Vô Cương

Chương 54: Vậy mày đi chết đi!




Trên đường hai người quay về, tên mập vẫn đang gắng hết sức tranh thủ cho mình, dù thân là nô bộc nhưng hắn ta cũng là nô bộc cấp thiên kiêu, không thể đối đãi như người bình thường.

“Anh cảm thấy tôi không giết anh bởi vì anh là thiên kiêu ư?” Sở Vũ liếc Phạm Kiến một cái.

Phạm Kiến vẻ mặt buồn bực: “Lẽ nào không phải à?” 

“Anh cũng thật là...” Sở Vũ nhìn hắn ta một cái: “Anh cảm thấy anh còn giỏi hơn thiên phú của tôi à?”

“...” Phạm Kiến lập tức vẻ mặt không nói nên lời.

Lời này dù là Sở Vũ nói ra lúc giết Ngô Đông thì hắn ta cũng sẽ gật đầu nghiêm túc. 

Nhưng hiện giờ, hắn thật sự không dám cho là như vậy nữa.

Tài nguyên tình báo của Đạo Môn quá phong phú, trong hơn ba mươi năm thế giới khôi phục này, trong tay Phạm Kiến đã nắm rất nhiều tư liệu đích truyền chủ chốt của cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa.

Trong số đó, quả thực có thiên kiêu tuyệt thế vô cùng tuyệt vời! 

Thiên phú giỏi đến đáng sợ, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh, nhanh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.

Có rất nhiều người ưu tú hơn Phạm Kiến nhưng Phạm Kiến cũng chưa từng cảm thấy bản thân kém nhiều so với những người đó.

Hắn ta luôn cảm thấy, nếu đưa cho hắn tài nguyên và truyền thừa tương tự, thì tốc độ tu luyện của hắn ta chưa chắc sẽ kém hơn những đích truyền đó! 

Vì vậy hắn ta mới muốn có được truyền thừa Hạc Thánh, muốn chứng minh bản thân không hề kém hơn những người đó!

Tuy là đích truyền Đạo Môn, nhưng hắn ta lại không thích thân phận này.

Nghĩ đến chuyện này, tên mập sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi vì lúc nhỏ hắn ta cũng là bị lừa đến Đạo Môn. 

Lúc đó vẫn tưởng rằng bản thân đã gia nhập một cổ giáo siêu cấp nên vô cùng hưng phấn.

Đến khi biết được chân tướng thì tất cả đều muộn rồi, hối hận cỡ nào cũng vô dụng, ký hiệu in trên người mãi mãi cũng không xóa đi được.

Nhưng may mà danh tiếng của Đạo Môn ở thời đại thượng cổ tuy không ra gì, song ở hiện tại cũng được xem là một truyền thừa cổ xưa lớn mạnh. 

Rất nhiều người tuy ghét bỏ, nhưng ngày nay mọi người đều ở trên cùng một vạch xuất phát, cũng có cực ít người chuyên đi gây phiền phức với họ.

Tuy là vậy, nhưng Phạm Kiến vẫn hi vọng bản thân có thể có một truyền thừa chính thống, có thể dùng thân phận khác để hành tẩu thế gian.

Nhưng nay ước mơ này đã tiêu tan rồi, cũng có thể là vĩnh viễn sụp đổ rồi. 

Bởi vì ngay cả tự do của bản thân cũng mất hoàn toàn, nghĩ đến chuyện này, hắn ta lại có cảm giác lòng như dao cắt.

Tất cả những việc này lại là do hắn tự gây ra!

Nếu hắn không ám hại Sở Vũ một lần trước đó thì Sở Vũ cũng tuyệt đối sẽ không đối với hắn như vậy. 

Thật là quá đau buồn...

“Thiên phú của anh kém xa tôi. Anh ám hại tôi một lần cũng đủ cho tôi có lý do giết anh rồi. Tôi không giết anh chỉ là vì anh vẫn còn có chút tác dụng, vả lại muốn giết anh thì bất cứ lúc nào cũng được!”

“Anh đừng cho rằng anh là thông mạch cảnh lục đoạn thì rất giỏi, dù anh không bị thương, không bị tôi khống chế, nhưng nếu cố hết sức tôi vẫn có thể giết anh!” 

