Vô Địch Thần Võ

Chương 1: Hồng Nhan Họa Thủy




Cả bầu trời mây đen dày đặc.Nơi chân trời, xa xa hiện lên một con bạch xà, ở đó truyền đến những tiếng sấm rền vang ầm ầm, mạnh mẽ dị thường, vô số đại khí chần chịt mà bao phủ cả tòa thành Thanh Phong thuộc Thương Lan vương triều.

Ngay lúc đó, ở Lăng phủ thành Thanh Phong, các nhân vật quan trọng của Lăng gia đều tụ lại ở trong điện Vấn Tâm, cả Vấn Tâm điện tràn ngập một cỗ áp lực khiến cho người ở trong đó phải nghẹt thở.

"Lăng Vân, ngươi cái đồ nghiệp chướng! Lăng gia ta, cơ nghiệp trăm năm đều bị ngươi hủy hết rồi!" Gia chủ Lăng Chấn Thiên của Lăng gia ngồi ngay ngắn ở giữa đại điện, râu tóc đã bạc trắng, sắc mặt lại tái nhợt, hai mắt mơ hồ phát ra điện quang. Hướng về thiếu niên đang quỳ đối diện mà phẫn nộ rít gào.

Thiếu niên đang quỳ trong Vấn Tâm điện chính là Lăng Vân, thoạt nhìn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ bi thương, song quyền nắm chặt, móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay.

Lăng Vân mím chặt môi dưới, không nói được một lời, trong lòng đầy tơ máu.

Lăng Vân đúng là cháu trai ruột của gia chủ Lăng gia Lăng Chấn Thiên. Thiếu niên này trong tu luyện có vài phần thiên phú, ở Lăng gia, bài danh đủ để trước vài tên, mới mười năm tuổi liền tu luyện đến Võ giả tầng bảy, là quầng sáng thiên tài trong Lăng gia.

Mấy tháng trước, trong lúc Lăng Vân đi ra ngoài mười mấy dặm Thương Sơn trấn, để xử lý sự tình gia tộc, tình cờ gặp được thiên tài thiếu nữ Lam Nguyệt Hoa đã Võ giả tầng chín. Hai người ở chung vô cùng hòa hợp, Lăng Vân đem lòng ái mộ Lam Nguyệt Hoa, Lam Nguyệt Hoa cũng rất có hảo cảm với Lăng Vân.

Từ đó về sau, hai người bọn họ thường ở chung với nhau để trao đổi chút chuyện tu hành, thỉnh thoảng cũng đây đó so tài một phen, quan hệ tựa hồ trở nên càng thêm thân mật.

Ở chung với nhau, trong lúc vô tình Lam Nguyệt Hoa hướng về Lăng Vân mà khóc thê thảm, than thở nói từ nhỏ trong đan điền của nàng bị thiếu, cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Võ giả cảnh giới, mong muốn đột phá đến cảnh giới võ sư, phải dùng đến Vân Hà Tử Kim chi trong truyền thuyết mới trị được. Mong Lăng Vân sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng lấy được một gốc Vân Hà Tử Kim chi.

Trùng hợp trong Lăng gia vừa mới có một gốc Vân Hà Tử Kim chi. Lăng Vân cũng biết Vân Hà Tử Kim chi thì vô cùng quý giá, thế nhưng mà Lam Nguyệt Hoa lại ba lần, 4 lượt khẩn cầu mình, sau cùng cũng quyết định giúp nàng lén lấy tới.

Hai người hứa hẹn, lén lấy ra Vân Hà Tử Kim chi, sau đó bọn họ liền cùng nhau cao bay xa chạy.

Không nghĩ tới, khi Lăng Vân cầm Vân Hà Tử Kim chi lén ra đưa cho Lam Nguyệt Hoa, nàng lấy đi Vân Hà Tử Kim chi, liền đối xử với hắn lãnh đạm xuống, Lăng Vân cả đời cũng không quên được những lời nói của Lam Nguyệt Hoa lúc đó.

"Đan điền dù thiếu? Ta Lam Nguyệt Hoa ở Lam gia Bạch Vân đế đô cũng là hòn ngọc quý, lập tức liền muốn đột phá trở thành Võ sư, ở cả Bạch Vân đế đô, trong tuổi trẻ đồng lứa cũng cầm cờ đi trước, ta sẽ đan điền bị thiếu? Ngươi đây cũng tin ah?"

