- Vì lý do gì ngươi kiên quyết không đồng ý lấy Lý Thuấn?
Thu Thủy khẽ cắn môi nói:
- Không có lý do, chỉ là con không có chút cảm tình gì về người này.
Rầm…
- Ngang bướng! – Thủ Tiệp đập bàn quát.
Lại quay sang phía phu nhân nói:
- Đều là tại bà cả, trước giờ đều nuông chiều nó! - Lại quay sang Thu Thủy nói. - Mười năm không gặp thì đã sao? Ta với mẫu thân ngươi đều mười tám năm không quen biết, vẫn sinh ra được hai đứa các ngươi. Lý Thuấn đường đường là Ngũ công tử Lý gia. Ngươi xem còn không xứng với ngươi sao?
Nguyễn phu nhân vội bưng tách trà hòa hoãn nói:
- Có gì ông cứ từ tử để tôi khuyên bảo nó.
Thủ Tiệp hừ lạnh, tay bưng ly trà vẻ mặt không hề có chút nhượng bộ.
Thu Thủy có phần vẫn cương nghị nói:
- Chính là mười tám năm không gặp nên hiện giờ mọi chuyện đều do phụ thân quyết định, mẫu thân lời nói đều không có chút trọng lượng.
Nguyễn phu nhân chết lặng, Thủ Tiệp miệng cũng há hốc, á khẩu không nói được gì, Hạnh Hoa đứng bên toàn thân đã khẽ run lên.
- Lý Thuấn kia nói là Ngũ công tử Lý gia, nhưng thân phận mười năm không gặp, người ta là người như thế nào con chưa rõ. Phụ thân nhất quyết bán rẻ con gái chỉ vì một mối bang giao hai nhà Nguyễn Lý chẳng phải với Thu Thuỷ là không công bằng sao?
- Con…! – Nguyễn phu nhân kinh tâm trách mắng!
Rầm…
Chiếc bàn đã gãy một chân, Thủ Tiệp đứng dậy lớn tiếng quát:
- Nguyễn Phi, mang đại tỷ ngươi nhốt vào ngục cho ta, xem nó còn lớn miệng không?
Nguyễn Phi thập thò bước vào phòng nói:
- Hài nhi không dám. Đại tỷ…
Thu Thủy nửa vẻ hờn giận nói:
- Tự ta đi vào được! – Nói xong liền cùng nha đầu Hạnh Hoa dứt khoát bước về phía nhà lao.
Nguyễn Phi đứng ở giữa không biết làm sao, lại thấy phụ thân cũng đang vô cùng tức tối, liền vội vã chạy theo phía sau đại tỷ.
Ba người đi rồi, Nguyễn Thủ Tiệp tâm can còn rối bời, phẩy tay áo quay nhìn về phía tấm hoành phi lớn ghi ba chữ Nguyễn Xá Trang. Nguyễn phu nhân lúc này trong lòng cũng không khỏi ấm ức, lệ đã dưng dưng nói:
- Ông định nhốt Thủy nhi vào đại lao thật sao?
- Nó còn không đáng bị nhốt sao?
Nguyễn phu nhân vốn mau nước mắt nghe vậy đã ấm ức khóc nói:
- Tôi thấy Thủy nhi nói cũng không có gì sai cả, chuyện cưới hỏi này thực ra là vì mối quan hệ hai nhà Lý Nguyễn. Ông nào có xem hạnh phúc của con gái mình ra gì? - Trách mắng xong cũng tức tối bỏ đi.
Thường ngày Nguyễn phu nhân là người ôn hòa, ít nói, nay nói ra những lời này đều là bị ép đến quá mức không thể nhẫn nhịn thêm được.
Thủ Tiệp vẻ mặt càng xám bệch chỉ tay ấm ớ nói:
- Bà… bà! Loạn… loạn hết cả rồi!
***
Tại nơi đón tiếp thượng khách Nhất Bảo Nguyễn Xá Trang, Lý lão gia đập bàn, vẻ mặt tức giận nói:
- Tiểu nữ này thật không coi Lý gia ta ra gì!
