Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 342: Ngoài mặt hợp tác




Hai người Hạ Hoàng Kiến nghe vậy, bất tri bất giác khẽ liếc nhìn về phía đồng bạn bên cạnh, Ngô Chính tinh mắt phát hiện ra điểm này, cũng đồng thời đưa tiêu cự về phía đó.

Cảm nhận được mọi ánh mắt đang tập trung về phía mình, Lăng Đạo không khỏi sững sốt một phen, rốt cuộc dự cảm không lành cũng đã ứng nghiệm, Ngô Chính quả nhiên là đang dở trò ly gián.

Trước đó, Lăng Đạo lôi kéo hai người Hạ Hoàng Kiến thông đồng với mình, cũng tránh né trả lời nghi vấn của bọn họ, giờ phút này đây, Ngô Chính vô tình nhắc lại, nhưng thay vì “biết được từ ai” mà chuyển thành “là ai xúi giục”. 

Chỉ đơn giản thay đổi giữa chủ động và bị động trong câu hỏi, đã hoàn toàn chuyển biến mang một hàm ý khác, khiến Lăng Đạo nhất thời không biết phải vấn đáp như thế nào.

“Hai người các ngươi nhìn ta làm gì? Hắn là cố tình muốn ly gián chúng ta.”

Lăng Đạo tỏ ra tức tối nói.

Bất quá, lại không giải quyết được vấn đề hiện hữu, hai người Hạ Hoàng Kiến tất nhiên là minh bạch Ngô Chính châm ngòi ly gián, nhưng động thái của Lăng Đạo lại có điểm mờ ám không muốn người khác biết, khiến bọn họ không thể không đề phòng, cho dù không sợ nhất vạn thì cũng sợ vạn nhất đi.

“Lăng lão, trước đó ngươi không muốn nói thì cũng thôi đi, nhưng đến tận giờ phút này ngươi không thể lại giấu giếm, có thật là có người đứng sau lưng xúi giục ngươi?”

Diễn Tông không úy kỵ Ngô Chính có mặt ở đây, cứ thế thô lỗ nói toạc ra.

Trái lại, Hạ Hoàng Kiến lại xử lý khôn khéo hơn rất nhiều:

“Chuyện này thực sự khó nói như vậy? Dù sao cũng đứng cùng trên một con thuyền, đã không thể rút chân lại được nữa, nếu có chuyện khó xử cứ việc nói ra, cùng nhau giải quyết không phải là tốt hơn ư?”

Nghe thế, Lăng Đạo bất đắc dĩ thở dài, trầm mặc một hồi lại nói:

“Không phải là ta muốn che giấu, chỉ là, nếu để các ngươi biết được sự tình, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến an nguy các ngươi sau này.”

Chợt có hơi đứt quảng một chút, Lăng Đạo lại nói tiếp:

“Các ngươi cũng biết tình huống của ta đi, ‘người nọ’ thật sự rất nguy hiểm không giống như vẻ đạo mạo bên ngoài, nếu là ta ở thời kỳ đỉnh phong thì không sợ, bất quá bây giờ thì… ài, nếu các ngươi vẫn kiên quyết muốn biết, ta liền sẽ giải khai.”

Nói đến đây, Lăng Đạo cơ hồ đã gián tiếp thừa nhận là có người sai khiến, đồng thời cũng để hai người Hạ Hoàng Kiến phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định, hoặc là mạo hiểm muốn biết, hoặc làm kẻ vô tri nhưng có thể giữ mình trong phạm vi an toàn chấp nhận được.

Ngô Chính bất động thanh sắc lắng nghe đối phương hội thoại, đã chín thành xác thực phỏng đoán của mình là không sai, tuy nhiên, tạm thời vẫn không có động tĩnh.

Trong lúc đó, hai người Hạ Hoàng Kiến sau khi nghe xong lại tỏ ra thiếu quyết đoán, không còn cấp thiết bức ép như mới đây.

Lời nói của Lăng Đạo không phải là không có đạo lý, vốn dĩ sinh mệnh của lão đã chẳng khác gì là ngọn nến trước gió, một chút lung lay liền sẽ vụt tắt, đã như vậy, còn hiểm nguy nào khiến lão không dám đương đầu!? Thậm chí, cầu phú quý trong nguy hiểm chính là tia hy vọng cuối cùng còn sót lại.

Phóng nhãn về phía hai người bọn họ, tuy đã vắt kiệt tiềm lực của mình, nhưng thọ nguyên vẫn còn có thể kéo dài đến mấy chục năm nữa, chưa kể, một thân tu vi tông sư có thể tự do tự tại hưởng thụ nhân sinh mà không lo ngại thiếu thốn khổ sở, nuối tiếc có chăng chỉ là không thể thỏa mãn tham niệm chưa bao giờ là đủ đối với bọn họ mà thôi.

“Lăng lão, nếu ngươi đã khó xử như vậy, liền không nói cũng không sao, tin rằng ngươi sẽ không làm những chuyện bất lợi đối với chúng ta.”

Diễn Tông mặt dày mặt dạn phủi mép nói, mà tin tưởng cũng chỉ có loại người thô kệch như lão mới có thể bất chấp liêm sỉ như vậy được.