"Mười lăm tuổi vừa mới đột phá đến Võ giả tầng bảy, ta làm sao mà coi trọng ngươi? cái loại phế vật này ! Nếu không có để ý đến Vân Hà Tử Kim chi, ta sao lại cùng ngươi nói nhiều hơn nửa câu?"

"Cao bay xa chạy? Ta xem ngươi thật đúng là con cóc muốn ăn thịt thiên nga! Ta một mực chính là đang lợi dụng ngươi, chưa từng đối với ngươi có nửa điểm tình cảm, ngươi đừng nằm mơ!"

" Vân Hà Tử Kim chi có được nó, ta có thể trở thành đệ tử của Vân Tông, sau này tiền đồ không thể hạn lượng. Hôm nay, nể tình ngươi đem tới dùm ta Vân Hà Tử Kim chi này, ta tạm tha cho mạng chó của ngươi."

. . .

Một đoạn ký ức hiện lên ở trong đầu Lăng Vân, hắn cảm thấy tới từng trận tim đau đớn, si tình ư ? chung quy là được tình phụ bạc.

Tình cảm bị lừa dối và lợi dụng, giống như một cây Nhất phong Duệ nhọn hoắt đâm vào trong lòng mình, đều nói bị thương có thể làm cho người lớn lên, cho nên tâm trí Lăng Vân cũng nhanh chóng bình phục.

Không báo thù này, thề không làm người!

Đứng đầu ở dưới, phía bên phải trong Vấn Tâm điện, một vị nam tử lạnh lùng nói: "Vân Hà Tử Kim chi đúng là chí bảo của gia tộc, nếu là gia chủ dùng ở lúc phá cảnh Võ Hoàng, tất nhiên sẽ dễ dàng vượt ải thành công, lãnh đạo chúng ta Lăng gia trở thành đệ nhất gia tộc Thanh Phong thành! Càng có thể tiến thân đến Thương Lan vương triều thành thế lực một phương! Hôm nay, tiểu súc sinh này lén cầm Vân Hà Tử Kim chi ra, đưa cho người khác. Khiến cho gia chủ chân khí tích tụ, cảnh giới rơi xuống, cắt đứt hy vọng quật khởi của Lăng gia chúng ta, nhất định lấy mạng hắn để đổi!"

Nam tử dáng người thon dài đứng lên, tức giận nói: "Vân Hà Tử Kim chi đúng trân quý, nhưng là không thể để cho con trai của ta lấy mạng lại thường! Lăng Nhược Hàn, ngươi không phải là muốn mượn việc Vân nhi tới đả kích ta chứ, để ta là người được đề cử đảm nhiệm gia chủ tiếp theo đá ra hay không?"

Người này là phụ thân của Lăng Vân Lăng Nhược Hư. Ở đây trước mắt, không chút do dự đứng ra bảo hộ con trai của chính mình.

Lăng Nhược Hàn lạnh lùng cười hai tiếng, âm dương quái khí nói: "Con trai của ngươi đánh cắp chí bảo gia tộc, càng làm cho gia chủ hao khí trọng thương, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, chỉ khó khăn phục chúng! Lẽ nào bởi vì hắn là cháu trai ruột của gia chủ, có thể làm việc thiên tư trái pháp luật sao? Lăng Vân gây ra một việc lớn như vậy, ngươi cho là ngươi còn có tư cách trở thành gia chủ sao?"

Lăng Nhược Hàn là một cái tộc thúc của Lăng Vân. Lăng Chấn Thiên có một cái thân đệ đệ, là con nối dòng, cũng là một trong những người được đề cử đảm nhiệm gia chủ tiếp theo.

Lăng gia gia chủ cũng không phải là thừa kế, mà là từ thanh niên đồng lứa tuyển ra người thắng tối ưu. Ở vào thời điểm này, Lăng Nhược Hàn không chút do dự mượn cơ hội này tới đả kích Lăng Nhược Hư.

Lăng Chấn Thiên ngồi ngay ngắn ở thượng vị, nhìn mọi người trong đại điện, mặt không thay đổi.

Lăng Nhược Hư tức giận nói: "Vân nhi phạm sai lầm, ta cũng sẽ tiếp thu, cha con ta hai người nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm một gốc Vân Hà Tử Kim chi trả lại cho gia tộc! Nhưng người nào dám đụng đến con trai của ta, ta tất sẽ không bỏ qua!"

