Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 2: Mong anh quay lại




Giữa trưa, Hoắc Tư Hào vừa họp xong, thư kí tiến vào báo cáo: “Tổng giám đốc, phu nhân đã gọi điện nhiều lần đến muốn tìm ngài, ngài muốn tiếp không ạ?”

Hoắc Tư Hào ngẫm nghĩ, nói với thư kí: “Nối máy cho tôi.”

“Tư Hào, anh suy nghĩ lại đi, chúng ta đừng ly hôn được không” Lâm Tuyết Y ở đầu dây bên kia khẩn cầu nói với anh. Cô đã suy nghĩ cả tối, hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải giữ được cuộc hôn nhân này.

“Không thể. Tôi đã nói là làm, cô nói thêm điều gì cũng vô dụng thôi.” Hoắc Tư Hào nói chắc như đinh đóng cột.

“Tư Hào, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa. Vì sao chúng ta lại ly hôn? Nếu em làm gì sai anh cứ nói, em có thể sửa mà.” Lâm Tuyết Y vẫn khẩn cầu nói.

“Cô chịu sửa đổi? Đừng lừa tôi, bản tính của cô cô tự hiễu, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa, cô nên chuẩn bị dọn ra ngoài đi.” Hoắc Tư Hào cũng không thấy kì lạ, chỉ lạnh lùng nói bởi vì điều này nằm trong suy đoán của hắn, hắn biết cô sẽ đến cầu xin mình không ly hôn. Người đang sống cuộc sống vương giả làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.

“Tư Hào, em không làm gì sai, cũng không can thiệp vào cuộc sống của anh, vì sao anh nhất định đòi ly hôn? Anh là doanh nhân, việc ly hôn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh.” Lâm Tuyết Y lòng rất bồn chồn nhưng cô tự nói với chính mình nhất định phải cố gắng. Cô không tin anh là người vô tình như vậy, nói ly hôn là ly hôn.

“Nếu cô thật sự tốt với tôi, vậy cô chịu ly hôn đi, đối với tôi chỉ thế là đủ. Tôi rõ ràng không yêu cô nhưng lại phải giả vờ đối tốt với cô, cô nói xem thế có mệt không?” Hoắc Tư Hào cũng không muốn giấu diếm nữa, hắn biết nếu không nói hết những khó chịu trong lòng thì người phụ nữ này sẽ không chịu buông tay.

“Không. Tư Hào, em van anh, anh có thể không đối tốt với em, anh muốn như thế nào cũng được, em cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống tự do của anh, chỉ mong anh đừng ly hôn.” Lâm Tuyết Y cố nói hết những lời trong lòng ra nhưng lòng cô càng trầm hơn.

“Cô lo lắng cho cuộc sống sau này của cô sao? Đừng lo, số tiền tôi cho cô cũng đủ để cô có một cuộc sống thoải mái.”

“Không phải vì tiền. Em yêu anh, em không muốn ly hôn với anh.” Lâm Tuyết Y vội vàng giải thích. Ha ha! Giống như nghe được một câu truyện cười, điện

thoại truyền tới tiếng cười trào phúng. Lâm Tuyết Y bất an chờ đợi.

“Cô yêu tôi? Cô không biết rằng nói như vậy ngay đến chính cô cũng không tin sao? Cô chỉ yêu tiền của tôi thôi.” Hoắc Tư Hào không chút khách khí trả lời cô.

“Tư Hào, là thật mà, nếu không yêu anh sao em lại quyết định kết hôn với anh?” Lâm Tuyết Y cố gắng nói một cách khó nhọc. Cô thật sự không muốn buông tay với tình cảm cô dành cho anh. Trong cuộc đời rất khó có thể yêu một người một cách thật lòng. Cô chấp nhận chịu nhục nhã, chỉ cần anh không ly hôn, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội. Cô không ngừng cổ vũ chính mình.

