái tay còn lại của Chu Độ nắm lấy, nhỏ giọng nói: “Trên xe có rất nhiều người.”

Chu Độ bất mãn lầm bầm: “Hồi nãy lên xe anh đếm rồi, chỉ có 7 người.”

Hạ Nghiêu thẳng sống lưng lên, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giả bộ không có nghe thấy cái gì hết trơn.

Chẳng được bao lâu, điện thoại di động ở trong túi quần lại vang lên. Số điện thoại này của Hạ Nghiêu chỉ một mình Chu Độ biết, không cần nghĩ cũng biết là ai đang tìm cậu, cậu tiếp tục uống sữa, không có dự định nhận cuộc gọi đang reo inh ỏi trong túi quần.

“Này.” Trên tay Chu Độ cầm một cái điện thoại di động, dùng cùi chỏ đụng đụng Hạ Nghiêu nói: “Bạn học, điện thoại của bạn kêu kìa.”

Hạ Nghiêu nhìn hắn một cái, lúc này mới chầm chậm móc điện thoại ra.

Màn hình hiển thị có ba tin nhắn chưa đọc.

Hạ Nghiêu mở ra xem, quả nhiên là Chu Độ gửi đến.

“Sữa uống ngon không?”

“Anh bây giờ vô cùng muốn hôn em.”

“Tối qua có nhớ anh không?”

Ba cái tin nhắn làm Hạ Nghiêu xem đến đỏ mặt, cậu làm bộ cái gì cũng không biết hết trơn lại nhét điện thoại vào túi quần.

“Này,” Chu Độ lại đụng đụng cậu nói: “Sao bạn không trả lời tin nhắn của người khác chứ, bất lịch sự quá đi, nhanh trả lời nhanh trả lời.”

“Chu Độ đừng quậy nữa.” Hạ Nghiêu ngượng ngùng nhéo nhéo thắt lưng hắn.

Chu Độ tiếp tục ấn điện thoại di động của mình.

Điện thoại đặt trong túi quần của Hạ Nghiêu lại vang lên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại móc điện thoại ra.

“Anh hôm qua nhớ em, anh nằm mơ vẫn mơ thấy gặp em.”

“Em đoán coi anh mơ thấy cái gì?”

Hạ Nghiêu ấn ấn bàn phím, chỉnh sửa hồi lâu mới gửi đi.

Điện thoại di động trong tay Chu Độ sáng lên, hắn vội vàng mở lên xem, thấy tin nhắn mà Hạ Nghiêu gửi đến chỉ có vọn vẻn hai chữ ——–

“Mộng xuân.”

Mặt Chu Độ lập tức đỏ lên.

—————

Xe chạy trên đường rất chậm, buổi sáng Hạ Nghiêu lại dậy rất sớm, xe chưa lắc lư được bao lâu, cậu đã mơ mơ màng màng ngủ mất.

Chu Độ vốn đang dựa vào lưng ghế, nhìn ót Hạ Nghiêu đến ngu người, thấy cả người cậu đang dựa vào cửa sổ bên kia, hắn vội vàng đưa một tay ra, chỉnh đầu Hạ Nghiêu về phía mình.

Hạ Nghiêu chạm tới bờ vai của Chu Độ, liền dựa vào ngủ luôn.

Trái tim Chu Độ vừa ngọt ngào vào mềm mại, hắn nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng khi ngủ của Hạ Nghiêu, nhịn không được muốn cắn một cái lên mặt cậu.

Thế nhưng trong đầu lại nhớ đến những lời Hạ Nghiêu nói, không thể để lộ mối quan hệ của bọn họ trước mặt người ngoài.

Chu Độ cảm giác trái tim mình giống như một con mèo điên bị nhốt trong lồng, cào hắn đến ngứa ngáy từ gót chân chạy thằng một mạch lên tới đỉnh đầu.

Chiếc xe dừng trước cổng nhà thi đấu thành phố, bên ngoài đã đậu mấy chiếc xe buýt rồi. Hạ Nghiêu ngủ đến choáng váng, Chu Độ không nỡ đánh thức cậu. Thế nhưng mọi người trên xe đã lục tục đi hết rồi, đến lúc chỉ còn hắn cùng Hạ Nghiêu hai người, Chu Độ đành phải đánh thức Hạ Nghiêu đang dựa đầu ở trên vai mình.

Hạ Nghiêu mở mắt ra, vừa định nói xin lỗi với Chu Độ, đã đè cậu suốt đoạn đường. Chu Độ bên người đột nhiên đưa tay kéo rèm cửa sổ lại, sau đó đỡ lấy gáy Hạ Nghiêu đè cậu lên cửa sổ nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu.