Trong đại điện có lão giả râu tóc bạc trắng, lạnh lùng mở miệng nói: "Lăng Nhược Hư, cho tới bây giờ, ngươi còn muốn bao che con trai của ngươi phải không? Dù cho ngươi có thể tìm đến một gốc Vân Hà Tử Kim chi. Trong cơ thể gia chủ kinh mạch đã tích tụ, cũng khó mà lại đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng! Lăng Vân phạm sai việc lớn như vậy, không thể bởi vì hắn là cháu trai gia chủ liền bao che nuông chiều, nhất định để cho hắn lấy cái chết tạ tội!"

"Tứ thúc, ta biết ngươi muốn cho con của ngươi thay ta hiện giờ làm người được đề cử vị trí gia tộc này. Ở đây, đảm nhiệm gia chủ Lăng gia tiếp theo ta có thể không lo, nhưng ta nhất định phải bảo vệ Vân nhi!" Lăng Nhược Hư nói, nửa bước cũng không chịu lui vềphía sau.

"Hắc, Lăng Nhược Hư, lẽ nào ngươi nghĩ, ỷ vào mình là con của tộc trưởng, là cầm chuyện này đè xuống được sao?" Lại có người cười nhạt.

"Lăng Nhược Hư, ngươi bây giờ giống như làm việc thiên tư trái pháp luật ấy. Nếu cho ngươi làm gia chủ, sợ rằng cả Lăng gia, sẽ trở thành một đoàn chướng khí mù mịt, ngươi còn có cái tư cách gì trở thành người được đề cử đảm nhiệm gia chủ tiếp theo?" Có người phụ họa.

Lăng Nhược Hư nắm Lăng Vân bảo vệ ở sau người, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Chuyện Vân nhi này, ta chống được. Chỉ cần các ngươi buông tha hắn, ta có thể nỗ lực hết thảy!"

Lăng Vân trong lòng một trận ấm áp, phụ thân đứng ở trước mặt hắn giống như là một tòa núi lớn vậy, vì hắn mà ngăn cản mưa gió, để cho trong lòng hắn rất là cảm động.

Thấy nhiều người như vậy, cùng nhau lên án công khai phụ thân, Lăng Vân trong lòng cũng tràn đầy tức giận và không cam lòng, những chuyện này đều là bởi vì hắn bị Lam Nguyệt Hoa lợi dụng. Chuyện hắn gây ra, hôm nay lại để cho phụ thân gánh chịu, hắn đúng là ý hận Lam Nguyệt Hoa mãnh liệt hơn.

Trong đại điện có cái nam tử hùng vĩ cao to đứng lên, hướng về Lăng Nhược Hư nói: "Nhị đệ, Vân nhi lần này phạm vào sai lầm lớn, ngươi lại bao che cho hắn, khó tránh khỏi cho người mượn cớ, để cho phụ thân làm sao chủ đi?"

Lăng Nhược Hư trong đôi mắt tinh quang lóe lên, ngoài ý muốn mà nhìn cái nam tử cao lớn kia, khó có thể tin nói: "Lăng Nhược Thái, ngươi là thân đại bá của Vân nhi, ngươi cũng muốn để cho Vân nhi lấy mệnh tới thường sao?"

Lăng Nhược Thái thở dài một tiếng, khuyên: "Nhị đệ, ngươi cũng không cần khăng khăng một mực vậy, Vân nhi đánh cắp Vân Hà Tử Kim chi, phụ thân cũng bị hại tích tụ trọng thương, chặt đứt cơ nghiệp trăm năm của Lăng gia ta. Làm như thế, không trừng phạt nghiêm khắc không đủ để phục chúng, ngươi cũng không cần để cho phụ thân khổ sở như vậy."

Lăng Nhược Hư trầm giọng nói: "Ai lúc còn trẻ chưa từng xung động qua? Vân nhi cũng thế, bị người lợi dụng, lẽ nào cơ hội sửa sai cũng không thể cho hắn sao? Phạm sai lầm liền muốn bắt mệnh tới trả, ta Lăng gia lại có bao nhiêu mạng có thể lấy ra để trả?"

"Gia chủ, chuyện này không thể cứ tính như vậy, quyết không thể bởi vì Lăng Vân là cháu trai ruột của ngươi, ngươi liền nuông chiều trái gia quy." Có lão giả tóc trắng đứng dậy, trực tiếp hỏi ý tứ Lăng Chấn Thiên.

