Vô Cương

Chương 12: Bình Tĩnh




Sở Vũ về đến nhà, nhìn Tiểu Nguyệt đi về cùng mình rồi nói nhẹ nhàng: “Từ hôm nay trở đi, cô làm thị nữ của tôi nhé.”

Đôi mắt phân rõ trắng đen của Tiểu Nguyệt nhìn chăm chăm vào mắt Sở Vũ: “Nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ giết anh. Cho dù anh là người của Bắc Địa Sở Gia cũng vô dụng.”

“Được rồi, tôi mệt rồi, có việc gì thì mai hẵng nói. Đúng rồi, cô không được lên lầu hai, ở lầu một tự cô tìm một căn phòng rồi ngủ đi.”

Sở Vũ bĩu môi, quay người bước lên lầu, căn bản không để ý đến sự uy hiếp của Tiểu Nguyệt.

Trong đầu vẫn đang phân biệt, lớn thật! Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý nhìn…

Tên gián điệp ở trên bàn trà nghiêng đầu nhìn Sở Vũ, hỏi nhỏ: “Vậy còn tôi?”

“Tao sẽ đi mua cho mày cái lồng chim?” Sở Vũ không thèm quay đầu trả lời một câu.

“…” Tên gián điệp tức điên, ngồi bên đó liếc mắt.

Sau khi chờ Sở Vũ lên lầu mới không nhịn nỗi mắng một câu: “Đồ khốn!”

Không ngờ Tiểu Nguyệt ngồi ngẩn ngơ một bên gật đầu đồng cảm: “Là tên rất khốn!”

Tên gián điệp nghĩ: Tiểu nha đầu, đó là ý gì chứ? Nếu cô biết thực lực thật sự của tên đó thì chắc chắn sẽ cảm thấy hắn chính là một tên đại khốn đội lốt người!

Sở Vũ vừa về đến phòng, điện thoại liền reo lên, Sở Vũ nhìn số gọi đến một cái, nhíu mày, không bắt máy.

Rất nhanh sau đó, điện thoại dập máy, có một tin nhắn gửi đến: Tiểu tử thúi, anh có người giúp đỡ mạnh như vậy thì sao không chọn nơi không có ai để ra tay? Anh có biết làm vậy sẽ khiến anh gặp họa không! Anh có biết hôm nay đã đụng chạm với bao nhiêu người không?

Sở Vũ nhìn một cái, cười cười, không quan tâm.

Tin nhắn thứ hai gửi đến liền sau đó.

“Mau nhận điện thoại của em!”

Điện thoại lại reo lên lần nữa.

Sở Vũ có chút bất lực đành bắt máy, nhưng bên đó lại không nổi giận với hắn.

Tiếng của Lâm Thi Mộng nghe ra cũng rất dịu dàng: “Em biết trong lòng anh uất ức, nhưng hành động hôm nay của anh vẫn có chút lỗ mãng. Sức mạnh sau lưng ông chủ Long Phi của câu lạc bộ đó rất mạnh, mấy người ăn cơm cùng Tạ Thiên Vũ mỗi người đều không đơn giản. Đổng Thành Chủ là con cháu của Đổng gia ở phía nam, Lục Phong là đệ tử Võ Đang, hôm nay anh tuy không có làm gì nhắm vào họ, nhưng anh đánh Tạ Thiên Vũ thành bộ dạng như thế trước mặt họ, suýt chút nữa đánh chết hắn, mấy người đó cũng coi như bị anh làm cho mất mặt.”

“Vậy thì đã sao? Thể diện của chúng đáng tiền lắm sao?” Sở Vũ nói nhạt: “Tạ Thiên Vũ ba lần bảy lượt muốn giết anh, chưa giết hắn đã coi như là nương tay rồi, không lẽ còn muốn anh quỳ xuống xin lỗi rồi cầu xin hắn tha thứ sao?”

“Anh biết em không có ý đó.” Lâm Thi Mộng lại thở dài: “Anh làm vậy không sai, nhưng chọn thời cơ và địa điểm có chút không lý trí.”

“Hắn là nhắm vào anh, anh đã nương tay rồi. Nếu nhắm vào em thì cho dù ở trước mặt thiên vương lão tử, anh cũng sẽ băm vằm hắn.” Sở Vũ bình tĩnh nói.

“…” - Đầu dây bên kia, Lâm Thi Mộng không nói gì một lúc lâu.

Rất lâu sau.

