Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 10: 10: Tang Lễ Của Cô La 9





Bên ngoài trời lại mưa.
Một luồng gió lạnh thổi vào, lập tức có người run rẩy chạy đi đóng cửa lớn lại.

Cộng thêm lò sưởi âm tường vẫn luôn đốt, ngay cả ban đêm cũng không hề tắt nên chỉ sau một lúc phòng khách đã trở nên ấm áp.
Một mình anh quản gia chiếm trọn chiếc ghế sofa to lớn, nằm nhắm mắt thả lỏng trông dáng vẻ rất lười biếng, không biết là đã ngủ rồi hay chỉ là nhắm mắt để đó mà thôi.
Cho dù mọi người ăn bánh mì khô không nổi nữa cũng chỉ ngoan ngoãn im lặng ngồi đó, không đánh thức anh ta.
Nhuế Nhất Hoà là người ăn xong cơm trưa cuối cùng, đĩa bánh quy vàng óng ánh đã hết sạch, còn bánh mì khô không tính là nhiều thì còn hơn phân nửa.

Bánh mì khô vừa lạnh vừa cứng cũng không dễ ăn… Cho dù làm ngon cách mấy cũng không phải ai cũng muốn gặm giống cô.
Đan Tiểu Dã đã lấy băng gạc băng bó vết thương trên vai cho cô, nhìn thấy máu chảy ra có màu đỏ tươi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng còn may, không có độc.”
Vết thương trên trán Nghiêm Tuấn có độc nên chảy máu không phải màu đỏ tươi.

Lúc anh quản gia giúp anh ta khâu vết thương lại cũng đã sẵn tiện xử lý vết thương trên trán luôn.
Sứ giả dẫn đường bí ẩn thật! Mới chỉ một ngày mà Nghiêm Tuấn đã có thể gỡ băng gạc xuống, miệng vết thương đã kết vảy rồi, thậm chí còn có dấu hiệu bong mài ra nữa.

Điều đó chứng minh vết thương của anh ta đã lành hẳn.
Nhuế Nhất Hoà đứng lên xoay xoay bả vai.
Đỡ quá… May mà tay mới Đan Tiểu Dã không vì quá lo lắng mà quấn băng quá dày ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay.
“Đúng rồi, quyển sách pháp thuật đâu rồi?”
“Ở chỗ em này!” Đan Tiểu Dã rút quyển sách pháp thuật có trang bìa bình thường không có gì đặc biệt dưới chiếc áo hoodie rộng thùng thình, lấy một trang giấy kẹp trong đó ra.
Trên giấy vẽ vài đồ án kỳ lạ, trong đó có một đồ án có vẻ giống một hình bát quái vặn vẹo.

Phía dưới có hai hàng chữ:
“Muốn gϊếŧ chết oán linh mạnh nhập vào người, dùng lửa lớn thiêu chết người bị ám (nhanh chóng dứt khoát)!”
“Vu nữ kết hôn cũng sẽ được Vu Thần chúc phúc, không bị tà xâm nhập… Hiến tế sống áp chế hung tính của oán linh… Dưới sự chứng kiến của mọi người, dùng dao găm đâm vào tim vu nữ…”
Nhuế Nhất Hoà đọc xong những chữ trên tờ giấy thì hơi hiểu ra nguyên nhân tháp chuông bị phá hỏng.
Đan Tiểu Dã hỏi nhỏ có phải cô đã phát hiện ra điều gì rồi hay không.

Nhuế Nhất Hoà gật đầu xong lại lắc đầu.
“Tôi vẫn chưa chắc chắn, phải xem hết nội dung trong sách một lượt cái đã, tuy tờ giấy này quan trọng nhưng chắc chắn bên trong cuốn sách này còn có manh mối khác.”
Đan Tiểu Dã vừa định nói được thì ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ áo giáp phía sau sofa, rùng mình lắp bắp nói: “Ai rảnh dữ vậy, dựng bộ áo giáp ở đây muốn hù chết người đấy à.”
Nhuế Nhất Hoà quay đầu lại nhìn thì biết Đan Tiểu Dã đang nói đến bộ áo giáp bạc dựng trên ghế cao, một chân bộ áo giáp co lại, người hơi nghiêng về phía trước, đầu đội mũ giáp.