Lý Khuê bên dưới vội can gián:
- Phụ thân, chuyện này lỗi cũng là tại Ngũ đệ, hơn mười năm nay đệ ấy không bước đến Nguyễn Xá Trang một bước, không quan tâm, quà cũng không gửi đến một món. Cho dù hai nhà đã có hôn ước, nhưng nữ nhân vốn tính mềm yếu, người ta nói lời quở trách không phải không có lý.
Lời này quả thật không sai, Lý lão gia bực tức chuyển giận sang Lý Thuấn, liền hỏi:
- Ta đã dặn sau khi xong việc ở Tế Giang phải đến Nguyễn Xa Trang ngay, rút cuộc nó lại trốn đi đâu?
Vạn Hạnh đưa mắt nhìn Lý Khuê, Lý Khuê đành ậm ừ nói:
- Ngũ đệ có nói muốn tới kinh thành một chuyến.
- Kinh sư, từ khi nào nó có hứng với kinh sư vậy! – Lý lão gia nói giọng bực tức.
Lý Khuê khẽ cúi đầu nói:
- Đệ ấy không nói rõ, hài nhi cũng không hỏi thêm.
Lý lão gia phất tay áo bào, hậm hực ngồi xuống quay sang Vạn Hạnh hỏi:
- Chuyện này Thập Tam đệ tính sao đây?
Vạn Hạnh trầm ngâm một khắc, liền lại xòe tay ra bấm một quẻ, sắc mặt đột nhiên thất sắc, Lý lão gia theo dõi thần sắc này không khỏi kinh tâm hỏi:
- Thập Tam đệ, có chuyện gì nguy cấp chăng?
Vạn Hạnh trầm ngâm lắc đầu không nói, y đi lại vài vòng càng khiến Lý lão gia thêm phần khẩn trương. Vạn Hạnh trước giờ đều tinh thông địa lý, thiên văn, thấy y một lúc tỏ ra thất thần như vậy không thể xem là chuyện thường, cũng không dám hỏi thêm.
Nửa tuần trà đã qua Vạn Hạnh cũng dừng bước thốt ra:
- Ngũ Thiên Tinh đột nhiên đều xuất hiện ở Nguyễn Xá Trang!
- “Ngũ Thiên Tinh?” – Cả Lý lão gia và Lý Khuê cùng đồng thanh tròn miệng hỏi.
Lý lão gia nghi hoặc hỏi lại:
- Ngươi nói thiên hạ hiện chỉ có tam Thiên Tinh, cớ gì giờ lại xuất hiện nhị Thiên Tinh nữa?
Vạn Hạnh thần sắc chưa khỏi kinh hoàng nói:
- Thiên mệnh đổi dời vốn là chuyện ít gặp, lần này Nguyễn Xá Trang đột ngột xuất hiện một lúc ngũ Thiên Tinh e rằng phúc họa còn chưa biết ra sao?
Lại quay sang Lý Khuê hỏi:
- Thuấn nhi, có khi nào đến kinh thành vì một nữ nhân không?
Lý Khuê chầm chậm đáp:
- Ngũ đệ không nói, nhưng nhìn dáng vẻ quả là rất khẩn trương, nhưng sao Thập Tam thúc lại hỏi vậy?
- Ta vừa xem qua nhân duyên của nó có biến chuyển lớn, phúc họa còn chưa nắm rõ được.
Lý lão gia hỏi giật lại:
- Là phúc hay họa.
- Trong họa có phúc! – Vạn Hạnh trả lời.
Lý lão gia nhìn ra ngoài cửa lớn than khẽ:
- Trận mưa này xem chừng không nhỏ đâu.
Ba người trong phong đều nhìn nhau im lặng.
***
Lại nói về Nguyễn Thu Thủy sau khi rời khỏi phòng của phụ thân, một mực nhằm hướng nhà lao Nguyễn Xá Trang mà đi. Nguyễn Phi và nha đầu Hạnh Hoa đi theo sau cũng không dám cản thêm câu nào.
Nói là nhà lao, nhưng thực ra nơi này vốn là một gian hầm cũ kỹ, xưa nay Nguyễn Xá Trang cũng ít khi dùng đến. Đệ tử Thiên Môn khi mắc phải hình phạt thường là chẻ củi, gánh nước, nặng hơn thì thượng sơn khổ luyên, bất quá thì trục xuất sư môn, nên cũng ít đem người giam vào lao ngục, người bên ngoài thì lại càng không. Nguyễn gia tuy âm mưu giành lấy thiên hạ, nhưng ngoài mặt lại hời hợt chuyện chính sự, việc chỉnh đốn cương pháp đều phó mặc cho các trưởng thực ấp làm cả.