“Còn người nào không?” Tiếng hô to của tài xế làm Hạ Nghiêu giật mình đẩy Chu Độ ra, cậu cực kỳ sợ hãi nói với Chu Độ: “Anh điên rồi hả?”

Chu Độ cười cười không nói gì, kéo Hạ Nghiêu đứng lên, lên tiếng trả lời bác tài: “Đến đây đến đây, xuống xe ngay, ngủ quên mất.”

Đợi sau khi xuống xe, Hạ Nghiêu cùng Chu Độ liền bị tách ra.

Chu Độ là vận động viên, bị thầy thể dục kéo đi chỗ khác cùng các vận động viên khác. Mà Hạ Nghiêu là tình nguyện viên, được một thầy giáo khác phụ trách các tình nguyện viên dẫn đi mất.

Hạ Nghiêu đi theo mấy tình nguyện viên đi vào một phòng họp, một người phụ nữ trung niên trang điểm đoan trang đứng giữa phòng họp, bà nói với Hạ Nghiêu cùng mọi người: “Nhanh vào, chúng ta có một cuộc họp ngắn.”

9 giờ đại hội thể thao sẽ chính thức được bắt đầu, sau khi họp xong Hạ Nghiêu đi lấy đồng phục cùng bảng tên, rồi đi vào sân.

Lần này cậu phụ trách khu vực khán giả, chủ yếu là phòng ngừa một số khán giả sẽ chạy từ trên khán đài vào trong sân đấu.

Cậu vào sân sớm, đi một vòng theo đường biên của sân thể dục quan sát phạm vi xung quanh khán đài có gì bất thường hay không, phía sau đột nhiên có một tiếng gọi không biết của người nào: “Hạ Nghiêu?”

Hạ Nghiêu cảm thấy hình như mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi, đợi đến lúc quay quay người lại nhìn, nhận ra người phía sau quả thực mới gặp cách đây không lâu.

“Phương…”

“Phương Trạch Vũ.” Phương Trạch Vũ nhe răng cười với Hạ Nghiêu nói: “Này cũng quá trùng hợp rồi.”

Hạ Nghiêu cười với cậu ta, Phương Trạch Vũ đi đến bên cạnh cậu nói: “Cậu là tình nguyện viên ở đây hả?”

Hạ Nghiêu gật đầu.

Phương Trạch Vũ lại nói tiếp: “Tớ chạy bền, còn cậu?”

Hạ Nghiêu không có nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ là vừa đi theo ranh giới vừa trả lời: “Tớ chịu trách nhiệm khán đài bên này.”

Phương Trạch Vũ “Ồ” một tiếng cũng không mở miệng nói tiếp.

Trên khán đài đã dần dần có khán giả tiến vào, bước chân của Hạ Nghiêu nhanh lên vài phần. Thế nhưng Phương Trạch Vũ là sinh viên trường năng kiếu thể thao, vẫn như cũ nhàn rỗi chậm bước chân mà đi theo bên cạnh cậu.

“Lần trước sao cậu vứt con thỏ đi?”

Phương Trạch Vũ mở miệng hỏi một câu mà Hạ Nghiêu không cách nào trả lời được, cậu không thể nói với Phương Trạch Vũ, là vì Chu Độ ăn giấm, cho nên mới vứt con thỏ kia đi.

“Không cẩn thận làm rớt mất.” Hạ Nghiêu ngượng ngùng nói dối.

“Vậy hả, tớ còn tưởng rằng cậu không thích thỏ.”

“Không có, thỏ dễ thương lắm.” Hạ Nghiêu bất chấp trả lời, cậu vừa định mở miệng hỏi Phương Trạch Vũ, không cần đi chuẩn bị trước hả, trên khán đài đột nhiên xuất hiện hai bóng hình quen thuộc.

Vương Hạo cũng nhìn thấy Hạ Nghiêu, cậu ta kéo Trương Dương, nhanh chạy từ cửa vào đến lan can khán đàn, hướng về phía Hạ Nghiêu chào hỏi một tiếng.

Hạ Nghiêu cũng ngẩng đầu lên cười với bọn họ, hỏi: “Sao hai cậu lại đến đây?”

“Cậu nói coi, hôm nay là ngày trọng đại của Chu Độ, tớ đương nhiên phải đến chứ!”

“Chu Độ?” Phương Trạch Vũ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi: “Em trai cậu cũng đến hả?”