Tay trái đỡ cằm, tay phải giơ tấm khiên tròn lên hơi cao che khuất nửa gương mặt, cố tình lại lộ ra một đôi mắt khâu vá.
Nếu như có người đang ngồi đó nhìn trộm mọi người nói chuyện thì chính là dùng tư thế như vậy.
Chiều hôm qua dường như Nhuế Nhất Hoà và Đan Tiểu Dã luôn ở lầu một làm vệ sinh, kiểm tra toàn bộ hàng sưu tầm bộ áo giáp ngài Raymond này.

Tuy bây giờ nó vẫn ở nguyên chỗ cũ nhưng tư thế ban đầu chắc chắc chắn không phải như thế này.
Chị Kỷ: “Tiểu Mạnh, có phải là cậu không?”
Tiểu Mạnh: “...”
Vì sao hỏi em, vì em nhỏ nhất à?
“Không phải em…”
Mọi người cũng sôi nổi lắc đầu.
“Phó bản đã đủ mệt lừ rồi, ai hơi đâu đi làm mấy chuyện này.”
Mọi người nghe xong không khí lập tức trở nên quái lạ… Nếu không phải mấy đứa đùa dai vậy thì ai làm bộ áo giáp thành hình dạng như vậy?
Nhuế Nhất Hoà đi qua cầm mũ giáp lên nhìn thì thấy bên trong có một vết máu đã khô, cô còn tìm được hai sợi tóc dài màu đen nữa.
Cô dám chắc chắn rằng chiều hôm qua không có những thứ này.
Buổi chiều ngày hôm qua cô La từng ngồi ở chỗ bộ áo giáp này nhìn mọi người ra ra vào vào, đi tới đi lui.

Nghĩ đến đây lông tơ sau lưng Nhuế Nhất Hoà bỗng dựng đứng cả lên.
Cẩn thận nghĩ lại thì thật ra cô La vẫn luôn giám sát bọn họ nghiêm ngặt, nếu không sao lúc Nghiêm Tuấn ở ngoài lâu đài nói lỡ miệng một câu đã bị “trừng phạt” ngay lập tức chứ?
Nhưng mà vì sao đi khỏi đây rồi lại còn sửa bộ áo giáp mà cô ta từng trốn vào thành bộ dạng “nhìn trộm” này chứ?
Có thể là do tâm lý cô La không bình thường lắm…
“Các vị khách…”
Giọng của anh quản gia vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng khách.
“Bữa trưa có ngon miệng không ạ?”
Đan Tiểu Dã đang định dối lòng khen hai câu bánh mì ngon lắm, tôi rất thích thì đã nghe anh quản gia không hề có ý định dừng lại mà tiếp tục nói: “Độ khó của phó bản “Đám tang cô La” tăng lên cấp C, vật phẩm nhiệm vụ không thay đổi.


Sau khi qua cửa người chơi được tăng gấp đôi điểm thưởng.”
“Sau đây là phó bản sau khi thăng cấp, kẻ hèn này xin cung cấp thêm manh mối cho mọi người.”
Anh quản gia tằng hắng hai tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói: “Tình yêu trong truyện cổ tích luôn có kết thúc mỹ mãn, ví như, nhân vật nữ chính dịu dàng lương thiện kết hôn cùng hoàng tử, sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời.

Nhưng trước đó nhân vật nữ chính vẫn phải trải qua nhiều trắc trở, ví như, công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế ghen ghét, ăn phải táo độc; Cô bé Lọ Lem bị mẹ kế và hai người chị hành hạ, suốt ngày đầu tắt mặt tối.

Nhân vật nữ chính của chúng ta, cô La cũng không ngoại lệ.

Cô ta mất ba từ khi còn rất nhỏ, cùng với chị được mẹ nuôi lớn, cho đến nay cuộc sống vẫn luôn rất vất vả.

Nhưng số phận vẫn không buông tha, khiến cho cô ta nếm trải nỗi đau mất đi người thân, nửa năm trước mẹ ruột qua đời vì bị bệnh.

Trong đám tang mẹ, số phận xui rủi lại đưa đẩy khiến cô ta vừa gặp đã đem lòng mến mộ ngài Raymond đến tham gia tang lễ…”
Những người chơi lắng nghe một cách rất chăm chú, chỉ sợ bỏ sót một chữ.
Anh quản gia bỗng dừng lại, làm mọi người hận không thể nắm vai anh ta lắc thật mạnh để anh ta nhanh chóng nói tiếp đừng có cù nhây.

