[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 2




Mưa tháng ba nói đến là đến, làm cho người ta không thể phòng bị. Lúc nào cũng có thể thấy bóng người vội vội vàng vàng chạy đi trú mưa trên đường.

.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi trong cơn mưa, mấy người tiểu nhị đang nhàn hạ liền lấy đó làm đề tài bàn tán. Là phú gia công tử nào vậy? Đầu óc kẻ kia hẳn là có vấn đề rồi, mưa gió thế này, chỉ làm khổ xa phu thôi.

.

Bên trong xe ngựa rộng rãi là sáu mỹ nam tử, trong đó còn có một hòa thượng rất anh tuấn. Sáu người này cũng không nói gì với nhau, bên trong xe là một mảng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài.

.

Giới Viện từ lúc ra khỏi Thiếu Lâm tự thì không nói một lời, chỉ nhắm mắt dưỡng thần ở đó. Võ lâm tứ đại công tử thì chăm chăm nhìn vào Ngọc Như Hồng, giống như trên mặt hắn vừa nở ra vài bông hoa vậy.

.

Bị mấy người kia nhìn đến không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Ngọc Như Hồng tà mị cười rồi nói: “Bốn vị là muốn hỏi ta tại sao lại muốn đảm nhiệm vị trí minh chủ chủ kia?”

.

Bốn người đồng loạt gật đầu, bọn họ chính là không hiểu điều đó. Rõ ràng là chỉ với thân phận của Ngọc Như Hồng đã đủ để hắn hô phong hoán vũ rồi, còn cần cái ngôi vị võ lâm minh chủ kia để làm gì?

.

“Nếu ta không làm mình chủ thì ngôi sao Bắc Đẩu của võ lâm là Thiếu Lâm tự há có thể giao ra Thủ tọa Giới luật đường – Giới Viện đại sư đây một cách đơn giản như vậy?” Lúc này Ngọc Như Hồng cười vô cùng phấn chấn mà nói.

.

“Giới Viện đại sư… có thật là phạm vào sắc giới không?” Nam Cung ngập ngừng hỏi, vì hắn thấy Giới Viện mày kiếm tinh mâu, chính trực vô cùng, tuyệt đối không giống kẻ có thể làm ra sự việc như vậy. Nếu nói người đó là Ngọc Như Hồng thì may ra hắn còn tin được.

.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Đông Phương xưa nay vốn bất hòa với Nam Cung, mặc dù trong lòng cũng suy nghĩ giống như Nam Cung, nhưng vẫn cố tình làm ra vẻ khinh thường mà bình luận một câu.

.

“Câu nói đó đúng là chỉ dành riêng cho những người như ngươi mà thôi, dùng cho ngươi là tối chuẩn xác.” Nam Cung vuốt cằm, nhướn mày khiêu khích nói.

.

Bắc Minh là người mềm mỏng nhất, cũng là người có tâm kế nhất trong bốn người bọn họ, đánh mắt với Tây Môn, ra hiệu cho hắn nhìn về phía Ngọc Như Hồng và Giới Viện.

.

Tây Môn lén lút nhìn theo, thì thấy Giới Viện vốn đang bình tĩnh lại run rẩy cả người, hai mắt nhắm chặt, thống khổ nhíu mày. Mà nụ cười của Ngọc Như Hồng lúc này lại càng không đứng đắn, hai tay đặt lên vai của Giới Viện, đột nhiên kéo tăng y của hắn xuống, lộ ra cơ thể màu nâu đồng rắn chắc…

.

Không ngờ y lại làm như vậy, ngay cả hai người đang tranh cãi gay gắt là Đông Phương và Nam Cung cũng vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ngọc Như Hồng.

.

Ngọc Như Hồng đặt tay lên ngực Giới Viện, chậm rãi ma sát, vuốt ve nhũ tiêm rồi lại mò xuống phần thắt lưng rắn chắc. Bàn tay của y đi đến đâu thì cơ thể của Giới Viện đại sư cứng ngắt đến đó, trên trán nổi đầy gân xanh.