Hạnh Hoa rụt rè, lại có phần thổn thức hỏi tiểu thư:
- Người định tự nhốt mình vào ngục sao?
Thu Thủy nhìn sang tiểu đệ Nguyễn Phi nói:
- Ta sợ mình không tự vào thì có kẻ khác cũng bị nhốt vào.
Nguyễn Phi cúi mặt xuống xấu hổ nói:
- Tỷ tỷ chịu thiệt thòi một vài ngày vậy, đệ sẽ từ từ xin với phụ thân.
Nguyễn Thu Thủy lúc này khí thế hẳn là có thừa, mà cơ bản nàng cũng chưa từng nếm trải cảnh giam cầm, hẳn không biết được cái mùi vị của nó, không lưỡng lự đã bước tới trước cảnh cửa nhà lao nói với hai tên canh cửa:
- Ta là phạm nhân mới đến, mở cửa ra.
Hai tên Thiên Môn Quân này ngơ ngác như đang nghe nhầm, đường đường là đại tiểu thư của Nguyễn Xá Trang có kẻ nào là không biết, nay lại tự bảo mình là phạm nhân mới đến, khiến cho hai tên này vài phần kinh sợ, nhất thời vẫn đứng ngây ra.
Nguyễn Phi đứng lên trước hắng giọng nói:
- Đại tỷ ta muốn đến thăm quan ngục một hai ngày, hai ngươi chuẩn bị một phòng sạch sẽ để đại tiểu thư ở lại.
Hai tên này nghe xong có phần choáng váng, nhưng không dám thắc mắc gì thêm vội vã bảo nhau vào chuẩn bị.
Nguyễn Thu Thủy quay sang Nguyễn Phi nói:
- Ta đến làm phạm nhân đâu phải là thượng khách đâu mà phải chuẩn bị.
Nói xong liền sấn bước vào.
Phía trong nhà lao không khí đột trở lên lạnh lẽo khiến cả ba người không khỏi một chút giật mình, nơi này đã lâu không có người bước đến, đương nhiên là cũng không có ai dọn dẹp. Xung quanh đều là mạng nhện, một mùi ẩm mốc xông lên tận đầu vô cung khó chịu. Nguyễn Thu Thủy dù sao cũng đã nói mạnh miệng, giờ cúng cố tỏ ra một vẻ thản nhiên. Nguyễn Phi một vẻ ái ngại không nói nên lời, nha đầu Hạnh Hoa sụt sùi nói:
- Nơi này làm sao tiểu thư có thể ở được!
- Người khác ở được, ta lại không ở được sao? – Thu Thủy nghiêm giọng.
Hai tên đệ tử Thiên Môn quân vội vàng dọn dẹp một căn phòng giam, nói là nhà lao nhưng nơi này cũng chỉ có bốn ngăn giam phân cách bởi một hàng chấn song lớn chia ra giữa là lối đi nhỏ. Thu Thủy đã thoáng nhìn thấy nam nhân nàng gặp buổi sáng đang bị nhốt ở phòng cuối. Hắn ngồi toạ ở đó mắt nhắm hờ, có lẽ là đang tịnh thiền để trấn áp tinh thần. Nàng cũng không bận tâm, ánh mắt đã sớm rời đi, liền bước vào phòng đối diện vừa được hai tên đệ tử dọn vội vàng, miệng lạnh lùng nói:
- Khóa cửa vào!
Hai tên này nghe vậy có phần lớ ngớ vẫn đứng đực ra. Nha đầu Hạnh Hoa khóc thút thít nói:
- Cho em ở lại với tiểu thư!
Thu Thủy không trả lời, Nguyễn Phi liền nói chen vào:
- Ngươi ở đây luôn ai chăm sóc cho đại tiểu thư!
Hạnh Hoa nghe xong lại khóc lớn hơn.
Ở phòng giam bên cạnh Đinh Hoàn vẫn vờ như không biết gì, mắt vẫn nhắm kín, xếp bằng tịnh thiền.
