Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?




Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- -------------------------------------

Phát biểu trước trận chiến vẫn là mấy lời cũ, lúc này nói gì cũng chẳng còn tác dụng. Vào trận rồi thì cứ thế mà đánh, nghĩ ngợi nhiều làm gì.

Vài đệ tử đang nói chuyện ở xung quanh:

- Ngươi có sợ không?

- Sợ chứ, ngươi thì sao?

- Không sợ.

- Vậy được, đợi lát nữa ngươi chắn ở phía trước ta, ta sợ chết đi được.

- Cút đi!

...

Lã Khải Minh vỗ vai Lâm Phàm.

- Lâm sư đệ, lát nữa đừng có nôn nóng, nhất định đừng để bị lọt vào phạm vi của phe địch.

Lâm Phàm hiện tại vô cùng hưng phấn, vừa nghĩ tới lát nữa có thể ngao du giang hồ liền cảm thấy sảng khoái, sau đó còn vỗ ngực:

- Sư huynh yên tâm đi, huynh còn không tin đệ sao.

Đương nhiên, vế sau của câu còn chưa nói, đó là tin thì có mà trời sập.

Lục Đạo Thăng nhìn xuống phía các đệ tử:

- Phương Kình, lát nữa đành trông cậy hết vào đệ rồi. - Sau đó liền hướng ánh mắt về phương xa, nơi đó khí thế ngút trời, hiển nhiên đã có kẻ địch đang chờ đợi - Nhật Chiếu tông tàn ác, hôm nay Lục Đạo Thăng ta quyết giết sạch các ngươi.

Lục Đạo Thăng nói xong liền biến mất trong chớp mắt, ngay lập tức cũng có vài bóng người theo sau.

Phương Kình chứng kiến cảnh này, trong mắt tựa như lóe lên ngọn lửa. Đây chính là một cường giả Địa Cương cảnh, có thể một bước lên trời, biến mất không tung tích, mà hắn chỉ có thể kiêng nể theo dõi đối phương. Trận chiến nơi đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của hắn.

Đối mặt với những cường giả đó, tu vi Tôi Thể tầng 9 của hắn vẫn còn chưa đủ tầm.

Sau đó hắn nhìn về phía chiến trường trước mắt, hô vang:

- Xuất phát.

Lâm Phàm bây giờ có xíu căng thẳng, lát nữa phải thực hiện bước đầu trong kế hoạch như thế nào nhở?

Chẳng bao lâu sau.

Đệ tử hai phái ở thế giằng co, kiềm nén sự căm giận, dường như ai cũng không ra tay.

Lâm Phàm hỏi:

- Sư huynh, tình huống này là sao vậy? Lúc nào thì mới đánh?

Lã Khải Minh đáp:

- Đợi một chút, Lục sư huynh bọn họ vẫn chưa động thủ, họ động thủ thì chúng ta mới động thủ.

Lâm Phàm hiểu ra vấn đề, hóa ra phải để các tướng lĩnh quyết đấu trước. Nếu tướng lĩnh đột nhiên thỏa thuận không đánh nữa mà quân lính bọn họ đánh nhau thì thành trò cười mất.

Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng nổ vang.

Phương Kình giận giữ gầm lên:

- GIẾT!

Lâm Phàm lập tức có phản ứng, đậu má, đánh nhau rồi, sau liền giơ cao Cửu Hoàn Đại Đao:

- Các anh em theo ta xông lên, giết hết lũ kẹc kia.

- Giết hết lũ kẹc kia.

- Đi theo Lâm sư huynh giết chết bọn giặc.

- Lâm sư đệ... - Lã Khải Minh tròn mắt ngạc nhiên, hắn phát hiện lúc trước đã phí lời với Lâm sư đệ rồi. Rõ ràng đã bảo đệ ấy bình tĩnh, bây giờ cứ lao lên như này há chẳng phải là đang tìm chỗ chết sao.

Âm Tiểu Thiên thấy tình huống này cũng ngẩn cả người, nhanh chóng tiến lên cùng Lã Khải Minh:

- Ngươi không căn dặn gì Lâm sư đệ sao.

