Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

Chương 3




Trong một bệnh viện lớn nọ, bầu không khí xung quanh rất là yên ắng, duy trì chất lượng cao nhất. Trong căn phòng bnh hạng VIP, có một chiếc giường cỡ lớn, và nam nhân vật chính vừa mới trọng sinh từ sau kiếp nạn của chúng tôi đang nằm trên đó.

Bên phải của hắn là một chiếc giường be bé, như là bị người tôi miễn cưỡng khiêng lại đặt ở đây. Và đương nhiên, nữ nhân vật chính đang sợ hãi đến phát run lên của chúng tôi đang nằm trên đó.

"Run cái gì mà run?"

Tử Thánh mất kiên nhẫn, thét to. Vừa cử động, toàn thân hắn cứ như thể bị người tôi phá hủy rồi ấy. Mà nguyên nhân khiến hắn thảm đến như vậy, tất cả đều là do con hồ ly tinh vừa nhát gan lại thật đáng giận bên cạnh làm hại.

"Tiểu hồ ly! Xốc chăn bông lên cho tôi, tôi muốn nhìn khuôn mặt của cô. . ."

Hắn còn chưa nói xong, một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi hơi ló ra, "Có việc gì à?"

Hắn rất muốn tức giận. Bởi vì chỉ có duy trì lửa giận mới có thể bắt buộc bản thân thể hiện ra lòng hắn cực kỳ không thích cô.

Lúc trước chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen huyền hệt như một chú chó hoang trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn cũng rất muốn cười.

Bác sĩ nói cô ngã từ tầng hai xuống nhưng không hề bị gãy một đoạn xương nào, tất cả đều là nhờ tấm thân cường tráng chịu được áp lực kia của Long Tử Thánh làm đệm thịt cho cô. Nhưng khi xe cứu thương đẩy bàn đẩy một cái thi thể đàn ông không rõ. . . Ô! không phải! Là nhân vật nam chính bị thương nâng lên xe cứu thương, cô đã rất bất cẩn, đâm vào chân hắn. Thế nên giờ cô ấy mới biến thành bộ dạng chó hoang như hiện tại.

Xứng đáng! Ác có ác báo. . .

"Sao cô lại run?" Hắn cố ý nói với giọng siêu hung ác.

Kỳ thật hắn cũng không muốn đối xử hung tợn với cô, mà ngược lại, hắn còn muốn ôm cô, hôn cô, đến tận khi cả hai đều không thể hô hấp mới dừng.

Ai ngờ được đâu! Cô gái ngốc nghếch này không phải là con hồ ly tinh quyến rũ ông già có tiền, mà là người vợ chưa cưới ngờ nghệch của hắn!

Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người vợ chưa cưới được ước định sẵn từ trước như vậy. Nếu không phải gia gia nói ra, chỉ sợ hắn sẽ vẫn tiếp tục hlầm.

Khi hắn biết cô gái này là của mình, hắn lập tức muốn cô ấy ở bên hắn từng giây từng phút. Bởi thế, mặc kệ bệnh viện phản đối, hắn dám nâng giường bệnh của cô đến bên cạnh mình. Hắn muốn nằm cùng một chỗ với cô.

Chẳng qua. . . Bộ dạng cô cứ kỳ kỳ lạ lạ, như là đang sợ cái gì. . . Chẳng lẽ là cô sợ hắn?

Cũng tốt, cô nên sợ hắn. Bởi vì cô đã hại hắn ngã thành thế này. Tuy hắn biết cô là người vợ chưa cưới của mình, nhưng mà không nói ra thì cô sẽ có thể trèo lên đầu hắn, vô pháp vô thiên, làm bừa làm loạn.

"Rốt cuộc cô đang làm gì thế?" Hắn hơi mất kiên nhẫn, nói.

Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, đã sớm nào trà nào canh gà, gọt hoa quả, làm không tốt thì có khi còn hiến dâng cả bản thân lên. Nhưng mà người con gái ngốc nghếch này đây lại xem nhẹ hắn, đến mức người khác không thể chấp nhận. Bảo hắn phải nuốt cơn tức này như thế nào đây? !

"Không." Cô sẽ không nói cho hắn rằng hiện giờ cô đang rất sợ gặp phải quỷ. Rất nhiều người nói ở trong bệnh viện rất dễ có. . .

"Tôi muốn uống trà!"

"Há!"

Đại lão gia hạ lệnh, nhất định tiểu nha hoàn phải nhanh chóng đi pha trà. Chậm rãi vươn 1 chân ra, lúc Phi Phi xác định không có vấn đề gì hết, cô mới thả một bên chân còn lại xuống.

Nhìn Phi Phi đi đến bên cạnh chiếc tủ nhỏ đổ một chén nước cho hắn mà vừa đi vừa run, Tử Thánh vừa bực mình cũng lại buồn cười.