.

Tứ đại công tử nhìn đến mức con mắt thiếu chút nữa cũng rớt ra, Ngọc Như Hồng là muốn làm gì?

.

Chỉ có Ngọc Như Hồng nét mặt không đổi, dùng thanh âm vô cùng quyến rũ nói: “Hắn đương nhiên là phạm vào sắc giới. Giới Viện đại sư tuy là cao tăng của Thiếu Lâm tự, nhưng cũng là thanh niên trai tráng, khí huyết dồi dào, bị người ta hạ độc tê liệt toàn thân nên mới phạm vào sắc giới, bị người… “

.

“Ngươi!” Giới Viện đại sư bỗng nhiên mở mắt ra, trừng mắt nhìn Ngọc Như Hồng, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ, nghẹn ngào nói: “Không cho phép nói ra.” Sau đó liền ngất đi.

.

May mà Ngọc Như Hồng kịp thời đỡ lấy hắn ôm vào trong ngực, nếu không thì cái đầu bóng lưỡng của Giới Viện đại sư lúc này đã tiếp xúc thân mật với sàn gỗ mất rồi.

.

Đông Phương khó hiểu nói: “Tây Môn, ngươi có hiểu Ngọc đại minh chủ nói cái gì không?”

.

Tây Môn quay đầu: “Nam Cung, ngươi có hiểu không?”

.

Nam Cung bế tắc, lại quay sang bên cạnh nói: “Ngươi hỏi Bắc Minh xem hắn có hiểu không, hắn vốn đọc nhiều sách mà.”

.

Bắc Minh chậm rãi lắc đầu, mang theo kỳ vọng của ba người kia, nheo mắt đánh giá hành động của Ngọc Như Hồng.

.

Rốt cuộc những lời của Ngọc Như Hồng là có ý gì?

.

Làm sao một người bị hạ độc tê liệt toàn thân lại có thể phạm vào sắc giới được? Không thể động đậy gì mà còn có thể phạm vào sắc giới sao?

.

Ngọc Như Hồng truyền chút chân khí cho Giới Viện, thấy hắn tỉnh lại thì nhướn mày, ngả ngớn cười nói: “Ta nói này, Giới Viện đại sư à, dù sao ngươi cũng là cao tăng của Thiếu Lâm tự, tại hạ bất quá chỉ muốn cởi tăng y của ngươi ra để giúp ngươi đổi sang quần áo bình thường mà thôi. Vậy mà ngươi cũng ngất xỉu, việc này truyền ra ngoài sẽ khiến Thiếu Lâm tự vô cùng mất mặt a.”

.

“Ngươi… Ngươi…” Giới Viện chán nản, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngọc Như Hồng, cố gắng nói: “Đừng quên ước định của chúng ta, bằng không dù có phải chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi!”

.

“Ngươi muốn chết ta còn không đồng ý a!” Ngọc Như Hồng nói thầm.

.

“Ngươi nói cái gì?”

.

“Ta nói… từ nay về sau ngươi không còn là người xuất gia nữa, ta ban thưởng cho ngươi được mang quốc họ, họ Triệu. Nhớ kỹ, sau này ngươi là người của ta, chỉ thuộc về một mình Ngọc Như Hồng ta.”

.

“Ngươi…”

.

Giới Viện từ trước tới nay vẫn luôn ẩn thân ở nơi phật môn, chẳng bao giờ gặp phải một người độc đoán chuyên quyền như vậy.

.

“Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!”

.

Tiếng động đó vừa vang lên thì mã xa cũng dao động theo: “Đại thiếu gia, các vị công tử, phát sinh chuyện gì sao?”

.

Xa phu vén rèm lên nghe ngóng tình hình, chỉ thấy hòa thượng kia đang nằm trong lòng Ngọc công tử, tứ đại công tử vẫn ngồi thẳng tắp, không nói một lời nào.

