Vô Địch Thiên Hạ

Chương 41: Ai dám làm sư đệ ta bị thương!




Mỹ Vị Đại Tửu Lâu, phủ công tước đòn đánh càng ngày càng mãnh liệt, nhìn thấy Phí Hầu phòng ngự liền muốn đánh phá, Hoàng Tiểu Long nhướng mày, đang lo lắng có nên thi triển Không Gian Ẩn Nặc hay không, đem tên Mạnh Hạ đầu bóng loáng kia một đòn giết chết, đột nhiên, trên cao bên trong truyền đến một tiếng ưng lệ chi thanh thấu thạch phá thiết.

Vài dặm trong Vương thành, cũng nghe được cái ưng lệ chi thanh này!

Tất cả thành dân không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trên cao. 

Mà Phí Hầu nghe tiếng ưng lệ chi thanh đó, trên mặt vui vẻ, sư huynh rốt cục đã đến!

Mạnh Thần nghe tiếng ưng lệ chi thanh, cảm giác có chút quen tai, thế nhưng nhất thời nghĩ không ra, bây giờ thấy Phí Hầu trên mặt ý mừng, không khỏi cười lạnh nói:

“Hóa ra là tới giúp đỡ, vừa đúng lúc, ta bắt một thể! Ta cũng muốn nhìn là ai ba đầu sáu tay, dám đến xen vào chuyện của Mạnh Thần công tước ta.” 

Mạnh Thần nói xong, cũng không quay đầu lại.

Phí Hầu là nỏ mạnh hết đà, đã không còn đủ gây sợ hãi, cho dù có là Thập giai Hậu kỳ đỉnh phong, mọi người phủ công tước cũng vẫn có thể thu thập!

Mạnh Thần không quay đầu lại, thế nhưng nhi tử Mạnh Hạ nghe được tiếng ưng lệ chi thanh, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, thấy rõ con thần ưng  kia thật lớn, thấy rõ mặt người ngồi trên lưng thần ưng, há miệng thật lớn, trong nháy mắt dại ra, vẻ mặt kinh khủng, cả người run, toàn thân tựa như đóng đầy bọ chó. 

“Phụ thân, phụ thân!”

Lưỡi hắn như bị ai túm, tay giật nhẹ y bào phụ thân Mạnh Thần, tay run không được.

Mạnh Thần nghe ra giọng nhi tử thay đổi, nhướng mày: 

“Hoảng cái gì mà hoảng! Trời sập xuống, có phụ thân đỡ!”

Nói xong, cũng quay đầu qua đây, có chút bất mãn liếc nhìn nhi tử, thằng con này càng ngày càng không dùng được, một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng sợ, sau này làm sao kế thừa tước vị công tước? Tiếp theo, hắn ngẩng đầu theo nhi tử ánh mắt nhìn sang.

Cũng như con trai, trong nháy mắt, hắn thấy một con thần ưng thật lớn, thấy bên trên thần ưng, khoác vàng óng ánh chiến giáp, không giận mà uy, chính là nguyên soái Hạo Thiên! 

“Nguyên, nguyên...”

Mạnh Thần há hốc mồm nói, nhất thời ý nghĩ ầm ầm vừa vang lên, chỉ cảm thấy trời sập xuống đỉnh đầu!

Lúc này, cưỡi Thập giai Thiết Trảo Thần Ưng là nguyên soái Hạo Thiên đã đi tới mấy trăm trượng bên ngoài, thấy mười mấy người đang vây quanh một người, mà người này, quả nhiên thật là hắn Phí Hầu sư đệ! 

Một trọng thiên lửa giận từ đáy lòng hắn xông thẳng lên ót.

“Ai dám đả thương sư đệ!”

Hắn tức giận vừa hô, tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động vài dặm! Một hơi thở uy áp hòa khí kinh khủng từ trên người hắn triệt để bạo phát đi ra, như vua vạn tướng! 

Xa vài dặm, tất cả thành dân cũng nghe được cái gầm lên giận dữ này.

Nguyên soái Hạo Thiên vừa hô lên, trực tiếp từ trên lưng thần ưng bay lên, giữa không trung cao chừng mấy trăm trượng, không sai, chính là trực tiếp cao ngang không trung mấy trăm trượng, dường như một dạng cơn lốc, từ trên không trung lầu hai tửu lâu giáng xuống, một đòn hướng xuống phía dưới.

“Thiên Nộ Kích!” 

Dưới một kích, vô số kích ảnh trùng trùng, như từng cục vẫn thạch phá không mà rơi.

Mà công tước Mạnh Thần nghe được rống giận, mạch máu trong người thiếu chút nữa là đứt đoạn.

Sư... sư đệ? Sư đệ của Nguyên soái! 

Tên dân đen kia mà là sư đệ của nguyên soái!

Đám người đang vây lấy Phí Hầu nghe được rống giận, tiếp theo một đạo bóng người phủ xuống, vô số kích ảnh kinh khủng từ trời rơi xuống, ai cũng hoảng sợ, muốn lui, thế nhưng đã chậm.

Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người bị đánh bay lên cao, hung hăng đập rơi xuống sàn, tửu lâu sàn nhà loạn chiến, cũng có thể sập bất cứ lúc nào. 

Đại tiên sinh, Nhị tiên sinh miệng phun huyết tinh, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, nhìn xung quanh, chỉ thấy trừ hai người ra, toàn bộ những người khác đã chết hết!

Một kích, trọng thương hai gã Thập giai, giết chết hơn mười người Bát giai, Cửu giai!

