Vô Lại Kim Tiên II

Chương 56: Huyết Hà Sát Trận




Xi Vưu lão ma cùng Lâm Phong nhân quả sâu đậm, vốn định nhân cơ hội đem đệ tử môn hạ Cực Nhạc Cung khai đao, tiết hết oán giận trong lòng. Nhưng lại không nghĩ tới lão ma còn chưa hiện thân, thì đã bị Thái Huyền phá đi ẩn pháp, nhất thời đại kinh thất sắc.

Hai người này năm đó đều là nhân vật uy chấn thái cổ Hồng Hoang, lúc Hồng Hoang yêu ma đại chiến thì Thái Huyền mất mạng trong Huyết Hà Sát Trận, cùng lão ma kết hạ thù không đội trời chung.

Lâm Phong có được tiên thiên nguyên khí, trọng tụ Thái Huyền chân thân, ở Nữ Oa Cung trải qua bảy bảy bốn mươi chín năm thiên hỏa gia thân, mới vừa rồi còn đem khối khu xác trảm thành thân ngoại hóa thân, trả lại diện mục ban đầu cho Thái Huyền.

Tuy là thân ngoại hóa thân, nhưng cũng là Thái Huyền.

Thái Huyền cùng Xi Vưu nhân quả sâu đậm, không thể hóa giải. Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, hơn nữa cái lão ma này lại còn muốn hại đệ tử môn hạ của mình, Thái Huyền làm sao có thể khách khí. Lão vung tay lên, không gian lập tức chấn động kịch liệt, một đạo huyền hoàng khí hóa thành bàn tay khổng lồ màu vàng chụp thẳng vào chân thân Xi Vưu.

"Không xong, trúng phải gian kế Cực Nhạc yêu đạo rồi." Xi Vưu kinh hãi, "Năm đó pháp lực tên này cùng ta tương xứng, tuy có linh lung bảo tháp hộ thân, nhưng mà kể ra cũng không thể nghịch lại với trời, thủy chung vẫn mất mạng trong Huyết Hà Sát Trận của ta. Ngày hôm nay nhưng lại khó có thể nói rõ ràng, kẻ này bị Cực Nhạc cung chủ nọ trảm thành thân ngoại hóa thân, đem linh lung bảo thác phụ vào khu xác, tuyệt đối không phải đối thủ."

Vội vàng chỉnh thân một trận, một đoàn ma vân từ trên đỉnh đầu bay ra, cản lại bàn tay khổng lồ màu vàng, hư hoảng nhất thương, phá khai hư không mà chạy.

"Chạy đi đâu!" Thái Huyền sớm đã đoán được lão ma này sẽ nhanh tay chuồn mất, sao có thể để hắn đạt được ý nguyện, nộ quát một tiếng, hai tay huy lên, hư không kịch liệt run rẩy. Trong tiếng vang bạo vỡ, huyền hoàng khí vô cùng vô lượng vỡ tan trong hư không bắn ra ngoài, từ bốn phương tám hướng đem Xi Vưu lão ma vây lại vào trong.

Cứ thế toàn lực mà làm, quyết đem lão ma này chôn trong tay mình.

Xi Vưu lão ma thầm kêu không ổn, vội vàng tế khởi huyết hồn phiên, mở ra Huyết Hà Sát Trận rồi trốn vào trong đó.

Huyết Hà Sát Trận là một trong tứ đại sát trận Thái Cổ, há có thể khinh thường được.

Giữa huyền hoàng khí vô cùng vô lượng, thất diện huyết hồn phiên nghênh phong nhất triển, nhất thời bao quanh ngàn trượng. Xi Vưu thúc dục pháp quyết, thất diện huyết hồn phiên liền câu thông luân hồi lực, cùng với u minh huyết liền thành một thể. Phương viên trong vòng ngàn dặm huyết sát đầy trời, cho dù là huyền hoàng khí nọ có mãnh liệt như thế nào đi chăng nữa, thì ũng không thể công phá được một trong tứ đại sát trận Thái Cổ này.

Thái Huyền vốn là do ác niệm của Lâm Phong sở hóa. Thấy tình cảnh này, nhất thời giận dữ, "Linh lung bảo tháp cùng thất thải nguyên thạch một phá một lập, thất thải nguyên thạh trừ bỏ tam đại khai thiên pháp khí ra thì không có gì là không phá, sao lại không phá được cái trận pháp chó má này. Linh lung bảo tháp không chuyên công kích, vì vậy cũng không thể nào phá được sát trận chó má này chứ."