- Ta đã dặn rồi. - Lã Khải Minh vội vã đáp lại, lúc trước rõ ràng đã dặn kĩ đừng nóng, đừng nóng, nào có ngờ rằng lại nóng nảy đến mức này.

- Ôi, không làm gì được nữa rồi, đành dựa vào ý trời vậy.

...

Lâm Phàm đang đứng trước ngọn gió, tay giơ cao Cửu Hoàn Đại Đao,

- Lũ rùa kia, bố mày đến đây.

Hắn giơ tay chém xuống, điểm tích lũy tăng lên.

Điểm tích lũy +30

Hắn chém một tên đệ tử Tôi Thể tầng 3 lăn ra đất, điểm tích lũy tăng lên cũng không ít.

Tình hình hiện nay hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều, cứ thế vác Cửu Hoàn Đại Đao chém lia lịa, mặc kệ đối phương có lai lịch gì, không giết chết các ngươi thì ông nhận thua.

Những đệ tử đi theo Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này liền trở nên phấn khởi vô cùng:

- Lâm sư huynh vô địch.

- Đi theo Lâm sư huynh giết chết lũ giặc.

Lâm Phàm ngầm rủa trong lòng, đi theo cái cứt. Theo ông chỉ có đường chết, ông còn đang muốn tháo chạy thoát thân, các người theo làm cái gì.

Mà thôi chả nói nhiều nữa, phải mau lẹ kiếm thêm điểm tích lũy.

“Điểm tích lũy +40

Điểm tích lũy +50”

Không cần biết là Tôi Thể tầng 5 hay tầng 6, lọt vào tay hắn đều chết hết.

Hắn cảm thấy mình còn mạnh hơn nhiều so với những kẻ Tôi Thể tầng 6 bình thường khác.

Khí huyết trong người hắn cuồn cuộn dâng trào, sức mạnh trong cơ thể lại càng bùng nổ, mỗi nhát đao hắn chém xuống đều có máu tươi bắn lên tung tóe vô cùng thê thảm.

Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên bên tai Lâm Phàm:

- Chém các huynh đệ ta như cỏ rác vậy không hay lắm đâu.

Một bóng người kỳ dị xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, một luồng khí lạnh đánh thẳng vào ngực hắn.

- Trò gì thế này? - Lâm Phàm đang chém giết hăng say, đột nhiên nghe thấy lời uy hiếp này liền khó chịu, lập tức vung Cửu Hoàn Đại Đao nhằm thẳng vào bóng người kia mà đánh.

Tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia nhếch khóe miệng cười nhạt, chủy thủ lạnh lẽo trong tay khí chất bức người, tay giơ cao chống đỡ.

Khuôn mặt hắn thoắt cái biến săc.

Sự sợ hãi bất giác lóe lên trong ánh mắt hắn, một nhát chém cực mạnh giáng xuống toàn thân.

Khí huyết chấn động!

Phụt!

Hắn phun một búng máu tươi.

- Sao lại như thế được? - Kẻ kia bàng hoàng, đều là tu vi Tôi Thể lục trọng, sao lại không đỡ nổi.

- Tưởng gì, mi thì cũng là cỏ rác thôi chứ khác gì.

Lâm Phào giáng xuống một đao, chém đối phương thành hai nửa trong nháy mắt.

“Điểm tích lũy +60.”

Lâm Phàm hớn hở vui mừng. Không tồi, không tồi, điểm tích lũy tăng đâu vào đấy.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có gom góp một loạt điểm tích lũy, đợi sau khi chạy trốn thì cũng không cần lo về vấn đề điểm tích lũy nữa.

Kiểm tra lại một chút.

Điểm tích lũy: 2500

Nhiều điểm tích lũy như vậy cũng không tệ rồi, cũng đủ để đi ngao du đây đó rồi.

Chiến trường liên tục thay đổi, tình hình vô cùng khốc liệt, một đao chém xuống thì đừng mong nhìn thấy thi thể còn nguyên vẹn.

Lâm Phàm liên tục tiến sâu vào, không những thế còn tạo ra một con đường máu ở phía sau.