Nực cười thay, vừa nghe đến nguy hiểm dấn thân, liền tỏ ra cong đuôi rụt đầu, Lăng Đạo cũng không khỏi khinh bỉ trong lòng.

“Ài, các ngươi không muốn người khác biết sự tình của mình, ta cũng đồng dạng a.”

Ngô Chính chen ngang nói.

Ba người đối phương tựa hồ lúc này mới nhớ đến sự hiện diện của hắn, liền tỏ ra thập phần cảnh giác, không muốn để chuyện vừa rồi lại xảy ra lần nữa, chỉ kém chút nữa thôi, bọn họ quả thực đã tự dẫm đuôi nhau rồi.

Lăng Đạo hừ lạnh nói:

“Tiểu tử, đừng tưởng giết được mấy tên nhãi nhép kia, liền cho rằng bọn ta cũng dễ đối phó như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút.”

“Đa tạ nhắc nhở, ta vẫn là rất biết điều ấy chứ.”

Ngô Chính thản nhiên tiếp nhận chỉ bảo.

Lời của đối phương rất không sai, hắn tất nhiên minh bạch giữa tông sư với nhau ngoại trừ phân biệt cảnh giới chênh lệch, còn chia ra hai loại mặt hàng thượng phẩm và hạ phẩm.

Tỷ như hai tên tông sư trung kỳ mà Ngô Chính giải quyết ngày trước, đem so với hai người Hạ Hoàng Kiến cũng là tông sư trung kỳ, nhưng điểm bất đồng chính là, chênh lệch về chiến lực giữa bọn họ không phải là một hai lời liền có thể nói hết.

Nếu không như vậy, hắn sớm đã động thủ tích lũy điểm sát lục, mà không cần lại dài dòng đàm luận với đối phương làm gì.

“Chốt hạ, rốt cuộc là ngươi nhất quyết muốn chống đối bọn ta!?”

Diễn Tông tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn nói.

Song thái độ cả ba người đều trở nên bất thiện, từ thần sắc âm trầm trên gương mặt, không khí dần có chút ngưng trọng giương cung bạt kiếm.

Ngô Chính vẫn bất động thanh sắc nhìn chăm chú đối phương, đăm chiêu mãi đến nửa ngày, ngay khi Diễn Tông không đợi được nữa ẩn ẩn đã có động tác, hắn mới chịu lên tiếng nói:

“Các ngươi ba người, ta chỉ có một mình, không thể chống đối được a… ta liền hợp tác với các ngươi là được, không cần phải dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống như vậy nhìn ta.”

“Hừ, xem như tiểu tử ngươi sáng suốt.” 

Diễn Tông lúc này mới hòa hoãn một chút nói.

“Nếu đã như vậy, ngươi cũng nên tỏ chút thái độ hợp tác đi? Bất quá, đừng lại nói với ta rằng ngươi không biết Xuân Cốc Đồng Lão là ai.”

Hạ Hoàng Kiến nói.

Ngô Chính làm bộ dáng bất đắc dĩ, cười khổ nói:

“Ta thực sự là không biết, người bên trong biệt viện là một thiếu phụ trang diện hoa phục rất xinh đẹp, không giống như lão nhân các ngươi a.”

Nghe vậy, ba người càng thêm chắc chắn, người bên trong nhất định là Xuân Cốc Đồng Lão không thể sai được, bởi vì những người may mắn từng diện kiến qua bà ta đều nói y hệt Ngô Chính.

“Ngươi không biết rằng bà ta tu luyện một môn công pháp có thể cải lão hoàn đồng ư? Thiếu phụ nọ khẳng định chính là Xuân Cốc Đồng Lão.”

Hạ Hoàng Kiến nói.

“A… thật như vậy!?”

Ngô Chính tỏ ra ngạc nhiên, một hồi lại trở nên tức giận mắng:

“Nguyên lai là một bà lão xấu xí, thật uổng phí tâm tơ tưởng của ta, hừ…”

Không hiểu vì sao, Lăng Đạo khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn lại rất không thuận mắt, liền trực tiếp cắt ngang nói:

“Đừng lãng phí thời gian, hà cớ gì ngươi lại thay bà ta ngăn lại bọn ta?”

Đột nhiên, biểu cảm trên mặt Ngô Chính thay đổi một trăm tám mươi độ, làm bộ dáng hảm hiu thấp giọng khẽ nói:

“Là thế này, Xuân Cốc Đồng Lão bức ta phải nuốt vào độc dược, nếu không phục dụng loại độc dược này mỗi bảy ngày một lần, liền sẽ bị độc tính phát tác dẫn đến hoại tử mà chết…”

Cả ba người nghe thế đều có chút sững sốt, quả nhiên chưa từng nghe qua loại độc dược quái đảng này, bức người trúng độc phải tiếp tục phục dụng độc dược mới có thể duy trì sự sống, loại hành hạ tinh thần từ từ này không khỏi quá mức độc ác.

Tuy nhiên, bọn họ không hề hay biết, Ngô Chính chỉ nói chưa đến một nửa độc hiệu của Thi Tuyền Hoàn mà thôi, bằng không nếu nói toạc ra, sẽ khó tránh khỏi khiến ba người này cảm thấy đa nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.