Vô Cương

Chương 28: Di Tích Gò Tam Tinh




Sở Vũ biết được tin tức Tạ gia vu oan trong nhóm của gia tộc.

Lúc nghe được tin tức đó, sắc mặt Sở Vũ kỳ quái, có hơi dở khóc dở cười.

Cái họa này... đúng là không oan, bởi vì chính hắn làm. Nhưng người khác đâu có biết!

Vì vậy tinh thần mọi người trong nhóm gia tộc của Sở gia rất kích động, cả một nhóm người đều đang mắng Tạ gia vô liêm sỉ, không chịu thua.

“Dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người như thế? Chúng ta sao lại đuổi cùng giết tận?”

“Thật sự coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc ư? Nếu chúng ta muốn đuổi cùng giết tận thì hôm đó ở Yến Kinh sẽ không tha cho họ, sao lại chờ đến hôm nay chứ?”

“Rõ ràng là vu oan mà, nhưng Tạ gia cũng quá xui xẻo rồi, vừa bị chúng ta đánh giống như chó nhà có tang, bây giờ lại tổn thất hai cao thủ bát đoạn, ha ha ha.”

“Được rồi, đừng nói nữa, việc này Sở gia chúng ta coi như bị tên hung thủ giết người đó hãm hại. Thời gian này hãy giữ miệng mồm của mình, đừng có nói bậy bạ. Người trong sạch thì không cần biện minh nhiều.”

Đại gia của Sở gia Sở Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện trong nhóm, sau khi nói câu này thì cũng biến mất.

Sở Vũ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, cảm thấy lần này bản thân ít nhiều cũng có hơi xốc nỗi. Không ngờ Tạ gia mặt dày như vậy, không bằng không cớ mà lại có thể đổ tội cho Sở gia bên này.

Trong lòng Sở Vũ ít nhiều có hơi hối hận, chút hối hận này là vì sự xốc nỗi của hắn đã gây ra ảnh hưởng nhất định cho gia tộc.

Xem ra sau này làm việc phải càng chặt chẽ cẩn thận hơn một chút.

Trong lòng Sở Vũ nghĩ.

Từ Thần Đô đến Tứ Xuyên cũng không xa lắm.

Với tốc độ của Sở Vũ, không cần dốc hết toàn lực thì khoảng nửa tiếng là có thể thoải mái đến nơi.

Tin tức mà Sở Vũ lấy được trên mạng tình báo gia tộc, nói rằng nhóm người Lâm Thi Mộng từng xuất hiện ở Hán Châu, lúc đó Sở Vũ đã có phỏng đoán.

Bởi vì Hán Châu bên đó có một di tích khá nổi tiếng.

Di chỉ Gò Tam Tinh!

Thực ra nơi đó đã được phát hiện từ một trăm năm trước. Có đào được lượng lớn văn vật nên lúc đó đã gây ra chấn động cực lớn.

Các loại đồ đồng tinh xảo, mọi người lúc đó không biết tác dụng của chúng nên chỉ có thể quy chúng vào loại đồ dùng tế lễ, cho rằng đó là vật dụng cúng tế.

Trên thực tế, rất nhiều đồ đồng đào được lúc đó đều là pháp khí của người tu hành.

Cho đến khi các gia tộc ẩn thế nhập thế tới tấp, những pháp khí đã phủ bụi cả mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm đó mới rạng rỡ sức sống năm xưa.

Những pháp khí đào được năm xưa phần lớn đều rơi vào trong tay Lưu gia ở Tứ Xuyên.

Lưu gia sau khi có được số pháp khí đó, lại tiến hành thăm dò sâu thêm đối với di chỉ Gò Tam Tinh.

Cuối cùng đã có được một kết luận, nơi đó đã từng là nơi đóng quân của một môn phái cổ xưa!

Tin tức này từng khiến Lưu gia vui sướng như điên, phát hiện này đối với gia tộc ẩn thế mà nói là cơ duyên rất lớn.

Một khi có thể lấy được một số thừa kế trong đó, thì việc cả gia tộc phất lên như diều gặp gió sẽ không còn xa!

Di tích có thể tìm được trên thế giới này ngày nay đa phần đều là di tích trong vòng sáu ngàn vạn năm... cũng chính là sau biến cố lớn chưa từng có trong lịch sử đó.