Loại thực lực kinh khủng này, cũng chỉ có…?  Hai người nhìn lên cao hướng về phía đám người rơi, đều không thể tin được. 

“Hạo... Hạo Thiên nguyên... nguyên soái!”

Hạo Thiên tung một kích, sau khi đánh bay mọi người phủ công tước, đi tới trước Phí Hầu, thanh âm hùng hậu:

“Sư đệ, sư huynh tới chậm, ngươi có sao không?” 

Phí Hầu nhìn sư huynh trước mắt, cười:

“Ta không sao.”

Lúc này, nguyên soái Hạo Thiên không khỏi nhìn về phía Hoàng Tiểu Long phía sau Phí Hầu, lúc hắn ở trên cao, hắn tự nhiên thấy Phí Hầu toàn lực bảo vệ tiểu tử này, tiểu tử này là thân phận gì? Chẳng lẽ là tôn tử của sư đệ? 

Ngay lúc Hạo Thiên nghi hoặc, đột nhiên, hắn thấy trên ngón áp út tay trái Hoàng Tiểu Long mang một chiếc nhẫn màu đen, thấy giới chỉ này, Hạo Thiên toàn thân kịch liệt chấn động, hai mắt trợn to, không thể tin được, chẳng lẽ là?

Hắn khiếp sợ nhìn về phía Phí Hầu.

Phí Hầu biết sư huynh muốn hỏi cái gì, gật đầu lại. 

Hạo Thiên thấy sư đệ gật đầu, toàn thân lần thứ hai chấn động, tiện đà sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt kích động dị thường, liền muốn quỳ xuống, đột nhiên, bên tai hắn nghe được một tiếng nhỏ như muỗi ruồi truyền âm, Hạo Thiên đang muốn quỳ xuống đột nhiên dừng lại, ngẩn ra, miệng vừa muốn hô tiếng bái kiến Môn chủ không khỏi thu hồi, tiện đà khom lưng sửa lời nói:

“Lạc Thông vương quốc nguyên soái Hạo Thiên bái kiến thiếu chủ!”

“Thiếu... thiếu chủ!” 

Hai phụ tử Mạnh Thần, Mạnh Hạ, còn có Đại tiên sinh, Nhị tiên sinh thấy vương quốc nguyên soái bọn họ dĩ nhiên thi lễ với tiểu tử kia, hơn nữa còn xưng hô thiếu chủ, chỉ cảm thấy trời đất chuyển rời, đứng không vững cảm giác muốn ngất.

Lúc này, trời đã không chỉ là tháp nhất phương!

“Nguyên soái Hạo Thiên!” 

Hoàng Tiểu Long cũng cả kinh, thoạt nhìn bản thân được lão già bảy mươi hướng lễ, hẳn là Lạc Thông vương quốc nguyên soái Hạo Thiên của bọn họ!

Lạc Thông vương quốc nguyên soái Hạo Thiên dĩ nhiên cũng là đệ tử Tu La Môn!

Còn là sư huynh của Phí Hầu! 

Thế lực Tu La Môn kia rốt cuộc lớn cỡ nào!

“Thiếu chủ!”

Phí Hầu thấy Hoàng Tiểu Long đờ ra, không khỏi nhỏ giọng mở miệng nhắc nhở, Hoàng Tiểu Long lúc này mới bừng tỉnh, đưa tay đỡ nguyên soái Hạo Thiên: 

“Hạo Thiên nguyên soái, xin đứng lên!”

Nguyên soái Hạo Thiên thấy Hoàng Tiểu Long dìu hắn, bị dọa cho giật mình, cực kỳ kính cẩn:

“Tạ thiếu chủ!” 

Hoảng nhiên đứng thẳng, sau đó lạnh lùng nhìn về phía bốn người Mạnh Thần, Mạnh Hạ, phủ công tước Đại tiên sinh, Nhị tiên sinh.

Hai cha con Mạnh Thần tự nhiên cảm nhận được.

Nguyên soái Hạo Thiên trong mắt sát ý cuồn cuộn. 

Vốn dĩ, đám người Mạnh Thần nếu là vây bắt tấn công sư đệ Phí Hầu, việc này dừng ở đây, thế nhưng hiện tại!

Hắn chậm rãi hướng về phía hai cha con Mạnh Thần, nhìn lướt qua Đại tiên sinh, Nhị tiên sinh, đột nhiên, song chưởng của Nguyên soái trong nháy mắt ấn đến ngực hai người, trực tiếp đánh lên ngực bọn họ.

Hai tên cường giả cấp mười, không thể không giết! 

“Hạo, Hạo Thiên nguyên soái, ta…!”

Sắc mặt Mạnh Thần đại biến, rung giọng nói:

“Ta là Mạnh Thần công tước!” 

Cho dù nguyên soái Hạo Thiên dưới một vương trên vạn tướng, thế nhưng cũng không thể tùy tiện giết một công tước!

Nguyên soái Hạo Thiên lạnh lùng nói:

“Ta biết ngươi là Mạnh Thần công tước.” 

Mạnh Thần vừa nghe, trong lòng thở phào, nếu biết, vậy là tốt rồi, nhưng, trong lòng hắn vừa thở phào xong, đột nhiên, trường kích trong tay nguyên soái Hạo Thiên bỗng nhiên một mãnh, trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn, sau đó rút trở về.

Mặc dù ngươi là công tước, dám giết Tu La Môn Môn chủ, đều là muôn chết!

Nguyên soái Hạo Thiên lạnh lùng nhìn công tước Mạnh Thần đang ngã xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.