Run rẩy, vì tay cô không ngừng run lên mà ngay đến cái chén và ấm chén cũng không ngừng va chạm vào nhau phát ra âm thanh.

"Âm thanh gì vậy?" Phi Phi lập tức dừng bước, nín thở lắng nghe.

"Là cái chén, tiếng cái chén va chạm vào nhau." Hắn dở khóc dở cười nói.

"À!" Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên đúng vậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức ửng hồng cả lên

"Nhanh tay lên nào."

"Được rồi." Cô nhỏ giọng lên tiếng, bưng cái chén đến bên người hắn.

Nhưng hắn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn trừng cô bằng cặp mắt xếch, hại cô rùng mình một cái.

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi vừa mới nói như thế nào?"

"A?" Cô khó hiểu trừng mắt nhìn, "Nói cái gì. . ."

"Ngu ngốc!"

Tiếng gầm khẽ của hăn suýt nữa đã phá hủy màng tai của cô. Nếu thực sự có quỷ, dù cho có là Trinh Tử hay là Lâm đầu tỷ, cũng đều bị hắn quát cho chạy hết về địa phủ rồi.

"Anh. . ."

"Tôi muốn uống trà!"

"Trà?"

"Đúng! Tôi muốn uống bá tước hồng trà của nước Anh!"

Bá tước hồng trà? Lại còn nước Anh? Phi Phi trừng lớn mắt.

Trời ạ! Sao đại thiếu không nói muốn uống trà chiều, sau đó mở một bi tiệc đứng, cuối cùng còn đánh cả đàn vi - ô - lông, như vậy không phải rất tốt sao?

Phi Phi hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, sau đó mới nhìn hắn, "Hiện tại là ở bệnh viện! Hơn nữa nửa đêm. . ."

"Là cô hại tôi biến thành như vậy, nếu như không tại vì cô sơ ý. . ."

"Được rồi, được rồi! Nô tỳ lập tức đi mua cho đại lão gia." Cô vội vàng đầu hàng, tính cách không bao giờ cứng đối cứng với những người khách khiến cô chưa chiến đã hàng.

Cổ Phi Phi cô là một cô gái tốt, yêu hòa bình đó nha!

"Đứng lại!"

"Lão gia còn gì sai bảo nữa ạ?" Cô có chút không kiên nhẫn nói, "Có phải anh còn muốn tôi lại nướng thêm mấy cái bánh mì pháp, phục vụ buổi trà chiều của anh?"

"Đừng có ba hoa!" Hắn không cười, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ.

Cô câm mồm, ánh mắt vẫn thẳng thắn như cũ, sự quật cường lóe ra từ đôi mắt.

Có lẽ ngay đến cô cũng không biết tính tình của mình thực quật cường. Vẻ bề ngoài nhu ngược nhất định sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng cô là một con

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, Long Tử Thánh hiểu rõ điều này.

Vì sao mặt cô cứ nóng bừng lên vậy? Phi Phi biết chính mình không nên trừng mắt với hắn như vậy, nhưng mà. . .

Hắn rất đẹp trai nha!

Từ nhỏ đến lớn, trong số những người đàn ông ít ỏi mà cô từng thấy, bộ dạng hắn là mê người nhất, gợi cảm giác thần bí nhất,. . .

"Trên đời nơi mà quỷ xuất hiện nhiều nhất, thường xuyên nhất chính là bệnh viện." Hắn đột nhiên nói ra câu này.

Đáng ghét nhất! Phi Phi đưa ra lời bình cuối cùng.

"Cô nói hươu nói vượn ít thôi!"

Phi Phi dỗi đi ra ngoài, vừa mới ổn định cảm xúc, lại phát hiện chính mình đang đứng tại hành lang bệnh viện yên ắng không một bóng người, âm u tĩnh mịch.

Ôi. . . Thật đáng sợ! Bác sĩ đi đâu cả rồi? Các cô y tá cũng đi đâu hết cả rồi?

Mà đường đến phòng bệnh hạngIP lại ở vào tầng cao nhất cấp, kín đáo nhất, im lặng nhất của bệnh viện, như vậy mới an tâm dưỡng bệnh tốt được, chẳng qua điều này cũng nói lên rằng khi cô gặp được cái đó, sẽ không có ai cứu cô hết cả.

Vì thế, Phi Phi đỏ mặt trở về phòng bệnh, đi đến bên cạnh Tử Thánh, hít sâu một hơi, vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, thì đã bị hắn cướp lời.

"Không dám đi?" Tử Thánh buồn cười nói.

Không chịu thua kém, cô gật gật đầu.

"Tiểu hồ ly dám khiêu chiến với tôi mà lại sợ quỷ à?"