Lúc đó tai họa xảy ra bất ngờ, tu sĩ có khả năng thoát khỏi hệ mặt trời chung quy cũng rất ít.

Những người còn lại đa số đều người chết đạo mất, chôn vùi trong dòng sông lịch sử.

Nhưng cuối cùng vẫn có một số người may mắn sống sót, tất cả mọi thứ trên mặt đất lúc đó đều đã bị phong ấn, họ không thể giải được.

Chỉ có thể mang theo một số ít tài nguyên và thừa kế, bắt đầu dùng pháp trận xây dựng gia viên mới trên hư không, từ đó yên phận ở một chỗ, xem như là hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới.

Những người này thực tế chính là những cổ giáo, cổ phái ngày nay... còn có tổ tiên của các gia tộc ẩn thế đó.

Tuy nhiên lúc đó cũng không phải tất cả mọi người đều có năng lực chạy đến ngoài hư không dùng pháp trận để xây dựng thế giới nhỏ, vẫn có một số người ở lại trên trái đất.

Thời gian trôi qua, các giáo phái mà những người này để lại đa số đều dần dần tan tành mây khói.

Thừa kế của họ cũng chính vì vậy mà chôn vùi theo năm tháng.

Những điều đó thực ra cũng không là gì, mấu chốt là những đại giáo, đại phái bị phong ấn ở mấy ngàn vạn năm trước!

Những nơi đó đều tồn tại thừa kế khá là khủng!

Vô số kho báu đều bị phong ấn theo trận tai họa sáu ngàn vạn năm trước đó.

Nếu có thể may mắn tìm được một loại thừa kế trong đó, thì ở trạng thái linh khí khôi phục ngày nay sẽ có hi vọng rất lớn trong việc tái hiện sự sôi nổi của hàng trăm triệu năm trước.

Tông môn mọc lên san sát, đạo chính thống lớn mạnh, thừa kế kinh người, thiên tài xuất hiện lớp lớp.

Cùng với việc cực từ luân chuyển, linh khí khôi phục, rất nhiều di tích cổ xưa đều có hi vọng lại thấy ánh sáng mặt trời.

Đây cũng là lý do tại sao nhiều gia tộc ẩn thế ồ ạt nhập thế như vậy. Cổ giáo, cổ phái cho dù không nhập thế cũng ào ào phái người ra hành tẩu thế gian.

Không chỉ là để rèn luyện trong hồng trần tục thế này, mà hơn hết là để tìm những di tích trong quá khứ đó!

Lưu gia ở Tứ Xuyên năm xưa sau khi nhập thế đã có được lượng lớn pháp khí, nhờ có số pháp khí này mà nhanh chóng trở thành gia tộc đứng đầu vùng đất này.

Họ nếm được lợi lộc, thề phải tìm được cửa vào di tích thật sự phía dưới di chỉ Gò Tam Tinh.

Thực ra vài năm trước họ đã tìm được cửa vào rồi, chẳng qua là nơi đó năng lượng hỗn độn, tương đối đáng sợ!

Giống như một phàm phu tục tử đối diện với sóng to gió lớn trong đại dương vậy!

Võ giả xung huyệt cảnh ngũ đoạn, lục đoạn tầm thường đừng nói đi vào, ngay cả đến gần cũng khó hơn lên trời. Nếu không cẩn thận thì sẽ bị xé thành mảnh vụn, chết không toàn thây.

Võ giả bậc cao hơn đi vào cũng là thập tử nhất sinh.

Lưu gia dùng sức lực cả gia tộc để thử nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn không thu được gì.

Do đó mới không thể không tìm kiếm đồng minh, mà họ tìm đồng minh dĩ nhiên là không thể tìm người quá yếu.

Đồng minh mà Lưu gia tìm kiếm là Hàn Tiêu cổ giáo, cũng chính là sư môn của Lâm Thi Mộng.

Hàn Tiêu cổ giáo sau khi tìm hiểu qua tình hình liên quan thì lại thêm một cổ giáo khác - Cửu Tiêu!

Lần này, hai cổ giáo lớn cộng thêm Lưu gia, đội hình phái ra tương đối phô trương.

Chỉ tính cao thủ thông mạch cảnh thì có bảy tám người!

