Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 50: Trên Hằng Sơn có một người đợi!




Chưa kể có những kẻ sau khi đạt đến tuyệt đỉnh cảnh giới cũng đã là đỉnh phong nhân vật trên thế giới này, nếu không phải là đang say mê hưởng lạc ở một nơi nào đó thì cũng là biệt tăm biệt tích du ngoạn khắp nơi nhằm truy cầu tiếp tục tăng lên cảnh giới, không phải cứ muốn là có thể dễ dàng nhìn thấy một cái tuyệt đỉnh cao thủ a.

Tuy là Ngô Chính không biết thế giới này tại sao lại không có cấp bậc cao hơn, nhưng không hẳn tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi đã là giới hạn, chí ít lấy hệ thống tồn tại là có thể giải thích.

Nói cách khác ở thế giới này tuyệt đỉnh đỉnh phong cảnh giới đã là giới giạn trong pháp tắc, không thể lại tiếp tục tăng lên, trừ phi Ngô Chính rời khỏi thế giới này đến một thế giới khác có cấp bậc cao hơn mới có thể có hy vọng trông thấy tuyệt đỉnh cao thủ đi lại đầy đường, mà đó cũng là một trong những lý do để Ngô Chính cấp bách muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ly khai nơi này, hơn nữa cái thế giới này hắn chơi đã muốn chán, cũng không hứng thú để ở lại.

Trầm mặc một khắc, Ngô Chính lại vứt bỏ tạp niệm phía sau, lúc này đưa mắt nhìn về phía Mạc Đại tiên sinh vẫn đang không nghe không thấy đứng tại nơi đó, không khỏi khiến Ngô Chính có chút kinh ngạc, Mạc Đại tiên sinh này hẳn là trải qua cũng không ít giết chóc a.

- Mạc Đại huynh, thật có lỗi ta vô ý làm bẩn nhà của ngươi, nhưng cũng không còn cách nào khác a.

Ngô Chính hài hước bất đắc dĩ hướng về phía Mạc Đại tiên sinh cáo lỗi, dù sao cũng là xả “rác” tại nhà người ta, đương nhiên là phải qua lại khách khí vài lời nói.

Mạc Đại tiên sinh thường ngày rất ít khi trở về nơi này, tính đi tính lại cũng không hẳn đây đã là nhà của hắn, nên cũng rất không biết cách hài hước, nghiêm túc đáp lời Ngô Chính.

- Ngươi có thể tha cho bọn hắn tính mệnh đã là rất nhìn mặt chủ nhà, không cần xin lỗi.

Ngô Chính biết trò đùa của thế kỷ 21 không thể áp dụng được ở nơi này, rất không thú vị cho qua, lúc này lại nhìn về phía Lưu Chính Phong thần sắc thất thần ngơ ngác nhìn về phía đống thi thể kia, trên vai vẫn còn lưu lại đạo huyết tích trước đó bị Ngô Chính đả thương.

- Nhìn mặt Mạc Đại huynh ta cũng không muốn làm khó dễ Lưu Chính Phong ngươi, nhưng còn hắn... ta có nên hay không giết chết ngươi trừ bỏ hậu hoạn!?

Ngô Chính hai tay chắp sau lưng liếc nửa con mắt về phía Lưu Chính Phong qua loa vài lời, sau đó quay sang tên quan viên đang ẩn nấp phía sau một cái ghế kia, trên mặt cũng tỏ ra phân vân có nên giết hay là không.

- Ta, ta, ta không nhìn thấy gì hết, ta sẽ không nói chuyện này cho hoàng thượng, đừng giết ta, chỉ cần ngươi không giết ta, hu hu...

Tên quan viên phát giác Ngô Chính đang nhìn chằm chằm lấy mình, thần sắc trở nên kinh hoàng sợ hãi, hai chân theo phản xạ không ngừng chà xát mặt đất đạp lùi về sau, cả ngươi dí sát vào vách tường như muốn độn thổ biến mất, trên người hắn còn có một mùi hôi khai bốc lên cực kỳ kinh tởm lấn át cả huyết tanh đang bao phủ không gian.

- Con mẹ nó, ngươi...

Ngô Chính thật sự “cạn lời” không biết phải dùng từ ngữ nào để nói hắn, tên quan viên này tâm hồn cũng quá trẻ thơ yếu ớt đi, Ngô Chính chỉ liếc mắt dọa dẫm một câu mà đã tuông ra hết cả quần, không biết nếu nói thêm câu nữa hắn sẽ lại biến thành cái dạng gì kinh tởm.

- Cút về kể cho đức hoàng thượng của ngươi toàn bộ sự việc hôm nay, còn có, nói với hắn ta không quan tâm hắn muốn làm gì, nhưng tốt nhất đừng phiền phức đến ta là được.

Ngô Chính chán ghét không muốn dây dưa chơi đùa với tên quan viên này nữa, dứt khoát nói ra ý chính, sau đó làm động tác xua đuổi phẩy tay ra hiệu phóng thích hắn rời đi.

- Được, được, ta sẽ làm theo lời ngươi, đa tạ ngươi, ta cút, ta cút ngay...

Tên quan viên nghe được Ngô Chính muốn buông tha cho hắn, lúc này đã quên hết bộ dạng xấu xí trước đó, điên cuồng kinh hỉ giọng điệu lắp bắp tạ ơn, sau đó hướng cổng chính Lưu phủ lao ra, trong lúc còn không ít lần vấp ngã lộn cụi dưới đất.

- Mạc Đại huynh, ta còn có việc cần phải giải quyết, trước vẫn là cáo từ.