Bất quá Thái Huyền năm đó mất từng ở trong Huyết Hà Sát Trận, đối với một trong tứ đại sát trận Thái Cổ này cũng hiểu rõ không ít, ỷ vào có linh lung bảo tháp hộ thân, trừ người Hỗn Nguyên Chí Giáo thánh nhân ra không ai có thể làm bị thương được hắn, lập tức liền thả người nhào vào trong Huyết Hà Sát Trận.

"Hắc hắc hắc!" Thái Huyền nhe răng cười vài tiếng, rồi cười to nói: "Năm xưa ta dù sao cũng chôn trong Huyết Hà Sát Trận, nhưng mà trời xui đất khiến, để xem hôm nay lão ma ngươi còn có thể chạy đâu cho thoát.

Đưa tay tìm tòi, trong khoảng một ngàn trượng, chụp vào phương vị cung đoài.

Huyết Hà Sát Trận chính là dựa theo thất diện huyết hồn phiên chi lực dùng luân hồi huyết trì chi lực, dựa theo phương vị thất diện diễn hóa mà thành, Thái Huyền khi ở thượng cổ yêu ma đại chiến cũng đã lĩnh giáo qua uy lực của Thái Cổ sát trận, tất nhiên là đối với diễn biến của trận pháp này dị thường quen thuộc.

Xi Vưu lão ma thấy chỗ mình ẩn thân đều bị Thái Huyền nhìn thấu, biết rõ yêu hoàng đối với Huyết Hà Sát Trận này thật là hiểu rõ, không khỏi âm thầm kêu khổ, vội vàng lại biến hóa tiếp phương vị. Cũng phân ra thành bảy cái thiên ma phân thân phân biệt ẩn trong bảy phương vị, dùng để mê hoặc Thái Huyền.

Thái Huyền đem bảo tháp phụ trên thân thể, có đại công đức trong người, pháp lực sớm đã thông thần, chỉ có dưới hỗn nguyên giáo chủ ký thác hư không, sớm đã có thể mắt nhìn sáu đường, chỗ nào mà không biết điểm kỹ lưỡng này của Xi Vưu lão ma cơ chứ.

Đưa tay tìm tòi, lại chụp về phương vị cung khôn.

Ngay lập tức khiến Xi Vưu lão ma cuống quít biến hóa phương vị, nương theo yểm hộ của Huyết Hà Sát Trận, Thái Huyền tựa như mèo bắt chuột đuổi theo bên trong đại trận, ỷ lại vào Huyết Hà Sát Trận đó mà lão ma lũ lũ tránh được bàn tay của Thái Huyền.

Thái Huyền sớm đã không kiên nhẫn, giằng co một hồi liền dời đi mục tiêu, lấy tay trực tiếp trụp vào huyết hồn phiên, trước phá sát trận, sau đó rồi bắt Xi Vưu lão ma vậy.

Lão ma vội vàng thúc dục trận pháp, thất diện huyết hồn cấp tốc xoay tròn lên, không ngừng biến hóa phương vị, vô số đạo huyết vụ nhanh chóng bay tới, liền thành một mảnh lưới tinh mịn, cản lại công kích của Thái Huyền.

Thái Huyền nộ hỏa bùng cháy, thầm nghĩ: "Linh lung bảo tháp chỉ thủ không công, ta lại thân không pháp bảo, thật khó để phá sát trận này."

Không nói tới phương pháp Thái Huyền thầm suy nghĩ để pháp trận, lại nói tới đệ tử môn hạ Cực Nhạc Cung vốn không biết xảy ra chuyện gì, lại càng không biết Xi Vưu lão ma nọ đang muốn bắt mình khai đao, thấy đại thân ngoại hóa thân thứ nhất của sư tôn hiện thân cùng đấu pháp của người, lập tức độn quang, xa xa đứng ở trên mây nhìn xuống.

Sao thấy huyền hoàng khí chấn động hư không, chính giữa là một đoàn huyết vụ bảo vệ chặt trận doanh giống như sóng dữ sóng biển, bốn phía đánh sâu vào. Nhưng dù sao cũng không bao vây nổi Huyền Hoàng khí.