Lâm Thi Mộng mới nói: “Long Phi của câu lạc bộ Phi Long, còn có đám người Đổng Thành Chủ, Lục Phong, em sẽ ra mặt đi giải quyết. Còn về Tạ Thiên Vũ, tin tức hắn hai lần muốn giết anh, em đã bảo người lan truyền ra ngoài rồi. Vì vậy sự thiệt thòi này hắn không muốn chịu cũng phải chịu.”

“Thi Thi, để em hao tâm tổn trí rồi.” Sở Vũ nói.

“Anh với em có cần khách sáo vậy không?” Lâm Thi Mộng ở đầu dây bên kia nói thêm: “Còn có một chuyện nữa, Tạ Thiên Vũ anh đánh thì cũng đánh rồi, còn Tiểu Nguyệt đó là chuyện thế nào?”

“Một cô gái rất thông minh, có thể làm thị nữ…”

“Nói cho đàng hoàng!”

“Ồ, trợ lý.” Sở Vũ nằm lên giường với vẻ lười biếng, nghe ngữ khí khó chịu của Lâm Thi Mộng, không nhịn nỗi mà cười: “Sao vậy? Ghen à? Hay là đưa làm trợ lý cho em?”

“Ghen cái đầu quỷ của anh ấy! Em không dám nhận đâu, anh để lại cho mình đi!” Lâm Thi Mộng tức giận nói: “Anh có biết nha đầu đó là thân phận gì không? Vậy mà dám đưa cô ta đi như thế… Em không sai được cô ta.”

Ngừng một lúc, Lâm Thi Mộng thở dài: “Cũng may cô ta là tự đi theo anh, nhưng mà sau này anh tốt nhất cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng… đụng đến cô ta, bối cảnh của cô ta…rất không tầm thường.”

“Biết rồi,” Sở Vũ trả lời.

“Không có việc gì nữa thì cúp máy nhé.” Lâm Thi Mộng nói xong thì dập điện thoại.

Lâm Thi Mộng đang tựa lên đầu giường, trên gương mặt xinh đẹp tựa hoa đào vẫn tràn đầy ngỡ ngàng.

Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, khuôn ngực tròn đầy đặn bên trong lúc ẩn lúc hiện, da thịt lộ ra trắng hơn tuyết, lấp lánh ánh sáng óng ánh, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài một cách không hè kiêng dè.

Cô lẩm bẩm một mình: “Sao đột nhiên cảm giác anh ấy cứ như biến thành người khác vậy? Khiến người ta càng ngày càng không hiểu được anh ấy. Con chim đáng sợ đó anh ấy tìm được từ đâu chứ? Trước giờ chưa nghe nói Sở gia còn có cao nhân thuần phục thú?”

----

Trong một bệnh viên tư nhân cao cấp được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, rất nhiều võ giả đóng đô ở đây, bất kỳ người nào trên người cũng đều tỏa ra sức mạnh hung hãn mãnh liệt.

Đây là sản nghiệp của Tạ gia ở Yến Kinh, chỉ mở cho người trong tộc của họ.

Trong căn phòng lớn nhất trên tầng đỉnh, Tạ Thiên Vũ nằm mê man trên giường.

Bộ dạng của hắn vô cùng thảm thương, cho dù là vết thương đều đã được rửa sạch sẽ nhưng cả khuôn mặt vẫn sưng vù giống như cái đầu heo. Gần như nhìn không ra hình dạng con người.

Một ông già khoảng bảy mươi tuổi đang tiến hành chữa trị cho hắn.

Thân hình Tạ Thiên Vũ đang hôn mê vẫn thỉnh thoảng run lên cầm cập.

Lượng lớn khí nóng từ giữa mái tóc trên đỉnh đầu của ông già tỏa ra, nhìn vào giống như là sương mù lượn lờ, vấn vít bay lên phía trên.

Thần sắc ông già nghiêm túc, ông ấy không những công lực thâm hậu mà y thuật cũng khá cao minh.

Ông ấy không ngừng cắm ngân châm lên người của Tạ Thiên Vũ, mỗi cây ngân châm cắm vào người Tạ Thiên Vũ đều phát ra tiếng vù vù như tiếng ong.

Đó là tiếng phát ra do đuôi ngân châm rung với tốc độ cao!

Đồng thời có hơi nóng từ trên ngân châm khuếch tán ra.