Sở Vũ nhìn tên mập một cái: “Sự thực chính là đơn giản như vậy.”

Được rồi, tuy có hơi không phục câu nói cuối cùng của Sở Vũ, nhưng tên mập vẫn cảm thấy tim mình như bị ngâm nước lạnh.

Hắn ta luôn cảm thấy bản thân tâm địa không lớn, có oán phải báo, hiện giờ mới hiểu rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người giỏi còn có người giỏi hơn. 

Sở Vũ lúc này đã khôi phục lại bộ dạng của Tống Hồng, cùng với tên mập đi về phía cửa vào di tích.

Theo cách nói của tên mập thì trong toàn bộ di tích, cái có giá trị nhất chính là Tiên Hạc Đan Kinh và Tiên Hạc Lô.

Có được hai món này thì coi như có được truyền thừa của Hạc Thánh. Cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa. 

Hắn dẫn theo tên mập, chậm rãi đi ra ngoài.

Tên mập vốn dĩ còn có chút không phục đối với Sở Vũ, nhưng đi theo sau Sở Vũ càng đi càng sợ hãi.

Hắn ta có thể bình an ra vào nơi này là nhờ pháp khí hộ thể trên người rất lớn mạnh. 

Loại pháp khí hộ thể này cũng chỉ có thế lực cao cấp nhất hiện giờ mới có.

Nhưng hắn ta đi cùng Sở Vũ, cả chặng đường đi ra thì pháp khí hộ thể trên người không có chút phản ứng nào!

Điều này đủ để chứng minh Sở Vũ có năng lực lớn mạnh nào đó, có thể né tránh khu vực nguy hiểm một cách hoàn hảo! 

Trái tim của tên mập bị chấn động mạnh, hắn ta cảm thấy tên khốn Sở Vũ này mới nên làm đích truyền của Đạo Môn đó!

Loại năng lực này không phải là thứ mà tất cả người trong Đạo Môn đều muốn có được hay sao?

Đây chính là mạng mà! 

Tên mập vẻ mặt oan ức, đi theo sau Sở Vũ.

Lúc hai người đi đến cửa vào thì phát hiện đã có bảy tám người đứng ở đó.

Mấy người trong đó còn là “người quen cũ”. 

Nhìn thấy tên mập và “Tống Hồng" đi ra cùng nhau, mấy người bên đó lập tức tức giận.

Cô gái rất xinh đẹp nhưng cay nghiệt đó vẻ mặt hờ hững: “Các người quả nhiên là một bọn, Phạm Kiến, anh còn mặt mũi nào nữa không? Không định nói rõ với mọi người ư?”

Trong số bảy tám người này, có bốn người là trước đó từng xảy ra xung đột với Sở Vũ. 

Trong đó, có người thanh niên áo xanh Tần Minh, có cô gái cay nghiệt, còn có hai người trẻ tuổi nữa.

Mấy người còn lại thì dùng một ánh mắt tỉ mỉ để quan sát Sở Vũ.

Phạm Kiến vốn dĩ đã buồn bực muốn chết, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô gái xinh đẹp một cái rồi nói u ám: “Trương Sương, cô muốn nói rõ cái gì? Ta cùng một bọn với ai thì có liên quan gì đến cô?” 

“Anh...” Cô gái Trương Sương xinh đẹp nhưng cay nghiệt đó bị tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Tần Minh mặc áo dài xanh, nhìn tên mập với ánh mắt bất thiện: “Phạm Kiến, anh cảm thấy hai lòng hai dạ có tốt không?”

“Rất tốt mà! Lão tử thích như vậy, thì sao? Anh quản được không?” Tên mập nghểnh cổ, vẻ mặt với biểu cảm không hề gì. 

Rơi vào tay Sở Vũ đã xem là mẹ hắn xui xẻo mở cửa cho vận xui... vào nhà rồi. Nhưng đối diện với đám người này thì hắn ta thật sự đủ sức lực!

Dù cho hiện giờ hắn trọng thương chưa lành, nhưng trong con người hắn lại càng tràn đầy sự khinh thường đối với đám người này.

Vừa khéo là trước đây hắn ta vẫn luôn giả vờ yếu kém, khiến đám người này cũng không rõ cảnh giới thật sự của hắn ta, đối với hắn cũng có cảm giác giống như vậy! 