.

“Không có việc gì, Phúc bá, tiếp tục chạy đi!” Nam Cung phất tay áo nói. Trong lòng thầm kêu đau quá a, va chạm này cũng không nhẹ a.

.

Ba người kia cũng không khác hắn là bao, nhìn chằm chằm về phía Ngọc Như Hồng: “Ngọc đại minh chủ, ngay từ đầu ngươi đã không muốn cho Giới Viện đại sư quay về Thiếu Lâm tự đúng không?”

.

“Ta chưa nói với các ngươi sao?” Ngọc Như Hồng cúi đầu nhìn tăng y vẫn đang mở rộng của Giới Viện, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta đảm nhiệm ngôi vị võ lâm minh chủ này hoàn toàn là vì muốn có được hắn.”

.

“Hắn có thù oán gì với ngươi sao?” Nhìn cũng không giống, nếu gặp cừu nhân của mình, không sớm động thủ mới là lạ.

.

“Không có.” Phải nói là hắn muốn tìm ta báo thù thì đúng hơn.

.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?”

.

Ngọc Như Hồng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn bốn người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa: “Ta thích a!”

.

“Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!”

.

Bốn người lại một lần nữa bị đập gáy vào thành xe, quả nhiên là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, luôn làm việc tùy hứng a.

.

.

Mã xa chạy ra khỏi Tế Trung, bên trong xe nhất thời cũng yên tĩnh được một chút.

.

Ngọc Như Hồng cúi đầu nhìn Giới Viện đang nằm ngủ trong lòng mình, ánh mắt càng lúc càng mơ màng…

.

Y vốn là vì muốn trở lại kinh thành mà Bắc thượng, dù nghe thấy tin tức của võ lâm đại hội, nhưng cũng không đểở trong lòng. Mãi cho đến ba ngày trước mới nghe nói ở Thiếu Lâm tự có một đại sư tên là Giới Viện nên mới thay đổi lộ trình mà đi lên núi Thiếu Thất. Quả nhiên trời không phụ người có lòng, Giới Viện đại sư của Thiếu Lâm tự chính là người mà y đang tìm suốt một tháng nay. Lần thứ hai nhìn thấy Giới Viện, y đã hạ quyết tâm, cho dù có phải không từ thủ đoạn nào cũng phải mang Giới Viện giữở bên người. Nhưng mà Thiếu Lâm tự sẽ không thể cứ đơn giản như vậy mà giao một trong tứ đại Thủ tọa của họ cho một người xa lạ như y được. Vì vậy y mới nghĩ đến việc dùng thân phận võ lâm minh chủ để áp chế bọn họ. Kết quả đúng như y dự liệu, Thiếu Lâm tự quả thật đã giao Giới Viện cho y. Hiện tại phiền não duy nhất của y là làm sao mới có thể thu phục được Giới Viện, làm sao có thể khiến hắn yên tâm ở lại bên cạnh mình.

.

Mắt thấy sắc trời dần tối, đoàn người liền tìm một khách *** để nghỉ chân, tiện thể bổ sung thêm lương khô cùng một vài loại nhu yếu phẩm khác.

.

Những người đến tham dự võ lâm đại hội mới tán đi không bao lâu, nên những quán trọ bình dân hầu hết vẫn chật kín người. Rất may Ngọc Như Hồng đã cho người chuẩn bị trước nên vẫn thuê được ba gian phòng hảo hạng.

.

Sau khi dùng bữa tối, Ngọc Như Hồng và Giới Viện chung một phòng, còn lại hai phòng năm người bọn họ tự mình phân chia với nhau.

.

Giới Viện dĩ nhiên là phản đối, cố ý muốn ngồi thiền ở trên xe, nhưng vẫn bị Ngọc Như Hồng kéo vào trong phòng.

.

