Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 21: Vô Song Thánh Nữ




“Sư tỷ, muội muốn hỏi, tại sao tỷ không mang diện sa, lại còn đưa muội đến xem hắn ta, muội quả thực không hiểu ý tứ của tỷ!” Thiếu nữ ôn nhu có vẻ đẹp mê hoặc hỏi.

“Ta nhớ khi còn ở Vô Song cung, ta đã từng nói với muội, nếu có một ngày ta không còn mang diện sa có nghĩa là ta đã xuất giá.” Băng Cơ u uẩn nói, “Còn hắn, hắn là chồng ta!”

“Cái gì?” Thiếu nữ kêu lên kinh ngạc, hai tay lập tức bưng lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Một lúc sau, nàng buông tay, bộ dạng bất khả tư nghị nhìn Yến Băng Cơ: “Sư tỷ, tỷ đã xuất giá rồi ư?”

“Kỳ thật, nhiều năm trước ta đã có chồng rồi, chỉ là lúc đó chưa chính thức gả cho hắn mà thoi.” Yến Băng Cơ buồn bã thở dài. “Có điều, ngày ấy cuối cùng cũng đã đến!”

“Nhưng sao tỷ xuất giá lại không cho muội biết vậy?” Thiếu nữ lại hỏi.

“Hiện tại hắn đã trở thành hôn phu của ta, chúng ta chỉ chưa chính thức thành hôn mà thôi. Nhưng trong lòng ta, ta đã chính thức được gả cho hắn rồi.” Yến Băng Cơ có chút trầm mặc nói. Từ khi nàng trao tấm thân băng thanh ngọc khiết cho Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu đã chân chính trở thành trượng phu của nàng.

“Sư tỷ, tỷ yêu hắn ư?” Thiếu nữ hỏi, không khỏi thở dài, trong lòng tựa hồ thấy Yến Băng Cơ làm vậy là không đáng.

“Nói thật là ta cũng không biết nữa.” Yến Băng Cơ nhẹ lắc đầu. “Sư phụ chỉ có một mình hắn là nhi tử, bọn ta cùng nhau lớn lên, có lúc ta cứ nghĩ mình là tỷ tỷ của hắn chứ không phải là hôn thê nữa.”

“Đúng vậy, nhìn biểu hiện của hắn đúng là vẫn còn như một tiểu hài trong hình dạng trưởng thành. Nhưng phải nói là bốn người họ cùng ở một chỗ rất hợp đấy!” Thiếu nữ nói, quay đầu lại, lại không nhịn được cười. “Âu Dương Vân Phi đúng là bị bọn họ làm cho thảm quá!”

“Vốn dĩ chỉ có hai tên tiểu quỷ nghịch ngợm, phá phách, giờ đã thành bốn. Ta thực sự lo lắng bọn họ sẽ gây ra chuyện lộn xộn lớn mất.” Yến Băng Cơ cười khổ sở.

“Sao cũng được, ta đến chào họ chứ?” Thiếu nữ hạ giọng, nhìn Diệp Vô Ưu hỏi.

“Không được, hoàng thượng đang chờ chúng ta trong cung.” Yến Băng Cơ lắc đầu, quay người nói. “Chúng ta đi thôi.”

“Sư tỷ, tỷ dẫn muội đến đây không phải là muốn muội gặp hắn sao?” Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi.

“Đó là ta hi vọng, sau này, khi ta không ở bên hắn, ngươi nếu có cơ hội gặp hắn, có thể giúp ta chiếu cố hắn.” Yến Băng Cơ ngần ngừ một lát rồi nói tiếp: “Hắn tu luyện thì ít, chỉ thích gây chuyện. Ta thật sự có chút lo lắng cho hắn.”

“Sư tỷ, sao tỷ lại không ở cùng một chỗ với hắn được?” Thiếu nữ sửng sốt hỏi.

“Sư muội công chúa của ta, muội thật sự không biết hay sao mà hỏi ta như vậy?” Yến Băng Cơ cười khổ nói. “Lẽ nào muội thật sự không biết ta chính là Vô Song Thánh nữ sao?”

“A!” Thiếu nữ ôn nhu, người được Yến Băng Cơ gọi là công chúa, không khỏi kinh ngạc thốt lên. Là một trong những đệ tử của Vô Song cung, nàng đương nhiên biết Vô Song Thánh nữ có nghĩa là gì. Về cấp bậc mà nói, tại Vô Song cung, Vô Song Thánh nữ chỉ thấp hơn một mình cung chủ. Tại Vô Song cung, Vô Song Thánh nữ chính là phân thân của cung chủ, một ngoài một trong, đại diện cho Vô Song cung. Vô Song cung chủ thường ở trong nội cung, còn Vô Song Thánh nữ lại bôn ba tứ xứ, đại diện cho mọi hành động của Vô Song cung.

“Sư tỷ, không phải tỷ gần như không qua lại với Vô Song cung sao, tại sao lại trở thành Vô Song Thánh nữ vậy?” Công chúa xinh đẹp lại có chút mơ hồ hỏi. “Thật sự thì muội không biết có chuyện này!”

“Đây là ước định hai mươi năm trước giữa sư phụ và cung chủ.” Yến Băng Cơ trầm mặc nói khẽ.