Đầy vẻ khinh thường!

Vì vậy, nghe thấy lời hắn nói thì sắc mặt Tần Minh lập tức sa sầm lại: “Phạm Kiến, anh có phải cảm thấy bản thân tìm được chỗ dựa rồi không?”

Tìm chỗ dựa cái đầu mày á! 

Trong lòng tên mập muốn chửi thề luôn rồi, tao không hề muốn có chỗ dựa như vậy đó? Mày thích thì máy lấy đi!

Nhưng trên miệng thì hắn ta mãi mãi sẽ không thua: “Đúng đó, tôi tìm được chỗ dựa lớn rồi, có ngon thì anh đánh chết chỗ dựa của tôi đi!”

Sở Vũ liếc tên mập một cái, nói thầm đây mới là lời thật lòng của anh nhỉ? 

“Phạm Kiến phải không? Tôi không biết anh lấy tự tin từ đâu, lẽ nào anh cảm thấy dựa vào hai người các anh có thể chống đối với tất cả mọi người?”

Một người thanh niên trước đây không hề tham gia tấn công Sở Vũ, ở bên cạnh nói nhẹ nhàng.

“Không, không phải hai bọn tôi, một mình đại ca tôi là đủ rồi, không tin các người hỏi đại ca tôi đi, xem anh ấy có sợ các người không?” 

Sắc mặt của đám người Tần Minh trở nên vô cùng khó coi, toàn bộ đều nhìn tên mập một cách uy nghiêm đáng sợ.

Tên mập lại coi như không thấy, vẻ mặt đắc ý.

Tuy mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Sở Vũ, nhưng có thể chơi ác Sở Vũ một chút, cho Sở Vũ bực thêm một chút thì vẫn có thể khiến hắn ta vui vẻ hơn. 

Thanh niên đó cũng bị tên mập chọc tức điên, nhưng tầm mắt của hắn lại đặt lên người Sở Vũ.

Hắn vừa nãy đã nghe mấy người Tần Minh nói đến cái người tên Tống Hồng này rất tà môn, rất mạnh. Chỉ là cảnh giới xung huyệt nhưng lại có thể đối kháng với mấy võ giả thông mạch cảnh.

Rất có thể là đích truyền của cổ phái nào đó, dù không phải thì ít nhất cũng sở hữu lực chiến ngang với đích truyền. 

Hắn ta rất hiếu kỳ, muốn mở mang một chút.

Cổ phái mà hắn ta đang ở tuy không phải loại đỉnh cấp nhất, nhưng hiện giờ cũng không thua kém bao nhiêu.

Còn hắn ta chính là một đệ tử đích truyền của cổ phái đó! 

Lúc này, tên mập đang truyền âm nói với Sở Vũ: “Người này tên là Khưu Thiên Tuyết, tuy tên có hơi ẻo lả, nhưng lại là đệ tử đích truyền của cổ phái Cầu Chân, thực lực chắc là mạnh hơn tôi một chút, có khả năng vào thông mạch cảnh thất đoạn rồi...”

Anh mà cũng chê tên người khác ẻo lả ư? Dù sao cũng hay hơn tên của anh rồi nhỉ?

Sở Vũ nhìn tên mập một cái, sau đó quan sát Khưu Thiên Tuyết, im lặng không nói gì. 

Tuy hắn vừa mới chửi Phạm Kiến một trận, nhưng trên thực tế loại cảnh giới thông mạch cảnh lục đoạn, thất đoạn đối với hắn hiện giờ mà nói quả thực có chút đau đầu. Nếu Phạm Kiến không bị thương thì còn đỡ chút.

Dĩ nhiên nếu Phạm Kiến không bị thương thì hắn cũng hầu như không thể khống chế được anh ta.

Khưu Thiên Tuyết nhìn về phía Sở Vũ, nói nhẹ nhàng: “Hãy lấy ra hết những thu hoạch mà các người tìm được trong đó đi, con người tôi rất đơn giản. Tôi mặc kệ những xung đột nảy sinh giữa anh và người khác, chỉ cần anh lấy ra thu hoạch ở đây thì tôi chỉ lấy một loại, sau đó tuyệt đối sẽ không ra tay với anh.” 