Lăng Chấn Thiên trong con ngươi có điện quang ẩn hiện, uy nghiêm mà quét đông đảo Lăng gia đệ tử trong sân một vòng, sau cùng vừa rơi vào trên mặt Lăng Vân, lãnh đạm nói: "Lăng Vân, ngươi làm ra việc hỗn trướng như vậy, lẽ nào sẽ không muốn nói chút gì sao?"

Lăng Vân hai mắt nhìn thẳng Lăng Chấn Thiên, tĩnh táo nói: "Ta là bị người lợi dụng, nhưng ta sẽ không phủ nhận ta phạm phải sai lầm. Nếu gia tộc có thể cho ta một cơ hội, ta tất nhiên sẽ vì gia gia tìm được thánh dược chữa thương, một lần nữa tìm một gốc cây Vân Hà Tử Kim chi giúp gia gia đột phá đến Võ Hoàng cảnh giới, cũng nguyện vì gia tộc nỗ lực hết thảy!"

Lăng Nhược Hàn lạnh lùng nói: "Lăng Vân, ngươi cũng không cần nói dễ nghe như vậy, vì gia tộc tìm một gốc cây Vân Hà Tử Kim chi? Chúng ta Lăng gia nhiều năm như vậy cũng chỉ có một gốc cây Vân Hà Tử Kim chi, ngươi cả đời này cũng khó lấy một gốc cây Vân Hà Tử Kim chi đến như vậy, ngươi nghĩ dùng biện pháp này tránh được gia tộc trừng phạt sao?"

Lăng Chấn Thiên khoát tay áo, ngăn Lăng Nhược Hàn lại, trầm mặc chỉ chốc lát, bỗng nhiên nói: "Lăng Vân lấy trộm Vân Hà Tử Kim chi, tội không đáng chết."

Lăng Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe được Lăng Chấn Thiên lạnh lùng nói: "Thế nhưng, tử tội nhưng miễn, mang vạ khó thoát! Phế bỏ tu vi của hắn, trục xuất Lăng gia!"

Lăng Vân như rơi vào hầm băng, phế bỏ tu vi, vừa trục xuất Lăng gia, ở trên thế giới này, có thể nói là nửa bước khó đi.

Loại xử phạt này, không thể bảo là không nặng!

Lăng Nhược Hư đứng ở trước người Lăng Vân, hướng phía Lăng Chấn Thiên nói: "Phụ thân, phế bỏ tu vi cùng giết hắn có gì khác nhau đâu? Còn muốn đưa hắn trục xuất Lăng gia? Vân nhi thế nào cũng là cháu trai ruột của ngươi, ngươi liền thật nhẫn tâm bức tử hắn sao?"

"Ý ta đã quyết! Nhược Hư, ngươi nghĩ cãi lời mệnh lệnh của ta sao?" Lăng Chấn Thiên thanh âm lạnh như băng, không mang theo chút nào tình cảm.

Lăng Nhược Hư tức giận nói: "Các ngươi đây là mong muốn bức tử hắn a, ai dám động Vân nhi, ta liền với liều mạng!"

Lăng Chấn Thiên râu tóc đều dựng, trong tròng mắt Lôi Quang lóe lên, quát to: "Lục đại trưởng lão ở đâu?"

"Đây!" Ngồi ở trong đại điện, mặt khác sáu lão giả tóc trắng cùng nhau lên tiếng trả lời.

"Bắt Lăng Nhược Hư, đánh vào Khốn Long cốc!" Lăng Chấn Thiên thanh âm vang vọng cả đại điện, lãnh ý như đao.

Sáu vị lão giả đồng loạt ra tay, chung quanh Lăng Nhược Hư bày ra lục hợp đại trận, mấy lần sau khi giao thủ, cầm Lăng Nhược Hư giam giữ xuống.

Lăng Nhược Hư hai mắt mở to, cả giận nói: "Ai dám đụng đến con trai ta, khi từ Khốn Long cốc lao ra, tất lấy tính mệnh hắn!"

"Ta đây liền tự mình phế đi hắn!" Lăng Chấn Thiên khuôn mặt sẳng giọng, thân hình đột ngột biến mất ở tại chỗ, hung hăng một chưởng khắc ở trên đan điền Lăng Vân.

Lăng Vân cảm thấy một lực mạnh ở trong đan điền, điên cuồng chảy ngược, đưa đan hắn điên cuồng phách vỡ ra, thân lực lượng của hắn phảng phất quả cầu da bị xì hơi, trong nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh.

Đan điền bị phế, Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn mà hét lớn một tiếng, trực tiếp ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.