Tứ đại công tử cùng Phúc bá đưa mắt nhìn nhau, cho rằng mặc kệ hai người bọn họ là thỏa đáng nhất. Vì vậy Nam Cung, Tây Môn và Phúc bá ở một phòng, Đông Phương và Bắc Minh chung một phòng.

.

Trong gian thượng phòng phía Đông, tân minh chủ tuấn lãng khôi ngô Ngọc Như Hồng đang giằng co với Giới Viện đại sư.

.

“Ở đây chỉ có một chiếc giường, ngươi nằm cùng với ta thì có gì không được?” Ngọc Như Hồng tới gần.

.

Giới Viện liên tục lùi lại, lùi tới cửa sổ thì không còn đường lui nữa, vội vàng chắp tay lại nói: “Bần tăng đứng ở đây nghỉ ngơi cũng được.” Một lần sai lầm cũng đủ để hắn phải hối hận cả đời, hắn không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.

.

Ngọc Như Hồng tiến tới, ép hắn dán sát vào cửa sổ, tựtiếu phi tiếu nói: “Ngươi đang sợ sẽ phạm phải sắc giới một lần nữa phải không? Ha ha, nếu như bị người khác thượng cũng bị tính là phạm vào sắc giới…”

.

“Ngọc minh chủ, chẳng phải ta và ngươi đã có ước định, nếu bần tăng đi theo ngươi thì ngươi tuyệt đối không được nhắc lại chuyện đó nữa sao?” Đôi mắt trong suốt của Giới Viện nhìn chăm chăm vào Ngọc Như Hồng.

.

Trong sạch như nước, thuần khiết như tuyết, cho dù có bị kẻ khác làm cho vấy bẩn thì vẫn toát ra vẻ thuần khiết như trước. Chẳng lẽ từ nhỏ ngươi chưa từng cảm nhận được điều gì ngoài sự thuần khiết và bao dung hay sao? Ngươi càng nhìn thế gian bằng con mắt này, ta lại càng muốn trói ngươi lại bên người, không để cho ai nhìn thấy ngươi, để có thể một mình hưởng thụ sự cao thượng thanh nhã của ngươi.

.

Thất thần trong chốc lát, Ngọc Như Hồng lưu luyến thu hồi ánh mắt, liền kéo Giới Viện ngồi lên giường.

.

Trừng mắt nhìn cái giường, Giới Viện bắt đầu khẩn trương, bàn tay rủn rẩy vô ý xuất ra một chưởng vào vai phải của Ngọc Như Hồng. Sự việc quá bất ngờkhiến cho Ngọc Như Hồng không kịp tránh né, ôm vai lùi lại vài bước, đau đớn khiến sắc mặt trắng nõn của y càng thêm tái nhợt. Hắn… vừa đánh mình thật sao?

.

“Ách! Xin lỗi! Ta không phải là cố ý đâu… Ngươi không sao chứ?” Giới Viện tiến lên đỡ lấy y, hổ thẹn nói. Hắn lo lắng mình đã làm y bị thương.

.

Ngọc Như Hồng cũng không vui vẻ gì. Nếu không phải vừa rồi bị phân tâm thì y làm sao lại phải đỡ một chưởng này? Nhưng khi thấy sắc mặt lo lắng của Giới Viện thì tức giận đã hoàn toàn tiêu tán, nét mặt đại biến, cư nhiên còn ngả vào trong lòng Giới Viện.

.

Giới Viện cả người cứng đờ, nhưng cũng không hề chống cự. Chính mình làm y bị thương trước, để y dựa vào cũng là điều nên làm. Giới Viện đỡ y nằm xuống giường rồi mới xoay người định đi ra ngoài thì lại bị kẻ đang nằm kia kéo mạnh một cái. Hắn vì chưa kịp phòng bị liền ngã vào trong ngực Ngọc Như Hồng, muốn vùng dậy nhưng lại sợ sẽ động đến vết thương của y.

.