"Đừng có nói với tôi là anh sẽ không sợ đấy nhá!" Vả lại, dù hắn có đáng sợ đến như thế nào, cũng sẽ không đáng sợ hơn cả quỷ được, ít nhất cô chưa từng thấy một con quỷ nào đẹp trai đến như vậy cả. Nhưng mà cô cũng chưa bao giờ gặp quỷ, cho nên cô cũng không biết chính mình có thể sợ quỷ hay không. . .

Ai nha! Tóm lại không gặp là tốt nhất!

"Tôi mới không sợ." Hắn nói.

Quá đáng giận! Rõ ràng không cho cô thể diện!

Được lắm! Long Tử Thánh, coi như anh giỏi! Phi Phi thầm mắng trong lòng

Thấy cô tức giận đến nỗi đỉnh đầu cũng sắp bốc hỏa, có thể nói giờ phút này tâm tình Tử Thánh khoái trá hơn bao giờ hết, càng có thể nói là hắn đang cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác sung sướng khi trả thù được cô như thế này.

"Hừ! Cười đi, cười đi! Cười cho răng rụng hết là hay nhất, dù sao tối hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi căn phòng này!" Phi Phi vội vàng nhảy lên chiếc giường be bé của mình, dùng chăn bông cuốn chặt thân thể mình lại.

Ô. . . Hắn đâu có ngăn cản cô đâu! Thật sự là kỳ quái quá mà.

Phi Phi kìm lòng không đậu liếc mắt ngắm Tử Thánh một cái, phát hiện hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dạng rất là mỏi mệt, điều này làm cho nhóc tiểu ác quỷ cảm giác tội lỗi của cô lại xuất hiện ──

"Cô nhìn đi, cô nhìn đi! Bởi vì một cái sơ ý của cô, hại một người đàn ông đẹp trai hiếm thấy trên khắp thế gian như vậy lại bị bọc kín như là sushi cuốn, thật sự là quá tội lỗi, cô nên kiểm điểm lại đi!"

Phi Phi áy náy gật gật đầu. Sẽ, sẽ! Lần sau nếu khi nào ngã cầu thang mà nhìn thấy hắn ở phía dưới, cô nhất định sẽ đẩy hắn ra.

Nhưng ở một hướng khác, tiểu thiên sứ lương tâm cũng hiện ra.

"Phi Phi, cô cũng có sai đâu! Gã đàn ông nà đang chê cô nghèo, cũng đâu phải đẹp trai đến mức không thể thiếu đâu, cho nên phải bội ước, loại Trần Thế Mỹ hiện đại này, nên chém bằng Cẩu Đầu Trảm, cô cũng không sai!"

Phi Phi cũng đồng ý mười phần, gật gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy! Anh ta đối xử bất nhân với tôi trước, đừng trách tôi đá hắn xuống dưới.

Trong cái đầu dưa chuột bé nhỏ của Phi Phi, người và thần đang giao chiến với nhau. Tiểu ác ma, tiểu thiên sứ rất giống hai phái Lam, Lục đang giằng co nhau. Cô cũng đã thiếp ngủ lúc nào không hay.

Hừ! Cô ta ngủ say thật đấy, sợ là có xảy ra động đất 9 độ richter, cũng không làm cô ta tỉnh được. Tử Thánh rầu rĩ không vui nghĩ.

Hắn nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bộ dạng say ngủ thơ ngây của cô. Lần đầu có người phụ nữ qua đêm ở trong cùng một gian phòng với hắn mà còn rảnh để ngủ, cũng chỉ có một mình cô thôi.

Lúc này, mái tóc dài của cô đã xõa cả ra, xõa tung ở trên cái cổ và cánh tay trắng ngần như tuyết. Nét mặt cô cực kỳ tinh tế đáng yêu, da thịt trắng hồng, trông rất đẹp mắt.

Quan trọng nhất là, cô tựa như một đóa hoa bé bỏng yếu ớt, cần người khác bảo vệ thật tốt.

Hắn nhìn vào cô cực kỳ chăm chú, không nói lời nào, cũng không có đối chọi gay gắt, trong một không gian yên tĩnh như vậy, bộ dạng say ngủ thuần khiết hệt như đứa nhỏ của cô tựa như một món đồ quý giá nhất có ở trên đời.

Một loại cảm giác sợ hãi xưa nay chưa bao giờ có đột nhiên đánh úp về phía hắn.

Trời ạ! Hắn đang làm cái gì thế này? Lại đi sinh ra dục vọng đối với tiểu hồ ly ngờ nghệch? ! Thực đáng chết!

Không! Hắn sẽ không dễ dàng bị cô đánh bại, một người phụ nữ yếu đuối như thế, một người phụ nữ có cái cổ mảnh khảnh như thế, chỉ cần hắn ra sức một nhát, là có thể bóp nát ngay rồi, hắn mới không sợ đâu nhá!