Dứt lời, Ngô Chính cũng không đợi Mạc Đại tiên sinh đáp lời đã ly khai đại sảnh Lưu phủ, để lại nơi này ngoại trừ hai cái người sống, còn lại chẳng khác gì là một bãi tha ma được trang hoàng lộng lẫy.

...

Dưới chân Hành Sơn, Ngô Chính truy tìm Đông Phương Bạch bọn người lúc này đã có mặt ở nơi đây.

Quan sát phía trước, Mị Ảnh Nữ đám người tứ phía bao vây lấy một tên đại hòa thượng vóc người cao lớn nhưng dáng vẻ lại vô cùng thê thảm chật vật, trên khóe miệng còn lưu lại đạo vết máu, chắc hẳn trước đó chịu không ít tổn thương, bên trong vòng vây còn có một người nữ tử tiếu diện tử y đặc điểm đang đứng phía đối diện, trên tay nàng phe phẩy mấy cây kim châm trông động tác như là đang uy hiếp tên đại hòa thượng kia.

()

Trông thấy tình cảnh lúc bấy giờ, Ngô Chính cũng không khỏi cười thầm trong bụng, Đông Phương Bạch “tùy ý xử lý” cũng không thể xem thường, nhìn dáng dấp của Bất Giới hòa thượng có vẻ trước đó chịu không ít đau khổ dưới tay Đông Phương Bạch, hơn nữa lấy tính cách cố chấp của hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế, cũng thể trách Đông Phương Bạch ra tay quá tàn nhẫn a.

- Lão lừa trọc, ta trước có hảo ý cảnh báo ngươi, ngươi lại không lọt tai lời nói của ta!?

Ngô Chính rất không thú vị đứng xem bọn hắn cả đám bất động cứ thế trừng mắt lẫn nhau, lúc này xuất hiện đi tới về phía đám người, giọng điệu bực tức lên tiếng.

- Công tử!

Mị Ảnh Nữ đám người nhận ra giọng nói của Ngô Chính, lại phát giác thân ảnh của hắn đã tiếp cận đến đây, mọi người đồng loạt đều buông xuống vũ khí.

- Giải quyết xong?

Đông Phương Bạch cũng đã chú ý đến Ngô Chính từ lúc xuất hiện, chỉ là không lên tiếng mà thôi, lúc này cũng không ngạc nhiên nhìn phía thân ảnh vừa mới đến, nhẹ giọng hỏi.

Ngô Chính gật đầu đáp lời, lại nhìn về phía Bất Giới hòa thượng thê thảm dáng dấp để Ngô Chính cũng không khỏi buồn cười không thể tức giận như trước đó được nữa.

Phải nói Đông Phương Bạch ra tay quá tàn nhẫn không lưu tình, Bất Giới hòa thượng lúc bấy giờ cả người đều là kim châm biến dạng chẳng khác gì là một con nhím hình người, hầu hết tuy không nhắm vào tử huyệt nhưng là đau đớn cũng không phải là người bình thường có thể chịu được a, liền nói đây là Đông Phương Bạch cố ý trút giận cho Ngô Chính đi, bằng không lấy thực lực chênh lệch tu vi của nàng hoàn toàn có thể chế ngự Bất Giới hòa thượng mà không chút khó khăn.

- Ngươi là “ân công”!? Tiếu Diện Huyết Ma!

Bất Giới hòa thượng trông thấy nam tử Bạch Thiết Tiếu Diện cùng Huyễn Ảnh Tử Bào đặc điểm liền có thể dễ dàng nhận biết thân phận của hắn, dù sao trên giang hồ cũng không có ai đặc điểm tương tự như vậy, hơn nữa nghe qua lời nói của hắn không nghi ngờ hắn chính là vị kia thần thần bí bí “ân công”.

Lại nói trên giang hồ hiện nay cái tên Tiếu Diện Huyết Ma nhắc đến nghe qua đều chẳng khác nào là tiếng sấm bên tai, cho nên lai lịch hành vi từ trước đến nay của hắn cũng được mọi người bới móc liền Bất Giới hòa thượng ít nhiều cũng biết rõ, ngoại trừ sự kiện ở Phúc Châu ra, thì so sánh tác phong trước nay của hắn càng không ngoài ý muốn để nhiều người nợ hắn ân tình, gọi một tiếng “ân công” chấp nhận để hắn sai khiến cũng không phải là không thể.

- Ngươi đến trễ rồi, toàn bộ đều đã bị ta giết, ngươi cũng không cần tiếp tục lưu lại đây a, trên Hằng Sơn vẫn còn một người đợi ngươi tìm kiếm bấy lâu.

Dù sao giận thì cũng đã hết giận, Ngô Chính cũng không phải là nữ tử nhớ kỹ thù dai, vẫn là dứt khoát gợi ý cho hắn sớm ngày có thể chấm dứt được cái cục nợ này, bớt đi phần nào gánh nặng cho Ngô Chính, đồng thời cũng để Đông Phương Bạch có thể an tâm cắt đứt mọi liên hệ với thế giới này.

- Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, nhớ kỹ mang theo Nghi Lâm cùng thê tử của ngươi tìm kiếm một nơi nào đó mà an bề quy ẩn, không nên lại đặt chân đến giang hồ.

Dứt lời, Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch còn có Mị Ảnh Nữ đám người nhanh chóng ly khai nơi này, chính sự muốn làm cũng đã làm xong, lưu lại nơi này cũng vô tác dụng.

- Thê... thê tử của ta... trên Hằng Sơn... đợi!?

Dưới chân Hành Sơn lúc này chỉ còn lại Bất Giới hòa thượng thân ảnh một người, thất thần ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Ngô Chính đám người ly khai, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm những lời nói không có đầu không có đuôi, bất giác một tia lệ nóng từ khi nào không hay biết đã lăn dài trên khuôn mặt.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.