Một lúc sau sắp xếp cuối cùng Nguyễn Phi cũng phải tự mình kéo nha đầu Hạnh Hoa ra ngoài.
Phòng giam lúc này vắng lặng chỉ còn lại hai người không quen biết. Thu Thủy nghĩ đến phận mình thở dài một cái, ảo não ngồi xuống cạnh bên chiếc bàn nhỏ.
Đinh Hoàn cũng không còn giấu được tò mò, khẽ mở mắt ra nhìn một cái, nhưng là một lần mở mắt khẽ nhìn này, cũng khiến hắn kinh tâm động phách. Trong căn nhà lao xấu xí và tồi tàn này, bỗng dưng ở đâu lại xuất hiện một tuyệt thế giai nhân, khuynh thành đổ nước như vậy, nàng đẹp như thu thủy, một nỗi buồn cũng khiến cảnh vật xung quanh não nề. Đinh Hoàn bất giác nhìn đã quên bẵng mất cả việc hắn đang bị nhốt trong lao ngục.
Thu Thủy lúc này tâm trí ảm đạm cũng chẳng quan tâm đến xung quanh, nàng buồn rầu nghĩ về tương lai, nơi phải gả đi xa xôi cho một tên họ Lý chả biết mặt mũi như thế nào. Ngồi như vậy đến cả nửa ngày cũng chỉ biết thở dài.
Trời đã tối tự khi nào, nha đầu Hạnh Hoa lục đục mang cơm nước đến, nàng mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tâm trạng rối bời, lại bị nhốt ở một nơi bụi bặm bẩn thỉu, nhất thời nhìn mấy món sơn hào hải vị mà Hạnh Hoa mang tới không một chút hứng thú. Nàng quay về phía nam nhân ở phòng giam cuối nói với Hạnh Hoa:
- Ngươi mang cả sang cho hắn. Ta không muốn ăn.
Lời tiểu thư nói đương nhiên không dám kháng, Hạnh Hoa bưng mấy món đến trước cửa lao phòng đối diện, giọng có phần cương cương nói:
- Tiểu thư ban cho ngươi đấy! Sao còn chưa cảm ơn!
Đinh Hoàn tâm khẽ động một cái, cũng toan muốn nở một nụ cười, nhưng chẳng hiểu vì sao từ khi trăng mọc lên hắn bỗng thấy toàn thân lạnh toát, môi cũng đã tím lại, hiện giờ đang run rẩy co ro.
Hạnh Hoa thoạt đầu cũng không để ý đến thần sắc của hắn, lại lớn giọng nói:
- Tiểu thư ta tốt bụng, thấy ngươi thương cảm mới ban cho thức ăn, còn muốn làm cao sao?
Nhìn lại mới thấy thần sắc hắn đã nhợt nhạt, chân tay run lẩy bẩy, môi và mí mắt đã tím ngắt, hốt hoảng quay về phía tiểu thư nói:
- Tiểu thư! Hắn… hắn sắp chết rồi!
Thu Thủy bất giác quay lại, phát hiện là từ lúc vào đều chưa nhìn đến hắn quá một cái, không ngờ hắn lại đổ bệnh tự lúc nào, cứu người như cứu hỏa vội gọi lớn ra ngoài:
- Người đâu…
Hai tên đệ tử Thiên Môn được dặn dò đương nhiên đã xuất hiện trước cửa phòng nàng, lập tức cũng vội mở khóa ra. Thu Thủy nhanh chóng đã chuyển gót về phía phòng giam nam nhân kia ra lệnh:
- Mở khóa ra!
Hai tên đệ tử Thiên Môn nhìn nhau ấm ớ:
- Chuyện này…
Hạnh Hoa chen vào:
- Còn không mau mở cửa!
Hai tên đệ tự không dám trễ nải lập tức đã mở khóa phòng giam. Thu Thủy bước tới gần, e dè lấy tay kiểm tra trán hắn, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt. Người này toàn thân lạnh như băng, môi và mắt đã tím thâm lại, vội quay lại hỏi hai tên đệ tử:
- Người này rốt cuộc bị làm sao?
P/s: Ngũ Thiên Tinh gồm những ai? Rốt cuộc Thu Thủy và Đinh Hoàn sẽ như thế nào nhỉ?