Ngọc Như Hồng cũng không có ý định để Giới Viện chạy thoát, hai tay ôm chặt lấy hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, khiến hắn không thể chạy trốn: “Mặc dù chúng ta có ước định là không được đề cập đến chuyện xưa, nhưng lúc này chỉ có hai chúng ta, ta muốn nói rõ ràng cho ngươi biết. Chuyện phát sinh ngày hôm đó là ngoài ý muốn, nhưng việc hôm nay ta đi tìm ngươi cũng không phải là trùng hợp, chỉ cần một ngươi còn tồn tại, chắc chắn ta sẽ quấn lấy ngươi suốt đời…”

.

Y thẳng thắn nói như vậy giống như tình nhân đang thề non hẹn biển khiến cho tim của Giới Viện đập nhanh và loạn nhịp không ngừng. hắn hoàn toàn quên mất cự ly của hai người lúc này gần nhau đến mức nào, khó hiểu hỏi:

.

“Hà cớ gì ngươi lại nói ra những lờiấy? Lẽ nào hai người chúng ta có oán thù gì với nhau sao?” Trên thế gian này, ngoại trừ thân nhân, tình nhân thì cũng chỉ còn mối quan hệ thù địch là có thể dây dưa suốt đời mà thôi.

.

Ngọc Như Hồng bật cười: “Nếu như là thù, thì phải là ngươi tìm ta chứ. Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng dù sao cũng là ta cường bạo ngươi, hơn nữa địa điểm lúc đó còn là ở trước mặt tượng phật, mà ngươi lại là đệ tử Phật môn… “

.

“Đừng nói nữa!” Giới Viện đột nhiên rống to hơn.

.

Thống khổ, hối hận, bất đắc dĩ, những tâm tình luôn giằng xé trong lòng hắn, nhưng tuyệt đối không có oán hận, tuyệt đối không có oán hận gì với y.

.

Ngọc Như Hồng nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã không thể hận ta, vậy tại sao lại không chịu tha thứ cho bản thân mình?” Đây vốn không phải là lỗi của Giới Viện, mà từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn tự trách mình, vẫn cho rằng hắn đã phạm phải một sai lầm lớn. Cái này là do hắn từ nhỏ đã lớn lên nơi cửa Phật, trong lòng chỉ có những giới luật nơi Phật môn kia. Tuy rằng tinh thông phật pháp, võ nghệ siêu phàm, cho dù đã bước vào thế tục, bị người ta lừa gạt, nhưng tâm hắn vẫn sáng như gương. Cho nên hắn mới vô pháp tha thứ cho việc mình giao hoan cùng với một nam nhân trước mặt Phật tổ, nghĩ rằng bản thân hắn đã làm dơ bẩn Phật môn thanh tịnh.

.

Lời nói này của Ngọc Như Hồng đã động đến nỗi đau sâu trong tâm khảm của Giới Viện, hắn kịch liệt lắc đầu: “Ta không thể tha thứ cho chính mình, không thể tha thứ… cả đời này cũng không thể… “

.

“Vậy rất tốt, ta cũng không có dự định cho ngươi quay về Thiếu Lâm tự…” Ngọc Như Hồng thản nhiên nói. Y đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Giới Viện, lúc này mới cười xấu xa, nâng cằm hắn lên rồi nói: “Ta bất chấp tất cả để đoạt lấy ngôi vị minh chủ, chính là vì muốn Thiếu Lâm tự giao ngươi cho ta. Hiện tại ngươi không thể tha thứ cho chính mình cũng tốt, sau này liền ở bên cạnh ta đi.”

.

“Ngươi giữ ta lại có ích lợi gì?” Ngọc Như Hồng đã năm lần bảy lượt nói ra như thế, Giới Viện muốn giãy ra nhưng lại không thể đứng lên được. Ngọc Như Hồng đã giữ chặt lấy thắt lưng của hắn, hắn có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

.