Nhưng nói vậy thôi chứ đâu có ai dám làm thật, đừng nói là đụng nhẹ vào, còn chẳng dám ho một tiếng nữa là.
Nhuế Nhất Hoà: “Sau đó thì sao?”
Quá “cứng”!
Nhưng người này là ngoại lệ, có lẽ cô không để cái quy định thép “Tuyệt đối không được chọc đến Sứ giả dẫn đường” vào trong lòng rồi.
“Hơn một tháng sau, chị gái của cô La trượt chân ngã xuống biển.

Lúc thi thể dạt lên bờ thì được người ta phát hiện.

Nữ chính trong tương lai La Lệ, cô La đáng thương, đã mất đi người thân cuối cùng.”
Anh quản gia thả tay xuống ý bảo mình đã nói xong.
Trượt chân rơi xuống biển…

Nhuế Nhất Hoà ngây người, khó trách những nơi La Đan xuất hiện đều có một mùi tanh mặn, rõ ràng là mùi của nước biển.
Lúc cô nhặt được sợi dây chuyền ngọc bích có khắc hai chữ “La Đan” thì đã ngửi được, trên máy móc ở tháp chuông cũng có ngửi được, trên bánh răng lớn bị hỏng còn dính đầy tảo biển… Thậm chí còn có cả vỏ sò.

Rõ ràng là ở trên đất liền mà lại có dấu vết thuỷ triều rút xuống, vừa bị ướt vừa có mùi tanh, lại có những thứ dưới biển bị sót lại nữa chứ.
Bởi vì La Đan bị chết đuối dưới biển cho nên trên người cô ta mang đặc tính của quỷ nước, năng lực cũng liên quan rất lớn đến nước…
Ví dụ như… Người bị La Đan gϊếŧ là bị chết đuối…
Đúng rồi, sáng nay lúc thức dậy thì trên tóc cô dính vài sợi rong nhỏ vụn… Tối đó là La Đan đến phòng cô ư? Cô cảm thấy La Đan không có ác ý với những người chơi game… Nhưng La Đan cũng đã gϊếŧ người, tên ngốc và Tiểu Viên đều bị La Đan dìm chết.
Khi Tiểu Viên bị gϊếŧ bám lên người ngài Raymond thậm chí La Đan còn hiện ra trong chốc lát.
Lúc đó La Đan đã nói gì nhỉ? Anh và Lệ Lệ là một đám…
Nhuế Nhất Hoà lại nhớ tới khi nhặt được sợi dây chuyền thì nữ quỷ La Đan váy trắng tóc đen vẫn luôn hỏi, vì sao lại gϊếŧ tôi?
Cô ta đang hỏi ai đây?
Chẳng lẽ… Không thể nào…
“Đúng rồi!” Quản gia gõ gậy ba toong xuống đất cắt đứt suy nghĩ của Nhuế Nhất Hoà.
“Không được dùng bạo lực phá hỏng hủ tro cốt, phải giải được phong ấn trên đó trước.”
Câu này sao giống như là đang nói cho cô nghe vậy nhỉ.
Nhuế Nhất Hoà làm bộ nghe không hiểu.
Giống như trước đây, quản gia mang mâm thức ăn vào trong bếp rửa sạch sẽ sau đó đi lên lầu.

Lúc bóng dáng anh ta vừa khuất tầm mắt thì tiếng bước chân cũng biến mất theo.
“Không đúng!”
Đan Tiểu Dã bỗng kêu lên: “Vì sao cô La lại thích ngài Raymond trước chứ?”
Nghiêm Tuấn: “Vừa gặp đã yêu cũng không nhất định là tình đơn phương, hai người đều có tình cảm với nhau mới có thể kết hôn nhanh như vậy được.”
“Tôi không nói cái đó, là thời gian không đúng…”
Đan Tiểu Dã: “Cô ta mất ba từ khi còn rất nhỏ, cùng với chị được mẹ nuôi lớn, cho đến nay cuộc sống vẫn luôn rất vất vả.

Nhưng số phận vẫn không buông tha khiến cho cô ta nếm trải nỗi đau mất đi người thân, nửa năm trước mẹ ruột qua đời vì bị bệnh.