Vương Hạo lúc này mới chú ý tới Phương Trạch Vũ bên cạnh Hạ Nghiêu, cậu quan sát người này một đường từ trên xuống dưới, trong lòng lập tức hiện lên báo động.

Thằng oắt con nhân mô cẩu dạng* này, mình không biết nó, lẽ nào là bạn bên ngoài của Hạ Nghiêu hả?

*Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sử nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó (theo dongphongha.wordpress.com).

Cậu ta càng nghĩ càng thấy đúng, nghe ra người này hình như cũng biết Chu Độ, thế nhưng cậu lại chưa bao giờ nghe Chu Độ nhắc đến người như vậy.

Vương Hạo ung dung thản nhiên cười một cái với Phương Trạch Vũ nói: “Anh em học trường nào đấy, xưng hô như nào? Sao lại quen biết Nghiêu Nghiêu nhà chúng tôi vậy?”

Trương Dương nghe thấy Vương Hạo gọi Hạ Nghiêu vô cùng thân mật, lông mày không khỏi nhíu lại một cái.

Phương Trạch Vũ híp mắt một cái, cậu ta như cố ý đưa tay ra khoát lên vai Hạ Nghiêu nói: “Việc này nói ra dài lắm, dù sao thì tôi và Nghiêu Nghiêu cũng được xem như là có duyên phận.”

Nghiêu Nghiêu! Cậu ta cư nhiên gọi Hạ Nghiêu là Nghiêu Nghiêu!

Vương Hạo tức giận đến bốc hỏa, cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Phương Trạch Vũ: “Chưa bao giờ nghe Nghiêu Nghiêu nhà chúng tôi nói qua, ei, Hạ Nghiêu cậu đứng ngốc ở đó làm gì, cậu không phải tình nguyện viên hả, nhanh nhanh đi làm việc đi.”

Trương Dương đối với mỗi một động tác, mỗi một biểu tình nhỏ xíu của Vương Hạo đều rõ như lòng bàn tay. Lúc này hắn nghe thất ngữ khí cùng vẻ mặt khi nói chuyện của Vương Hạo, biết được Vương Hạo nhất định đang tức giận.

Hắn trầm mặc một hồi, ánh mắt nhìn Hạ Nghiêu có thêm một tia đề phòng.

Hạ Nghiêu thấy bầu không khí có chút quái quái, mà Phương Trạch Vũ lại gọi mình thân mật như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, vì vậy né sang một bên, sau đó nói Phương Trạch Vũ: “Tôi đi làm việc trước đây, cậu cũng mau đi chuẩn bị đi.”

Vương Hạo lôi kéo Trương Dương trở về chỗ ngồi, mông cậu ta còn chưa chạm ghế, điện thoại gọi cho Chu Độ đã thông.

Trương Dương ngồi trên ghế nghi hoặc nhìn Vương Hạo, Vương Hạo lúc này mới nhớ đến lời Chu Độ, không được để người khác viết quan hệ của hắn với Hạ Nghiêu.

Cậu ta cúp điện thoại, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói với Trương Dương: “Tớ đi vệ sinh, trở về ngay.” Nói xong không đợi Trương Dương phản ứng, nắm lấy cái điện thoại đang rung inh ỏi trong túi, nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.

Ánh mắt Trương Dương nhìn bóng lưng Vương Hạo tối sầm lại.

Thời gian lúc này vẫn còn sớm, cho nên bên trong vẫn còn rất vắng vẻ, Vương Hạo nghe điện thoại của Chu Độ, chưa kịp đợi đối phương mở miệng đã vội vội vàng vàng gào lên: “Chu Độ mày mau ra sân thể dục, có một thằng tiểu bạch kiểm đang thả thính Hạ Nghiêu.”

Bàn tay cầm lấy điện thoại của Chu Độ lập tức siết chặt lại, giọng nói của hắn trầm xuống nói: “Thằng nào?”

“Haizz, tên gì tao không biết, mày không biết đâu, nó vừa nãy cư nhiên ở trước mặt tao gọi Hạ Nghiêu là Nghiêu Nghiêu! Bọn họ trông có vẻ thân thiết lắm, học trường khác, rất cao, tóc ngắn.”

Chu Độ cắn răng nghiến lợi nói với Vương Hạo: “Tao biết thằng nào rồi, thằng chó đó, bị tao đánh chưa chừa chứ gì!” Nói xong hắn tức giận cúp điện thoại.

Chỉ để lại Vương Hạo cả người đầu óc mơ hồ quay trở lại khán đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.