Sắc mặt của mấy người Tần Minh đều không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì cả, bởi vì theo họ thấy thì Khưu Thiên Tuyết có tư cách nói lời đó.

Sở Vũ nhìn Khưu Thiên Tuyết, khẩu khí người này nói chuyện rất lớn, tính cách nói toạc ra vừa nhìn là thấy ngay.

Trong mắt Khưu Thiên Tuyết lóe lên sự coi thường nhẹ, một võ giả xung huyệt cảnh cho dù thiên phú của hắn thật sự cao đến mức có thể sánh với đích truyền cổ giáo nhưng cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn ta. 

Dù Tống Hồng này thật sự đến từ thế lực cổ xưa nào đó thì Khưu Thiên Tuyết cũng không để tâm, một tên lai lịch bất minh mà thôi.

Hơn nữa kỹ năng không bằng người khác, bị cướp thì còn nói gì được? Quay về khóc lóc kể lể với trưởng bối ư? Mất mặt lắm!

Đám người Tần Minh và Trương Sương lúc này lộ ra biểu cảm xem kịch hay. 

Họ đối với anh chàng tên Tống Hồng này quả thực là có hơi kiêng dè, rất hi vọng Tống Hồng và Khưu Thiên Tuyết có thể nảy sinh xung đột, tốt nhất là chết quách ở đây!

Như vậy họ cũng an lòng rồi.

Việc mà Phạm Kiến và Sở Vũ không nhìn thấy là mấy người Tần Minh, Trương Sương vừa nãy cũng đã bị Khưu Thiên Tuyết vơ vét một vòng. 

Những người này ở trong cổ tích không lớn lắm này, mỗi người đều có một chút thu hoạch, nhưng vẫn không đạt đến mức khiến họ hài lòng.

Họ còn không hài lòng lắm thì Khưu Thiên Tuyết dĩ nhiên càng không thèm, cộng thêm giữa họ cũng coi như quen biết, vì vậy Khưu Thiên Tuyết không thật sự lấy đi chút thu hoạch đó của họ.

Nhưng Tống Hồng này thì khác, cái anh chàng không biết từ đâu chui ra, không vơ vét của hắn thì vơ vét của ai? 

Đúng rồi, còn có Phạm Kiến!

Têm mập đáng chết này!

Hai lòng hai dạ, gió chiều nào theo chiều ấy! 

Hắn còn là đệ tử đích truyền của Đạo Môn, những việc như trộm cắp, đào mộ là giỏi nhất, mũi còn thính hơn cả chó.

Nói không chừng trên người Phạm Kiến và Tống Hồng sẽ có thu hoạch lớn gì đó.

Khưu Thiên Tuyết cũng nghĩ như vậy. 

Sở Vũ nhìn Khưu Thiên Tuyết một cái: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì anh không ra được khỏi nơi này.” Khưu Thiên Tuyết than nhẹ một tiếng, nói nhạt: “Ở di tích Hồ Tiên Động này khắp nơi đều là độc chướng, sát khí hoành hành, chết ở đây cũng không tính là việc ly kỳ gì.”

“Tức là nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ phải giết tôi?” Sở Vũ vẻ mặt ngây thơ nhìn Khưu Thiên Tuyết: “Mọi người không thể kết bạn à?” 

Khưu Thiên Tuyết cười: “Anh không xứng!”

Lời hắn chưa dứt thì thấy trong tay Sở Vũ đột nhiên thêm một món đồ, đó dường như là một cái nỏ cầm tay nhỏ, kích thước bằng bàn tay?

Hắn muốn... 

Khưu Thiên Tuyết kinh hãi.

Đột nhiên một luồng tia sáng từ trong nỏ cầm tay phát ra, trực tiếp bắn về phía hắn.

Khưu Thiên Tuyết phát ra một tiếng hét lớn: “Mày dám...” 

“Vậy anh đi chết đi nhé.” Giọng nói băng lạnh của Sở Vũ cùng lúc truyền tới.

Ầm!

Luồng tia sáng đó nhanh đến không thể tưởng tượng được! 

Trực tiếp đánh lên người hắn ta, nửa bên thân hình của Khưu Thiên Tuyết trực tiếp bị đánh nát.

Hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, âm thanh chấn động khắp nơi.

Những người khác thì đờ người ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.