“Đây là…” Lâm Kiếm Hồng nhìn chằm chằm
vào thứ đồ vật cực kì quái dị trước mặt, ánh nến hồng hòa cùng ánh trăng thê lương tạc lên từng đường nét trên khuôn mặt hắn, lúc này trông Lâm
Kiếm Hồng không còn vẻ lạnh lùng và nhợt nhạt như ban ngày, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt xanh trắng tái nhợt của hắn xuất
hiện sự nghi hoặc, khiến cho Lăng Tây Nhi cảm thấy có chút khó xử, nhưng có một hình dung từ cực kì chính xác để miêu tả khuôn mặt hắn lúc này
‘như một miếng bạch ngọc đẹp đẽ mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể
rơi vỡ’.
“Đây là xe đẩy, ngươi có thể ngồi ở
trên, hai bánh xe có thể dễ dàng chuyển động, ngươi cần đi bất kỳ đâu,
cũng không cần phiền người khác phải khuân tới khuân lui!” Lăng Tây Nhi
tiến lên, cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho hắn hiểu.
Mặc dù từ trước tới nay Lâm Kiếm Hồng
đối với nàng luôn luôn nghiêm khắc, cực kì nghiêm khắc, thế nhưng Lăng
Tây Nhi biết, ở cái Lâm phủ này hắn là người đối xử với nàng tốt nhất!
Con ngươi u ám thâm thúy tối sầm lại,
trên gương mặt tái nhợt của Lâm Kiếm Hồng xuất hiện một chút hồng hào,
đôi mắt hắn ngước lên liếc nhìn Lăng Tây Nhi đầy cảm kích.
“Y Y, ngươi thực sự quyết định rồi sao?” Lâm Kiếm Hồng quay đầu nhìn Lâm Y Y đang đứng bên cạnh.
“Vâng, đại ca!” Lâm Y Y cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy áy náy hướng về phía Lăng Tây Nhi.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không đáng sợ
giống như ngươi tưởng tượng đâu! Hắn là một nam nhân đáng để ngươi phó
thác cả đời!” Lâm Kiếm Hồng nói một cách thành khẩn đầy ý tứ sâu xa, hắn thực sự không muốn Lâm Y Y hối hận.
“Đại ca ngươi đã từng gặp qua hắn sao?” Lâm Y Y kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
“Đúng, kỳ thực thương thế của ta cũng do hắn mà ra!” Lâm Kiếm Hồng hơi nhìn xuống, võ công của Đoan Tuấn Mạc
Nhiên đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần không thể tưởng tượng
được, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của y!
“Là hắn đánh ngươi bị thương! ?” Lâm Y Y kinh ngạc đứng bật dậy, võ công của Lâm Kiếm Hồng trong chốn võ lâm
cũng là số một số hai, có thể làm cho hắn bị thương nặng đến như vậy…
nàng không khỏi kinh hãi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quả nhiên là một nam nhân
đáng sợ!
“Đúng, thế nhưng hắn là một chính nhân
quân tử! Đối tượng thích hợp mà lúc trước ta nói với ngươi chính là hắn! Hắn là một nam nhân chân chính!” Lâm Kiếm Hồng trầm hạ mi mắt nhẹ giọng nói.
Cả Lăng Tây Nhi và Lâm Y Y đều cực kì
kinh ngạc, con mắt chứa đầy sợ hãi nhìn thân hình mỏng manh như tờ giấy
kia : “Ca, hắn khiến ngươi bị thương, ngươi vẫn còn…” Lâm Y Y không kiên nhẫn mếu máo nói, nếu như thế nàng càng không thể gả cho hắn!
Tay Lăng Tây Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai,
chăm chú lắng nghe, đem hình ảnh nam nhân đáng kính nể từ miệng Lâm Kiếm Hồng nói so sánh với chút ít ấn tượng còn sót lại về người mình nhìn
thấy lúc trước, cũng không thể đánh giá được nha, cái tên nam nhân kia
thực sự đáng giá sao? Lòng hiếu kỳ của nàng bắt đầu nổi lên.
“Lúc ấy chỉ là hiểu lầm! Ngươi khẳng
định ngươi không lấy chồng?” Lâm Kiếm Hồng cố gắng thuyết phục Lâm Y Y,
thế nhưng Lâm Y Y vẫn lắc đầu.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi! Ta có lời muốn nói với Yên Chi!” Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài một hơi, hạ mi mắt xuống.
“Vâng…” Lâm Y Y ngoan ngoãn gật đầu, lần thứ hai áy náy liếc mắt nhìn Yên Chi, xoay người ra ngoài.
Trong kho củi âm u, Lâm Kiếm Hồng bảo
người hầu đỡ hắn ngồi lên trên xe đẩy, hắn thử đi tới đi lui vài vòng
trong phòng, thần sắc trên khuôn mặt cũng càng ngày càng tốt.
“Các ngươi xuống phía dưới trước đi!”
Lâm Kiếm Hồng bảo hai người hầu lui xuống. Vì vậy trong kho củi chỉ còn
lại Lăng Tây Nhi và Lâm Kiếm Hồng.