Cũng may là Thái Huyền sớm đã đoán được cùng Xi Vưu lão ma động thủ, sóng pháp lực dư ra sẽ ngộ thương môn hạ đệ tử. Cho nên đã sớm thi triển thần thông đem sóng pháp lực dư ra khi hai người đấu nhau phong tỏa lại, mới có thể khiến cho chúng môn hạ đệ tử cùng nữ nhi không bị thương tổn.

Mọi người không thấy rõ được bên trong trận đánh, chẳng qua là nhìn sư phụ cùng người nọ đấu hồi lâu, cũng không thể chế phục được đối phương, Nghê Thường không khỏi tò mò hỏi: “Phụ thân cùng ai đấu pháp vậy, người này thật lợi hại, ngay cả hóa thân của phụ thân cũng không làm gì được hắn.

Mọi người cũng đều không biết, chỉ là thấy Huyền Hoàng khí trong huyết sát quay cuồng. Sóng khí mãnh liệt mặc dù đã được Thái Huyền thi triển đại pháp áp chế, nhưng vẫn như trước khiến cho chúng đệ tử cảm giác được hung hiểm bên trong đại trận, không khỏi âm thầm thay sư phụ lo lắng.

Lão Chí Minh vốn tôn sư trọng đạo nhất, vốn hắn cùng Quan Âm mặc dù đã hợp đạo song tu, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn một mực lãnh nhãn. Giờ phút này lo lắng cho sư tôn, lão Chí Minh trong lòng biết giữa các vị sư tỷ đệ thì chỉ có Quan Âm đạo hạnh sâu nhất, hiểu biết cũng nhiều, không khỏi hạ da mặt mình xuống hỏi: “Sư tỷ có biết sư tôn đang cùng yêu ma phương nào đấu pháp không?”

Quan Âm lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không có trả lời.

Nàng tuy gia nhập làm môn hạ Cực Nhạc Cung, nhưng nàng vốn chính là Tây Thiên Bồ Tát, được phật quang phổ chiếu, lại bị Lâm Phong cường bạo thu làm môn hạ đệ tử Cực Nhạc Cung.

Tuy biết rằng sư phụ tiện nghi này có lai lịch lớn, không dám phản bội lại môn tường, nhưng oán khí trong nội tâm lại càng ngày càng sâu, cùng chúng môn hạ đệ tử Cực Nhạc Cung cũng không có sắc mặt gì tốt cả.

“Thượng cổ yêu ma đại chiến, Thiên Hoàng Thái Huyền thân vẫn ở trong Huyết Hà Sát Trận, cùng với Xi Vưu lão ma này kết oán quá sâu, hôm nay lại là oan gia chạm trán, chỉ sợ sẽ có một trường ác đấu thôi.”

Quan Âm không để ý tới lão Chí Minh, trong bụng thầm nghĩ nói: “Yêu Hoàng không ngờ đem linh lung bảo tháp kết làm thân thể, pháp lực thông thiên. Lại có đệ nhất đại công đức khai thiên phách, có thể ngự vạn kiếp, mà Xi Vưu lão ma này cũng có Huyết Hà Sát Trận, tốt nhất có thể lưỡng bại câu thương là tốt.”

Quan Âm trong cảm thấy ý niệm trong đầu ám chuyển, nhưng cũng không tính được Xi Vưu lão ma sẽ chuyển hướng tới môn hạ đệ tử Cực Nhạc Cung khai đao.

Thải Y nói: “Chúng ta có thiên la tứ kiếm, không bằng dùng đại la kiếm trận trợ giúp phụ thân một tay được không?”

Chúng đệ tử lo lắng cho sư phụ, tuy biết bản thân pháp lực thấp kém, sự bất khả vi, nhưng lại đồng thanh trầm trồ khen ngợi. (Sự bất khả vi: chuyện không thể làm ngược lại được.)

Quan Âm trong lòng cười lạnh, “Hai kẻ này khoảng cách đến Hỗn Nguyên Đại Đạo cũng vẻn vẹn còn kém một bước, chỉ đứng dưới Hỗn Nguyên Thánh Nhân, pháp lực thông thiên triệt để. Chỉ cần ta hơi chút tới gần một chút, đều sẽ thần hình câu diệt, chính xác là không biết tự lượng sức mình.

Thải Y nhìn khuôn mặt Quan Âm đứng ở xa xa, thầm nghĩ: “Quan Âm sư tỷ pháp lực cao cường, lại có khả năng nhận thức thiên số, phải chi có nàng hỗ trợ là tốt rồi a.”