Cả căn phòng đều ngập tràn luồng hơi nóng này, nhiệt độ ở đây đã vượt quá năm mươi độ!

Đổi lại là một người bình thường thì căn băn không thể ở đây lâu được.

Nhưng ông lão này lại đã ở đây gần hơn hai tiếng rồi!

Đối với nhiệt độ nóng hầm hập này, ông ấy dường như không có bất cứ cảm giác gì, chỉ là sắc mặt đầy mệt mỏi.

Cuối cùng, cây ngân châm cuối cắm vào người Tạ Thiên Vũ, ông lão thờ phào một hơi. Chầm chậm đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài có một đám người bỗng vây tới.

“Tam trưởng lão, Thiên Vũ sao rồi?”

“Tam trưởng lão, nó không sao chứ?”

“Có khi nào để lại di chứng gì không tam trưởng lão?”

Đám người này nhao nhao lên, thậm chí có chút không để ý gì đến vẻ mặt nhợt nhạt của ông lão.

Để cứu chữa cho Tạ Thiên Vũ, ông lão vừa tiêu hao một lượng lớn thể lực mới miễn cưỡng ép sức mạnh quái dị trong người Tạ Thiên Vũ ra.

Nếu cho rằng Tạ Thiên Vũ chỉ bị một chút vết thương ngoài da, vậy thì quá sai lầm rồi, tên gián điệp ra tay không những ác mà còn rất thâm độc.

Lúc đánh Tạ Thiên Vũ bị thương thì đã đem sức mạnh đánh vào trong người Tạ Thiên Vũ, nếu không được kịp thời cứu chữa cho dù không chết thì cả người cũng sẽ tàn phế.

Ông lão được gọi là tam trưởng lão này nhìn mọi người một cái, thở dài: “Cứu được kịp thời.”

Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người ít nhiều cũng đã đặt xuống một chút rồi, nhưng trong lòng đều tràn đầy nghi hoặc… cứu được kịp thời thì ông thở dài làm gì?

Tam trưởng lão trầm giọng nói: “Nhưng… e rằng sau này Thiên Vũ về mặt tu vi sẽ khó có tiến bộ rồi.”

“Á?”

“Cái gì?”

“Con trai tôi… con trai đáng thương của tôi, sao số con lại khổ như vậy? Sở Vũ, Sở gia…bà không xong với các người!” Một phu nhân trung niên nghe những lời đó xong thì sụp đổ khóc lớn ngay tại đó.

Những người khác cũng đều vẻ mặt kinh ngạc.

“Tam trưởng lão, Thiên Vũ thật sự bị thương nặng đến thế ư?” Một người trung niên trên người mang theo khí trường rất mạnh, đứng ở đó không giận nhưng vẫn uy nghiêm, lúc này sắc mặt ông ta rất trầm trọng.

Người này là đại trưởng lão quản lý thế tục sau khi Tạ gia nhập thế, đồng thời cũng là cha của Tạ Thiên Vũ - Tạ Tiếu Thiên!

“Thiên Vũ có thể giữ được tính mạng đã thực sự may mắn rồi, nếu mà cứu chữa chậm một chút nữa thì e rằng…” Tam trưởng lão than thở một tiếng: “Đối phương ra tay rất nặng.”

Phu nhân trung niên gào khóc sướt mướt, đồng thời không ngừng chửi mắng thề thốt, muốn diệt Bắc Địa Sở Gia, muốn phanh thây Sở Vũ thành vạn khúc.

Nhưng Tạ Tiếu Thiên trước sau vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ông ta nhìn một cô gái trẻ dung mạo rất bình thường trong đám người đó, trầm giọng hỏi: “Tạ Lộ, cô đem toàn bộ sự việc kể lại từ đầu cho ta nghe.”

“Còn có gì mà kể chứ? Con cháu Sở gia bọn họ vô pháp vô thiên, Tạ gia chúng ta sợ bọn họ hay sao? Cứ xông thẳng qua đó, bắt tiểu súc sinh đó ra phanh thây thành vạn khúc…” Phu nhân trung niên vừa khóc vừa làm ồn.

“Bình tĩnh.” Tạ Tiếu Thiên ngẩng đầu nhìn bà ta.

“Tôi không bình tĩnh được!” Phu nhân trung niên có chút cuồng loạn rồi.

Bốp!

Tạ Tiếu Thiên giơ tay đánh phu nhân trung niên một bạt tai, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Bây giờ có thể bình tĩnh rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.