Suy cho cùng bí mật ẩn giấu dưới Gò Tam Tinh không nhỏ, một khi thấy được ánh sáng mặt trời thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động cực lớn.

Lâm Thi Mộng giờ phút này quả thực là đã gặp phiền phức, nhưng không phải nguy hiểm đến từ trong di tích mà là đến từ người bên cạnh.

Vị hôn phu đó của cô ấy là đệ tử Cửu Tiêu Tề Hằng.

Lần này, tính cả Tề Hằng vào đó thì cổ giáo Cửu Tiêu tổng cộng phái ra bốn cao thủ thông mạch cảnh, cổ giáo Hàn Tiêu bên này cũng phái ra bốn cao thủ thông mạch cảnh, cộng thêm một Lâm Thi Mộng xung huyệt cảnh bát đoán sơ kỳ.

Lưu gia thì phái ra một xung huyệt cảnh thập đoạn, bốn xung huyệt cảnh cửu đoạn.

Ba bên thỏa thuận rằng lợi ích thu được trong di tích thì Lưu gia được hai mươi phần trăm, hai cổ giáo lớn Cửu Tiêu và Hàn Tiêu mỗi bên được bốn mươi phần trăm.

Nhìn vào có vẻ Lưu gia có chút thiệt thòi, nhưng đây cũng là việc không còn cách nào khác, nếu họ có thể tự mình thăm dò thì sớm đã tự làm việc này rồi, sẽ không đợi đến hôm nay.

Cửu Tiêu và Hàn Tiêu bên này, mỗi bên tự lấy ra một món pháp khí cao cấp mà tiền nhân để lại, thành công vượt qua được cửa vào di tích.

Nhưng sau khi vào thì lại bị pháp trận lớn mạnh tách ra.

Vừa khéo, hai người Lâm Thị Mộng và Tề Hằng lại gặp nhau trong di tích...

Di tích này tương đối lớn, bên trong cảnh vật như động tiên, là một thế giới nhỏ!

Nhìn thấy Lâm Thi Mộng, Tề Hằng không nhịn nỗi lại nhắc đến Sở Vũ, kết quả là lại cãi nhau với Lâm Thi Mộng.

Tuổi của hắn không lớn, năm nay chỉ có mười tám tuổi nhưng lại là một thiên tài chính cống!

Mười tám tuổi đã vào thông mạch cảnh, tuy chỉ là thông mạch cảnh nhất đoạn nhưng ở tuổi của hắn mà đạt đến cảnh giới này thì ở thời đại hiện tại đã xem như là tuyệt thế thiên kiêu thật sự rồi.

Tướng mạo Tề Hằng không thể nói là khôi ngô nhưng cũng không xấu, khuôn mặt trẻ con, giọng nói giống như đang ở giai đoạn vỡ giọng của con trai nên ít nhiều cũng có chút chói tai, hơi có vẻ trẻ con.

Nhưng khi làm việc thì lại không giống trẻ con chút nào.

Tôi muốn biết giữa em và tên Sở Vũ đó rốt cuộc có chuyện gì hay không?” Tề Hằng ngồi trên một cục đá, ngẩng đầu nhìn Lâm Thi Mộng, trong giọng điệu có sự đố kỵ và bất mãn không hề che giấu.

“Có chuyện gì hay không liên quan gì đến cậu?” Lâm Thi Mộng trả lời lạnh lùng.

“Sao lại không liên quan đến tôi? Lâm Thi Mộng, em là vị hôn thê của tôi! Lẽ nào tôi không có tư cách hỏi sao?” Trong mắt Tề Hằng lóe lên một tia phẫn nộ, ngực nhô lên.

Trước đây, lúc hắn vẫn chưa gặp Lâm Thi Mộng thì không có sự đố kỵ mãnh liệt như vậy.

Nhưng mấy năm trước, sau lần đầu tiên gặp Lâm Thi Mộng thì lập tức bị cô gái tuyệt sắc khuynh thành này thu hút.

Sau lần đó, hắn bèn bắt đầu thu thập các tin tức liên quan đến Lâm Thi Mộng.

Tên của Sở Vũ xuất hiện trước mặt hắn quá nhiều lần.

Nếu không phải tính cách của Lâm Thi Mộng nóng nảy thì e rằng hắn sớm đã không nhịn nổi mà phái người đi giết Sở Vũ rồi.