“Sư tỷ, muội thấy chuyện này đối với tỷ thật không công bằng.” Công chúa có chút bất bình thay cho Yến Băng Cơ.

“Ta chưa từng thấy không công bằng. Hơn nữa, ta đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.” Yến Băng Cơ đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra nét mỹ lệ, thánh khiết dị thường. Lúc này hai nàng cũng vừa vặn đến trước cổng hoàng cung. Những thủ vệ nhìn thấy nụ cười của Yến Băng Cơ, gần như quên cả công chúa, chỉ ngây ngốc nhìn nàng.

o0o

“Này, xú nha đầu, khi nãy nhà ngươi dùng hỏa khí sao không báo trước cho ta một tiếng.” Diệp Vô Ưu bất mãn trừng mắt mắng Mộ Dung Tiểu Tiểu.

“Tại sao phải cho ngươi biết?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không chịu lép, “Ngươi có phải người hầu của ta đâu!”

“Xú nha đầu, cả ngày chỉ biết có người hầu, ta thấy tám phần là tâm lý ngươi bị biến thái rồi!” Diệp vô Ưu cười châm chọc.

“Ngươi mới biến thái chứ, đường đường là một nam nhân, thế mà lại còn xinh đẹp hơn ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giận dữ nói.

“Xú nha đầu, ngươi muốn bị đánh mà!” Diệp Vô Ưu vốn dĩ chưa từng vui mừng với chuyện đó, trong long đương nhiên rất buồn bực. Chỉ thấy thân ảnh chớp động, Diệp Vô Ưu đã nhảy phóc về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Chỉ là, vốn chỉ cần nhảy một bước là đến trước mặt mộ Dung Tiểu Tiểu nhưng bất đồ lại bị một người chặn lại. Diệp vô Ưu dừng lại nhìn, hóa ra là Lam Tiểu Phong.

“Tiểu hoa si, ngươi muốn chết sao?” Diệp Vô Ưu quát.

“Cái đó, Diệp gia ca ca, là ta cũng không muốn đâu, nhưng cũng đã có câu ‘có làm thì mới có ăn’. Tiểu tiên nữ đã cho ta ăn, cũng như phụ mẫu ta vậy, ta tự nhiên phải bảo vệ nàng ta thôi.” Lam Tiểu Phong ra vẻ khổ tâm nói.

“Ha ha, lại đánh ta đi, đánh không được chứ gì? Cho ngươi tức chết đi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu cứ ở bên cạnh mà nhảy nhót, vỗ tay, bộ dạng rất vui vẻ.

Đáng thương cho Diệp Vô Ưu, công phu đào mệnh tuy giỏi bậc nhất, nhưng công phu đánh người thì chỉ là hạng bét. Bản thân cha mẹ đều là cao thủ đương thời, hắn mà chịu khó tu luyện thì tuyệt đối có thể trở thành thiếu niên anh hùng giữa các cao thủ. Đáng tiếc là hắn chẳng nguyện ý tu luyện gì cho lắm.

Yến Ngọc Dao vốn yêu con tha thiết, đã dành nhiều năm công phu nghiên cứu, sang tạo ra một môn thân pháp chuyên dùng để bảo mệnh, gọi là Vô Ảnh thân pháp. Diệp Vô Ưu đối với loại công phu đào mệnh đó rất có hứng thú nên đã luyện đến xuất thần nhập hóa.

Chỉ có Yến Băng Cơ là có biện pháp hữu hiệu đối phó được với hắn, đó là vì Yến Băng Cơ rất thành thạo Vô Ảnh thân pháp, bởi vậy nên Diệp Vô Ưu vốn rất ít khi sử dụng nó trước mặt nàng. Thế nên trước mặt Yến Băng Cơ, Diệp Vô Ưu đương nhiên rất ngoan ngoãn.

Có điều, hiện giờ Diệp Vô Ưu lại muốn đánh người chứ không muốn bỏ chạy. Lam Tiểu Phong cũng có vẻ rất sợ Diệp Vô Ưu, nhưng cũng đánh giá được sức mạnh của Diệp Vô Ưu mạnh yếu thế nào. Diệp Vô Ưu đáng thương mấy lần muốn nhảy đến bên Mộ Dung Tiểu Tiểu đều bị Lam tiểu Phong nhanh chóng chặn lại, rốt cục cũng không thể tấn công.

“Tiểu hoa si, ngươi thật sự muốn đối phó với ta có phải không?” Diệp Vô Ưu hung dữ trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong.

“Diệp gia ca ca, đệ thật sự không muốn mà, nhưng đệ cũng chẳng có cách nào khác. Nam tử hán đại trượng phu, nói được phải làm được, đệ đã đáp ứng làm người hầu cho tiểu tiên nữ, đương nhiên phải bảo vệ nàng!” Lam Tiểu Phong làm ra vẻ khổ sở. “Huynh tính toán thế nào cũng không được **ng đến tiểu tiên nữ!”

Diệp Vô Ưu nhìn sang, bắt gặp nét đắc ý trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, lại quay lại nhìn Lam Tiểu Phong chăm chăm, khóe miệng nhếch một nụ cười không có chút hảo ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.