Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 17




17 】

Hùng Thập Đại lại vỗ bờ vai ta: "Hôm nay đại ca ta cao hứng, các ngươi theo chúng ta về trại uống vài chén thế nào?" Uống vài chén?! Chúng ta bỏ trốn vì sao phải cùng các ngươi uống vài chén chứ!!!

"A... Như vậy không tốt lắm đâu?" Ta kéo kéo khóe miệng.

"Tiểu tử, ngươi một chút cũng không nể mặt đại ca!" Mặt con chuột lại gần nói, lộ ra lưỡng khỏa đại răng hô (hai chiếc răng cửa lớn). Ngươi chờ xem, có cơ hội ta nhất định giúp ngươi nhổ xuống.

Ta chống đỡ không nổi nữa: "Này, đây không phải... Chúng ta vẫn còn đang phải chạy trốn..."

"Hãy bớt sàm ngôn đi, nhăn nhăn nhó nhó!" Hùng Thập Đại không hề khiêng nể dùng hùng chưởng mãnh liệt vỗ bả vai ta, làm ta lảo đảo té úp sấp vào xe ngựa, ngay dưới chân quận chúa.

"Đại ca, dám chắc tiểu tử này là muốn vội vã về nhà thành thân, hảo động phòng a!" Không biết người nào khốn khiếp nói ra một câu như vậy, ngay lập tức người chung quanh cùng cười rộ lên.

"Nói không chừng người ta đã động qua rồi!!" Lại một câu như vậy phát ra. Tiếng cười bởi vậy lại càng lớn hơn.

"Ha ha... Ha ha..." Ta chỉ biết gượng cười theo, trong lòng thì cảm thấy đám người kia nhất định đang muốn ném ta vào hố lửa.

"Đại ca, bất hảo. Đại ca!!" Ngay lúc hình tượng của ta hoàn toàn bị phá hỏng, từ xa một người vội vã chạy tới.

"Như thế nào! Có chuyện hảo hảo nói!" Hùng Thập Đại quát.­

"Trước... Phía trước có quan binh đang đi tới!" Người nọ chỉ vào xe ngựa phía sau.

"Quan binh? Tại sao có thể có quan binh?!" Mặt con chuột cực kỳ hoảng sợ, răng hô dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

"Kháo!" (nó có nghĩa tượng tự Fuck) Vì kích động, Hùng Thập Đại phun ra một chữ cực kỳ không văn minh, sau đó quay mạnh đầu nhìn ta, hai mắt trợn trừng tựa như quả trứng.

Nhìn ta làm cái gì?! Không chờ ta kịp phản ứng, Hùng Thập Đại lại dang rộng hai tay ôm ta vào ngực -- Aaa, cái mùi mãnh liệt chuyên thuộc về sơn trại nam nhân này sắp làm ta ngất xỉu đấy.

"Xem ra trời không muốn toại lòng người, nếu có duyên, hai huynh đệ chúng ta nhất định phải hảo hảo uống vài chén!" Thính lực của ta có phải hay không có vấn đề, thanh âm của hắn tựa hồ có một chút nghẹn ngào??

"Hảo hảo hảo, nhất định nhất định!" Rất muốn mau thoát khỏi băng sơn tặc này, đầu ta gật gù hơn gà mổ thóc.

"Hảo hán tên là?" Hùng Thập Đại buông ta hỏi.

"Thành..." Cảm thấy đem tên thật nói cho bọn hắn là quá mạo hiểm, ta tùy tiện nói, "Thành Tiểu Long."

Hùng Thập Đại không cần suy nghĩ vỗ bả vai ta: "Tên hay lắm!!" Tên này có gì mà hay???!!!

"Ha ha... Ha ha..." Ta tiếp tục cười gượng.

"Sau này còn gặp lại!" Hùng Thập Đại hai tay ôm quyền, dùng ánh mắt "Vì bằng hữu tán mạng cũng cam lòng" ngập tràn tình nghĩa huynh đệ nhìn ta, rồi xoay người rời đi.

Ngay lúc ta đang muốn quệt mồ hôi trên đầu xuống, Hùng Thập Đại lại quay người lại.

"Đại ca, không biết còn có chuyện gì?" Ta cố gắng để ngữ khí của mình nghe thật lễ phép.

Hùng Thập Đại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Long đệ." Nghiêm trọng cảnh cáo ngươi bỏ ngay kiểu xưng hô ấy cho ta!!! "Đám quan binh kia có thể là hướng các ngươi mà tới, các ngươi cũng phải cẩn thận!" Nói xong, cắn môi hướng ta gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Chắc chắn rằng băng sơn tặc đã khuất bóng, ta mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Không thể tưởng rằng lúc đi thì gặp xe sóc, lúc về thì gặp cướp đường.. Đang nghĩ không biết phải xin quận chúa thứ lỗi thế nào để bảo toàn cái mạng nhỏ, không nghĩ Đại tiểu thư như nàng lại ngồi chồm hổm xuống: "Làm sao bây giờ, nếu thật như lời bọn hắn, đám quan binh kia là hướng về chúng ta..." Quận chúa cúi thấp, hương khí trên người nàng cũng hướng mặt ta đánh tới ~ Đúng là cùng với cái mùi mãnh liệt của sơn trại nam nhân kia thật là cách biệt một trời mà~

"Quận chúa, chúng ta vào trong xe đi, nhường người chăn ngựa hảo chạy đi, vừa đi vừa tính toán tiếp." Ta vừa nói, vừa leo lên xe ngựa.

"Ân." Quận chúa vẻ mặt vẫn chăm chú nhìn ta, gật gật đầu. Chứng kiến quận chúa tín nhiệm ta như vậy, tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn vô cùng áy náy, ta kỳ thật trong lòng chẳng dám chắc điều gì. Nói không chừng, cừu nhân (kẻ thù) của Vương gia đã nắm chắc lấy cơ hội này mà cáo trạng lên hoàng thượng, nay quan binh đó nếu thật là hướng về phía chúng ta, hậu quả chỉ có là ngồi đại lao sau đó mất đầu.

Nếu thật như vậy, sư phụ, ngài sau này phải tự mình tiêm thuốc đi nha.

Trở vào thùng xe, ta nhìn thấy Nguyệt Nhi phi thường khẩn trương quan sát nét mặt của quận chúa, thấy Đại tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, không có vẻ gì để ý đến việc phải mạo danh thê tử của ta, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại liếc về phía ta, bao nhiêu căm tức đều theo ánh mắt trừng trừng nhìn ta.

Nhị sư huynh đầu đầy mồ hôi, tựa như hắn mới là người vừa ra ngoài kia liều sống liều chết. Đại sư huynh trở lại thùng xe, không nói câu nào ngồi lại chỗ cũ, bao nhiêu tình cảm sùng bái ta đối với hắn giờ đã bay sạch, người này ngoại trừ giả dạng oai phong, cùng đôi mắt nhỏ ra, thì đúng là trăm không một dùng. (chả dùng được vào việc gì).

Xe ngựa lại bắt đầu đi.

Mọi người lại lâm vào trầm mặc.

Lúc đó, phía sau vang lên lọc cọc tiếng vó ngựa.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Quan binh tới kìa!!!" Nhị sư huynh lại một mực thể hiện sự không phong độ của hắn.

Đại sư huynh hiển nhiên vẫn ngồi im như tượng gỗ.

Quận chúa cùng Nguyệt Nhi vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta.

Sư phụ, ngài lần này an bài cho ta tốt quá, trở về nhất định ta sẽ hảo hảo hiếu thuận ngài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.