Như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện của Tạ Thiên Vũ rồi.

“Ồ, vậy thì sao?” Lâm Thi Mộng nói nhạt: “Dù gì tôi cũng chưa lấy cậu.”

“Em... đúng là xấu xa!” Tề Hằng nhìn Lâm Thi Mộng với vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt lập tức nhìn xung quanh.

Nơi họ đang ở hôm nay tuy đã là bên trong di tích nhưng lại bị pháp trận vây hãm, không thể thật sự tiếp cận được khu vực trung tâm.

Vì vậy bốn phương tám hướng nhìn thì vô biên vô tận, nhưng trên thực tế hai người đều không dám đi lung tung, bởi vì nếu không cẩn thận có thể sẽ rơi vào trong sát trận.

Cho dù là cao thủ thông mạch cảnh thì cũng sẽ gặp nạn.

Tề Hằng đứng dậy thở hổn hển, sau đó nhìn vóc dáng thon thả của Lâm Thi Mộng, làn da nõn nà, với cả đôi mắt như tranh đó thì bỗng nhiên cười lên.

Lâm Thi Mộng có chút cảnh giác, nhìn Tề Hằng rồi nói lạnh lùng: “Tề Hằng, cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì? Vị hôn thê của tôi, muốn chiếm hữu người đẹp... người khác cũng không thể quản được nhỉ?” Tề Hằng nói rồi bèn đi đến chỗ Lâm Thi Mộng.

Lâm Thi Mộng lấy ra một món pháp khí rồi kích hoạt.

Đây là một cây đèn cổ bằng đồng, cô cũng là nhờ vào pháp khí này mới có thể qua được cửa vào di tích.

Sức mạnh phòng ngự của pháp khí này rất lớn mạnh, cho dù là cao thủ thông mạch cảnh cũng khó mà phá phòng.

“Có phải em cho rằng dựa vào món pháp khí này thì có thể không lo lắng?” Tề Hằng nói với vẻ cười gượng: “Em quá ngây thơ rồi!”

Vừa nói, Tề Hằng vừa rút kiếm ngắn bằng đồng trong tay ra, nói nhẹ nhàng: “Món pháp khí này của tôi là cấp Tiên Thiên...”

Tề Hằng nói xong, thân hình lướt một cái tựa như ma quỷ vậy, quả thực nhanh đến không thể tưởng tượng được.

Hắn giơ kiếm ngắn bằng đồng trong tay lên, chém một kiếm về phía Lâm Thi Mộng.

Keng!

Cây đèn cổ bằng đồng trong tay Lâm Thi Mộng phát ra một tiếng vù, lập tức tỏa ra một quầng sáng năng lượng nhàn nhạt, hình thành một cái lồng ánh sáng và giữ cô ấy ở trong đó.

Năng lượng trên lồng ánh sáng dày đặc, hơn nữa còn giống như là nước đang chảy vậy.

Kiếm ngắn bằng đồng trong tay Tề Hằng chém lên trên lồng ánh sáng, cái lồng đó chỉ bốc lên một luồng gợn sóng mãnh liệt.

Lâm Thi Mộng không nhịn nổi bực dọc hừ một tiếng, thụt lùi về sau mấy bước.

“Cũng không tệ, thứ này cũng có chút tác dụng. Nhưng hãy đỡ thêm một kiếm của tôi thử xem!”

Tề Hằng hét lớn một tiếng, lần này kiếm ngắn trong tay hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng vang, sau đó một luồng kiếm khí dài hơn một trượng bắn ra từ kiếm đồng.

Kiếm khí chém lên lồng ánh sáng phát ra từ cây đèn cổ bằng đồng, lồng sáng đó... vỡ vụn theo tiếng vang.

Lâm Thi Mộng như bị sét đánh, thân hình bỗng run lên rồi thụt lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào ra một vệt máu tươi.

Trên khuôn mặt trẻ con đó của Tề Hằng lộ ra một nụ cười dữ tợn, nói với giọng chói tai: “Hiện giờ... em đã biết cái gì gọi là cao thủ rồi chứ?”

Sau đó từng bước đi về phía Lâm Thi Mộng.

Lâm Thi Mộng lạnh lùng nhìn Tề Hằng: “Nếu cậu dám chạm vào tôi... tôi lập tức tự sát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.