Ngọc Như Hồng lại một lần nữa cười bí hiểm: “Ta thích a! Từ sau khi gặp ngươi ở Vũ Di Sơn, ta phi thường nhớ ngươi a!” Vừa dứt lời y liền cúi xuống hôn lên môi của Giới Viện, đồng thời cũng cười thầm trong bụng, hì hì, môi của Viện quả nhiên là vừa ngọt vừa mềm mại a…

.

Giới Viện dĩ nhiên là kinh ngạc không thể thốt nên lời, một lúc lâu sau mới có thể lắp bắp nói: “Ngươi… đây là vì sao?”

.

Y cư nhiên lại hôn mình… cho dù hắn có là người xuất gia, nhưng hắn cũng là nam nhân a!

.

“Ngươi nói xem, đây là vì sao?” Ngọc Như Hồng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nghi hoặc của Giới Viện.

.

Cảm thấy có dị vật gì đó đang ma xát ở hạ phúc của mình, đầu tiên thì Giới Viện không hiểu lắm, nhưng sau khi nghĩ ra thì giật mình, đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi…” Lần này chắc chắn là y không bị ai hạ dược mà? Sao lại…

.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn nay lại xuất hiện vẻ ngây thơ, thế nhưng tuyệt đối không có chút gì quái dị mà còn vô cùng khả ái. Ngọc Như Hồng tâm thần rung động, thiếu chút nữa thì không thể kiềm chế được. Thế nhưng y vẫn phải nhịn xuống, lấy chăn phủ lên người sau đó thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại: “Quên đi, đêm nay ta sẽ không làm gì ngươi, đi ngủ sớm một chút đi!” Có bốn người kia trấn ở hai bên, nên bọn họ cũng không cần quan tâm tới bất cứ động tĩnh nào ở bên ngoài. Đối với y thì điều này vốn không có gì đáng kể, thế nhưng Giới Viện thì lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Hắn rất ít khi gặp một người nào có thái độ như vậy với mình, hoặc có thể nói căn bản là chưa từng có.

.

“Ngươi buông…”

.

“Đừng nhúc nhích!” Ngọc Như Hồng trợn mắt, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này không còn vẻ ôn nhu nữa mà tràn đầy uy hiếp: “Nếu như không muốn bị ta đặt ở dưới thân thì… ngoan ngoãn giữ tư thế này mà ngủ đi!”

.

Thân thể của Giới Viện lúc này cứng đờ ra, tuyệt nhiên không dám tái động, tất cả là vì cảm thấy ngón tay của Ngọc Như Hồng đang đặt trên hậu đình của hắn. Đành phải nói: “Ta quá nặng, nằm ở trên người ngươi sẽ làm cho ngươi ngủ không ngon…”

.

“Câm miệng! Còn dài dòng nữa thì ta mặc kệ đây là khách ***, xem ngươi làm sao còn mặt mũi gặp người khác!” Ngọc Như Hồng ngữ khí bất thiện, ánh mắt cũng biến thành hung ác, ngón tay đặt ở nơi nào đó lại dùng lực thêm một chút…

.

Giới Viện nhanh chóng ngậm miệng, ngay cả mắt cũng nhắm tịt lại, cái đầu bóng lưỡng của hắn, rơi vào đường cùng đành phải gối lên ngực Ngọc Như Hồng, không ngừng tự niệm trong đầu coi như hắn đang nằm trên chăn đệm mà thôi.

.

Ngọc Như Hồng lúc này mới an ổn đi ngủ, sức nặng trên ngực truyền xuống làm cho hắn có cảm giác yên tâm hơn khá nhiều.

.

Màn đêm yên tĩnh vô cùng, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người bọn họ, Giới Viện còn có thể nghe thấy tiếng tim đập bình ổn của Ngọc Như Hồng.

.

Hắn không thể ngủ trong tình trạng thế này. Nhất là khi hắn đang nằm trên người trước đây đã cùng hắn phát sinh quan hệ sai trái như thế này khiến hắn lại càng không thể ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.