Trong đám tang mẹ, số phận xui rủi lại đưa đẩy khiến cô ta vừa gặp đã đem lòng mến mộ ngài Raymond đến tham gia tang lễ…”
Cậu ta thuật lại không sót một chữ lời anh quản gia vừa nói.
Lúc Nghiêm Tuấn đang nghe đến sắp hết kiên nhẫn thì nghe cậu ta nói tiếp: “Thượng Đế! Hôm nay! Con bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng! Con bị một cô gái vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến cho rung động không thôi, khát khao muốn nắm tay cô ấy vẽ nên câu chuyện tình yêu ngọt ngào.

Nhưng ở thời điểm ngang trái ấy, cô gái Đông Phương của con lại vừa mất đi người thân cuối cùng, nếu như con quá vồ vã hẳn sẽ khiến cô ấy thấy phản cảm! Chắc chắn là như vậy.”
Đây là nội dung đầu tiên trong nhật ký của ngài Raymond viết có liên quan đến cô La.

Đan Tiểu Dã đã đọc lại nguyên văn không sai một chữ.
Lần đầu tiên cô La nhìn thấy ngài Raymond là ở trong đám tang mẹ.
Còn ở trong trí nhớ của ngài Raymond thì lần đầu tiên anh ta gặp cô La là ở trong đám tang người thân cuối cùng… Cũng tức là đám tang La Đan, chị gái cô La.”
“Trước đây tôi từng làm một bộ đề trắc nghiệm tâm lý tội phạm biếи ŧɦái.”
Chị Kỷ vừa mở miệng đã bị giọng nói của mình làm cho hoảng sợ, giọng nói khô khốc nghe rất khó chịu.

Cô ấy nuốt nước miếng thấm giọng rồi nói tiếp: “Gia đình có ba mẹ con, người mẹ đã chết, hai chị em tham gia tang lễ.

Trong tang lễ người em gặp một người đàn ông rất thời thượng, vừa gặp đã đem lòng yêu thích.

Sau khi về nhà thì người em gϊếŧ chết người chị, hỏi là vì sao?”
Không nói được đây là lần thứ mấy phòng khách chìm vào im lặng.
Bên ngoài trời mưa đã tạnh.
Nhuế Nhất Hoà bình tĩnh nói: “Bởi vì người em không tìm thấy người đàn ông, muốn gặp lại người kia trong tang lễ một lần nữa.”
Giọng Tiểu Mạnh khô khốc: “Nếu lỡ cô ta đã dùng hết cách có thể nghĩ ra mà vẫn không tìm được thì sao?”
Vu thuật cũng không phải vạn năng, nếu muốn tìm một người không biết tên, chỉ mới nhìn thoáng qua một lần thì khó tới nhường nào chứ?
Tiểu Mạnh: “...”
Trong lòng mọi người đều hiện lên một đáp án chắc chắn… Nếu còn không tìm được nữa thì, cô La điên cuồng không tiếc gϊếŧ chết người thân duy nhất của mình để tổ chức tang lễ.
Chỉ vì một khả năng có thể gặp được người đàn ông kia.
Phòng khách lại chìm vào yên lặng.
“Xem xong quyển sách ma thuật này trước cái đã.” Nhuế Nhất Hoà phá vỡ sự yên tĩnh, vừa lật sách bằng ngón tay thon dài, vừa khen Đan Tiểu Dã: “Trí nhớ của cậu thật tốt.”
“Chỉ cần là nội dung viết trên giấy, cho dù em không hiểu ý nghĩa thì cũng có thể xem qua một lần là nhớ được bảy tám phần.”
Đan Tiểu Dã tự hào vỗ ngực.

Cậu ta tham gia cuộc thi Giáo dục nhân tài hàng đầu, am hiểu nhất là ở khoản đọc thuộc lòng đấy.
Nhuế Nhất Hoà mắng thầm trong lòng: ...Không uổng công khiến cho người đứng thứ hai bị ép đến muốn gϊếŧ chết cậu ta mà.
Nhuế Nhất Hoà: “Tốc độ đọc sách của cậu như thế nào?”
Đan Tiểu Dã: “Rất nhanh, vô cùng nhanh.”
Nhuế Nhất Hoà: “Vậy quyển sách pháp thuật này giao cho cậu đấy.

Đừng xem ở trong phòng cũng đừng ra phía sau, đứng ở trước cổng lớn đọc đi.”
Còn về phần mình thì Nhuế Nhất Hoà muốn đến tháp chuông xem lại lần nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.