Đối với các đệ tử đi theo Lâm Phàm mà nói, bọn họ thực quá sùng bái Lâm sư huynh. Quả thực quá mạnh mẽ, hơn nữa đã không sợ chết lại còn chẳng màng đến vết thương trên người, không một cái nhíu mày. Đây mới đúng là cường giả chân chính.

*** mịa nóa, đủ rồi, đủ lắm rồi.

Lâm Phàm xem xét điểm điểm tích lũy có vẻ đã đủ, đã đến lúc nằm chết viên mãn rồi.

- Tên chó chết, đi chết đi.- Đột nhiên, một tên đệ tử Nhật Chiếu tông phát hiện ra Lâm Phàm, trường kiếm trong tay xé gió lao đến như muốn đâm thủng Lâm Phàm.

Lâm Phàm liếc mắt một cái, trong lòng hoan hỉ, đến quá đúng lúc, phen này thì ổn con mẹ nó rồi.

Mau đâm lẹ lên, để ông suôn sẻ mà cút được rồi.

- Sư huynh cẩn thận.

Bất thình lình, một bóng người chắn trước mặt Lâm Phàm, thanh trường kiếm đâm thẳng vào người đệ tử lao ra chắn ấy.

Lâm Phàm sững sờ gào thét trong lòng, mi làm cái con mẹ gì vậy.

Tên đệ tử Nhật Chiếu tông kia chưa giết được Lâm Phàm, nhất thời có chút thất vọng, lập tức rút lui. Trong tay hắn là thanh trường kiếm đẫm máu, tình hình hiện tại không được phép do dự.

Lâm Phàm ôm chặt người đệ tử chỉ có Tôi Thể tầng 3 này, không thốt nên lời. Chuyện gì thế này, hắn chỉ cần bị chém con mẹ nó một nhát là chết, sau đó sẽ viên mãn mà chuồn khỏi đây, mi làm cái gì không biết nữa.

- Sao đệ lại thay ta đỡ nhát kiếm này.

Đệ tử tu vi Tôi Thể tầng 3 này ngập tràn sự sùng bái với Lâm Phàm, phun ra một búng máu tươi:

- Sư huynh, huynh là thần tượng của đệ, đệ... không thể để huynh chết, huynh phải tiếp tục sống.

Lâm Phàm tròn mắt ngạc nhiên, đầu óc của người ở thế giới này rốt cục làm từ gì. Kể cả ta có là thần tượng của mi, mi cũng không thể vì ta mà mất mạng chứ.

Mình chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tại sao lại không cho mình cơ hội này.

Tại sao!

Ép mình phải áy náy mới được sao?

Ôi giời ơi, ĐCM nhà nó.

Hắn không thốt nên lời, chuyện này biết phải nói thế nào.

Một đám người đều như này, sao lại không nghi kỵ rồi tàn sát lẫn nhau đi, hà cớ gì lại có lòng với nhau vậy.

Lâm Phàm không chịu nổi nữa:

- Sư đệ, ta sẽ báo thù cho đệ.

Không cần nói gì nữa, tình hình này mà bản thân vẫn còn muốn chạy thì không phải người nữa rồi, nhất định phải báo thù cho sư đệ này rồi chạy sau.

- Sư...

Đệ tử ấy nằm trên mặt đất, tay hơi giơ lên, dường như vẫn còn điều muốn nói.

Nhưng Lâm Phàm lại cho rằng vị sư đệ kia đang cáo biệt lần cuối với mình, hắn có chút không đành lòng, không nói hai lời liền vội vã vác Cửu Hoàn Đại Đao lên đuổi theo tên chết tiệt ban nãy.

- Huynh,... giúp đệ lấy thuốc. - Đệ tử ấy thều thào đứt quãng, nói xong thì phát hiện Lâm sư huynh đã xông lên từ đời tám hoánh nào rồi, đành chật vật lấy ra từ trong ngực một lọ đan dược rồi chậm rãi đổ vào miệng.

- Không thương tổn đến vị trí trọng yếu, coi như giữ được cái mạng rồi. - Đệ tử ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nằm ngắm sao trên trời.

Một ngôi sao!

Hai ngôi sao!

Muốn ngủ quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.