Nghê Thường cùng mấy vị sư tỷ muội khác cũng là đồng dạng tâm tư.

Chỉ có Hồng Bào lão yêu chuyển loạn hai tròng mắt xanh mơn mởn, trong đầu âm thầm chuyển ý niệm, “Muốn lấy chức yêu vương một phương của ta, lại còn muốn bắt môn hạ Cực Nhạc Cung làm đầy tớ, mặc dù hơi nghẹn khuất, bất quá có thể được thưởng thức nhiều đại la cửu chuyển Kim Đan, đem đào vương vạn niên làm cơm bữa, cũng coi như là đáng giá.”

“Cái bà nương này cũng thật ngoan cố, biết rõ sư tôn có lai lịch lớn, vậy mà trong lòng còn có oán khí, sau này hẳn không có kết cục tốt.”

Lúc Hồng Bào lão yêu đang đứng tại đó miên man suy nghĩ, Nghê Thường nói: “Hồng Bào sư huynh, chúng ta cùng nhau bày ra thiên la kiếm trận trợ giúp phụ thân một tay.”

Hồng Bào lão yêu lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn huyết vụ bao vây huyền hoàng khí, trong nội tâm không khỏi nổi da gà lên, vội nói: “Sư muội yên tâm, tôn sư pháp lực thông thiên, lại có linh lung bảo tháp, không có việc gì đâu. Chúng ta pháp lực thấp kém, cho dù bày ra đại la kiếm trận cũng không giúp gì được cho sư tôn, không bằng đợi thêm một lát nữa xem sao.”

Chúng đệ tử bởi vì việc của Thạch Cơ, đều phân rõ đúng mực, cho nên Hồng Bào lão yêu vừa nói xong, đều tỉnh ngộ lại, Thải Y vội la lên: “Vậy làm thế nào bây giờ, phụ thân bây giờ còn phải đi Dao Trì Kim Mẫu cầu âm dương thảo, bây giờ còn chưa thấy trở lại.”

Lúc đang bàng hoàng vô kế, đột nhiên một đạo nhân theo sau hạ xuống, là môn hạ đệ tử của Thượng Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn đại đệ tử Trùng Dương Chân Nhân cầm theo Thái Cực Đồ đến, vừa cười vừa nói: “Nhân quả đến cùng sẽ có báo, sát kiếp rốt cuộc cũng phải gặp, đạo huynh hữu lễ.”

Tiếng cười của Thái Huyền từ trong đại trận truyền ra: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta vâng lệnh của tổ sư chưởng quản Hồng Mông đại đạo như ý kim kiếm. Nay thiên mệnh cửu cửu qui nguyên, sát kiếp nổi lên chính là số trời mà không vâng Phật Đà. Mời đạo huynh về, ta sẽ tự phá Huyết Hà Sát trận”

Trùng Dương chân nhân cười nói: “Đạo huynh quá lo lắng, ma đầu kia cùng giáo ta vẫn còn khốn quả chưa hết, bần đạo là phụng mệnh chưởng giáo lão sư đến thỉnh ma vương hồi Huyền Đô phục mệnh.”

Thái Cực Đồ run lên, hóa thành một cái thất thải tinh kiều, Trùng Dương chân nhân đứng ở trên cầu, thúc dục tinh kiều tiến vào đại trận.

“Thái Cực Đồ.” Xi Vưu lão ma lập tức đại kinh thất sắc, muốn vung chân bỏ chạy, thì bị huyền hoàng khí cuốn lấy, còn có Thái Huyền dùng đại pháp quấn lại, làm thể nào cũng không thể thoát thân ra được.

Thái Huyền vốn đang vô pháp với cái Huyết Hà Sát Trận này, thì gặp phải Trọng Dương tử thúc dục Thái Cực Đồ tiến đến, định làm ngưng vận chuyển của Huyết Hà Sát Trận, lập tức nghĩ đến gì đó, cười to nói: “Ta làm theo yêu cầu của ngươi, chân nhân chỉ cần làm ngưng lại Huyết Hà Sát Trận là được.”

Trọng Dương tử cười nói: “Như thế bần đạo liền xem thủ đoạn của đạo huynh vậy.” Lập tức liền dùng Thái Cực Đồ làm ngưng lại vận chuyển của Huyết Hà Sát Trận, cũng không tiến lên bắt lấy Xi Vưu, chỉ nhìn Thái Huyền thi triển thủ đoạn.[/B]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.