“Vì sao chúng ta kết hôn à? Vấn đề này cô nên hỏi chính mình mới đúng. Đừng có đóng kịch nữa, lợi dụng bà nội tới gần tôi, mục đích cuối cùng là kết hôn với tôi, cô cho rằng sẽ ngồi vững vị trí thiếu phu nhân Hoắc gia sao? Tôi đã thành toàn nguyện vọng kết hôn, nhưng hiện tại vị trí của cô cũng lên nhường đi .” Hoắc Tư Hào lạnh lùng nói.

Cô không nói còn không sao, càng nói càng làm người khác them bực. Vốn nên ly hôn từ lâu rồi nhưng hắn không hiểu tại sao mình có thể duy trì được tới 2 năm như vậy.

“Tư Hào, em không có lợi dụng bà nội, khi em biết bà nội căn bản không hề biết hoàn cảnh của anh.” Lâm Tuyết Y cảm thấy thật ủy khuất.

“Có hay không cô hiểu rõ nhất.”Hoắc Tư Hào nghiến răng nghiến lợi nói, chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Tư Hào, anh ly hôn với em vì muốn lấy Tần Ngữ Tâm phải không?” Bên kia Lâm Tuyết Y đột nhiên hỏi.

Nghe cô nhắc đến Tần Ngữ Tâm, Hoắc Tư Hào có chút đề phòng: “Cô nghĩ như vậy tôi cũng không quan tâm. Tôi đúng là muốn cưới Tần Ngữ Tâm. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có động đến cô ấy.”

Bên kia Lâm Tuyết Y nghe thấy chồng mình công khai bảo vệ người con gái khác, lòng như bị ai đâm vô số nhát dao. Cô khó khăn há miệng thở dốc, cố gắng lấy thật lớn dũng khí mở miệng nói: “Được. Tư Hào, anh cứ cưới cô ấy đi, em không ngại….” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã run run tắc lại trong cổ họng.

Trong giây lát thâm tâm Hoắc Tư Hào như bị ai gõ một nhát, cảm giác khó có thể nói nên lời. Cô ấy thật sự yêu mình sao? Nguyện ý chia sẻ chồng cùng người phụ nữ khác… Đây là yêu sao? Nhưng cảm xúc khó hiểu này chợt lóe lên rồi lại nhanh bị thay thế bởi cảm xúc khác.

“Cho dù cô nói vậy tôi cũng không cảm thấy cô yêu tôi mà là cô không muốn buông tha vinh hoa phú quý. Tôi cưới Tần Ngữ Tâm cô cũng không bận tâm sao? Nhưng tôi nói cho cô biết tôi…để…..ý! Bởi vì tôi muốn cho cô ấy danh phận là thiếu phu nhân Hoắc gia, không muốn để cô ấy phải nhìn sắc mặt của cô mà sống. Cô hiểu không?” Hoắc Tư Hào lạnh lùng nói.

Cô trầm mặc.

“Tư Hào, em xin anh suy nghĩ thêm được không? Hôm nay có về nhà không? Chúng ta nói chuyện tiếp.” Lâm Tuyết Y nghẹn ngào nói. Bất luận như thế nào, chỉ cần có

một tia hy vọng cô sẽ không bỏ qua. Cô không biết vì sao anh lại nói ràng cô lợi dụng bà nội, vì sao lại nói cô tham tiền của anh nên mới kết hôn. Chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình yêu cô dành cho anh sao? Hay là từ trước đến nay anh luôn xem nhẹ sự tồn tại của cô? Lâm Tuyết Y chua xót nghĩ. Khổ cũng phải chấp nhận thôi, ai

bảo cô yêu anh.

“Tốt thôi. Không còn gì phải suy nghĩ nữa, tôi sẽ không về đâu. Nhưng cô nên lo lắng cho tương lai của mình đi.”

Lâm Tuyết Y nghe thấy nhưng cô không nói gì nữa, mà cũng không biết nên nói gì, người cứng nhắc đứng ở đó.

Hoắc Tư Hào đương nhiên không nhìn thấy khuôn mặt xám ngắt như tro tàn và những giọt nước mắt giàn dụa của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.