“Ngươi có lời muốn nói sao?” Lăng Tây
Nhi nhìn Lâm Kiếm Hồng, hắn thực sự quá gầy yếu, những đường nét trên
gương mặt đều hõm xuống. Nhưng, cũng bởi vậy, ngũ quan của hắn càng sắc
nét, sống mũi cao thẳng, môi dày mà bạc, ánh trăng rọi qua khe cửa phản
chiếu lên trên mặt, tạo nên một tầng nhợt nhạt như bóng ma, thêm vào đó
là vẻ tuấn lãnh cao quý mà tao nhã thuần khiết, dường như từ nhỏ đã là
người cô độc và kiêu ngạo, chỉ là do ốm đau khiến sắc mặt hắn hơi tái
nhợt.
” Nếu như ngươi không muốn, không cần
miễn cưỡng! Ta có thể… giúp ngươi rời khỏi đây!” Lâm Kiếm Hồng trầm ngâm nói, hắn nhìn thẳng vào Lăng Tây Nhi, trong ánh mắt ẩn giấu một tia
thâm tình, chỉ cần thân thể hắn khôi phục lại một chút, hắn sẽ bảo vệ
nàng, sẽ không để nàng bị người khác ức hiếp!
“Cảm ơn ngươi, kỳ thực ta đi chỗ nào
cũng như nhau cả thôi!” Tim Lăng Tây Nhi không nhịn được đập loạn lên,
ánh mắt nồng nàn kia, khiến nàng không thể không si mê!
“Không giống!” Lâm Kiếm Hồng đột nhiên lớn tiếng gào lên, sắc mặt khủng khiếp làm Lăng Tây Nhi giật mình.
“Ngươi nói cái gì?” Lăng Tây Nhi thấy
Lâm Kiếm Hồng đêm nay thật kỳ quái, đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt lại
khác thường, tim nàng bỗng nhiên đập thình thịch.
“Nếu như vết thương của ta đỡ hơn, cuộc
sống của ngươi sẽ hoàn toàn khác!” Đôi mắt Lâm Kiếm Hồng lóe sáng, hắn
tự trượt xe đẩy lại gần, vươn bàn tay tái nhợt nắm lấy đôi tay nhỏ bé
của Lăng Tây Nhi, nhìn nàng chăm chú, trong con ngươi lấp lánh những tia sáng khác thường.
Lăng Tây Nhi sửng sốt, ý tứ của hắn là…
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, hơi cụp mắt xuống, tình cảm này
dường như tới quá nhanh, quá dồn dập khiến Lăng Tây Nhi không biết phải
làm sao.
“Yên Chi, ở lại đi, vết thương của ta
thực sự không đáng ngại! Ngươi chờ ta…” Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói,
ánh mắt lấp lánh, dường như sợ hãi người kia không nghe thấy được.
Một tiếng Yên Chi cắt đứt mộng tưởng của Lăng Tây Nhi, nàng cụp mắt xuống, nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Lâm
Kiếm Hồng, đột nhiên cảm thấy đau lòng, nàng không phải Yên Chi, nàng là Lăng Tây Nhi, hơn nữa cái Lâm phủ này cũng không phải là nơi nàng muốn ở lại!
Lăng Tây Nhi lắc đầu, trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Kiếm Hồng càng thêm trắng bệch! Hắn nhìn chăm chăm xuống đất đầy vẻ cô đơn, hàng mi dài tinh tế như cánh bướm đẹp đẽ, khuôn mặt như chìm sâu vào trong cái bóng mờ ảo của khung cửa sổ !
Lâm phu nhân phái người tới đón Lăng Tây Nhi, nàng cần chuẩn bị cho đám cưới ngày mai.
Lăng Tây Nhi chăm chú nhìn Lâm Kiếm Hồng, sau đó cúi đầu, đi theo sau nha hoàn, đến phòng của Lâm phu nhân.
Nét mặt Lâm phu nhân chưa bao giờ khách
sáo như vậy, lấy ra một bộ y phục đỏ thẫm, ân cần dặn Lăng Tây Nhi thử
quần áo. Bộ quần áo đỏ thẫm thoáng vụt qua tầm mắt, nàng chỉ yên lặng
cúi đầu, đem bộ quần áo đỏ thẫm mặc lên người, trong đầu đột nhiên hiện
ra gương mặt cô đơn của Lâm Kiếm Hồng.
“Thật là vừa vặn!” Lâm phu nhân cười hì hì, tiếp đến giúp Lăng Tây Nhi đội thử mũ hỷ, tỉ mỉ quan sát rồi gật đầu thoả mãn.
Lăng Tây Nhi giương to mắt, giống như
một con rối, mặc cho Lâm phu nhân lôi tới lôi lui, đôi mắt thơ ngây mở
to, vọng ngóng ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Đêm khuya, mọi người trong Lâm phủ vẫn
bận rộn giăng đèn kết hoa, giống như gả con gái cưng thực sự, nhưng Lăng Tây Nhi cũng không ngủ được. Nàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, đột nhiên cảm thấy đây chính là cơ hội mà mình đang
chờ đợi. Cầm lấy chiếc gương đồng mờ mờ, nhìn vào khuôn mặt khuynh quốc
khuynh thành trong mặt gương, đột nhiên cảm thấy thật chán ghét, nàng
cầm lấy bút kẻ mi, bên góc mi trái vẽ thêm vào một đóa hoa mai, có lẽ
Đoan Tuấn vương phủ cũng chỉ là một trong những điểm dừng chân của nàng
mà thôi!
Ngày thứ hai, giữa tiếng chiêng trống
vui mừng náo nhiệt, Lăng Tây Nhi được bà mai dìu ra ngoài, bước lên
chiếc kiệu hoa đỏ thẫm!