Tử Thánh nhắm lại hai mắt, điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhưng vẫn lại bất lực muốn chạm vào cô, muốn hôn môi cô, muốn kéo cô lại, liều lĩnh tiến vào cô, giữ lấy cô. . .

"Chết tiệt!"

Hắn rủa khẽ một tiếng, làm cho cô nàng bé nhỏ đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

Phi Phi ngồi bật dậy, mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn vào hắn.

Tử Thánh vốn tưởng rằng Phi Phi đã tỉnh, nào biết đâu rằng cô xốc chăn bông lên, xuống giường, sau đó trèo lên trên giường của hắn, nằm xuống bên cạnh người hắn.

"Ngoan ngoãn, đừng sợ, có tôi ngủ cùng anh

Cơn buồn ngủ nặng trĩu và cả động tác khẽ vỗ vai hắn, chứng minh rằng cô nhóc này nhất định là đang mộng du.

Nhưng mà, người phụ nữ hắn thích lại nằm ngay ở bên cạnh hắn, làm sao hắn còn có thể ngủ được đây?

Đúng thế. . . Chỉ cần sờ cô ấy một cái là được. . .

Hắn hôn lên chiếc cổ tinh tế trắng nõn của cô, lại duỗi tay ra vuốt ve cái cánh tay trơn bóng như ngọc của cô. . .

Nằm ở bên cạnh cô, lòng hắn trào dâng một loại cảm giác ngọt ngào.

Nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô, rồi sau đó cởi áo ngực, hắn phát hiện cô gái này có thói quen thích mặc nội y in hình hoa quả, cảnh xuân tươi đẹp chậm rãi hiện ra ở trước mắt hắn.

Trên làn da trắng nõn chỉ có hai cái nụ hoa màu tựa anh đào tô điểm nhan sắc, dù cô mảnh khảnh, nhưng thân thể cũng lại đầy đặn, co dãn, đường cong tuyệt đẹp.

Hắn vươn một bàn tay đè lên cái vú xinh đẹp mềm mại căng tròn cao ngất của cô gái, chạm vào cảm thấy vú của cô gái mềm mại trơn mịn, bóp nhẹ một cái, có thể cảm giác được cảm giác vô cùng mềm mại non mịn kia, lòng bàn tay cảm giác được Tiểu Hồng Đậu ngây ngô nhanh chóng trở nên cứng rắn, nhô lên.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt ở gốc tuyết nhũ, chạy vòng vòng rồi lại chậm rãi đi lên đỉnh núi, thưởng thức anh đào bé nhỏ hồng xinh sung huyết dựng thẳng.

Hắn khom lưng cúi đầu, ngậm nụ hoa hồng xinh non mềm vào miệng mút khẽ, hệt như cảnh tượng trong mơ mà mấy ngày nay vẫn đều lặp lại ở trong giấc mơ của hắn.

Lúc này, thân thể cô giật giật, hắn hoảng sợ, nghĩ rằng là cô tỉnh lại, nhưng cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Tử Thánh nhìn trong chốc lát, quyết định chính mình phải kiềm chế một chút, nếu không cơ hội trộm hương như vậy sẽ không có nữa, thế chẳng phải là quá đáng tiếc rồi.

Môi hắn lại tham lam ngậm núm vú nhỏ, mút thật mạnh, một tay còn lại cũng chậm rãi vuốt ve bên kia, xúc giác và vị giác vừa thơm vừa mềm, rất là giống với bánh bao mới ra lò, thật sự là cực kỳ ngon miệng.

Cô lại dịch chuyển thân mình một chút, ước chừng phải đến một phút, sau đó hết thảy lại yên lặng trở lại.

Sau khi thấy cô không có động tĩnh gì nữa, tay củaTử Thánh lại trở về chỗ cũ, hơn nữa lại còn lớn mật nhẹ nhàng chạm vào đùi ngọc của cô, thấy cô ngủ say, hắn bạo gan hơn, khẽ khàng vuốt ve đùi ngọc ấm áp trơn nhẵn của cô.

Tay hắn run rẩy âu yếm về phía háng cô, kiếm tìm hoa viên thần bí mê người của cô, tiếp theo đó, ngón tayhậm rãi bò về phía giữa hai chân cô, cách vải quần lót mỏng manh vuốt ve hoa huy*t ướt át của cô.

Tử Thánh cảm giác được hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập, chính bản thân hắn cũng vậy.

Gắt gao ôm chặt lấy cô, một bàn tay của hắn di chuyển từ trên quần lót tiến đến giữa hai chân, khẽ đùa giỡn nụ hoa của cô.

Bàn tay to kia kìm lòng không đậu, vuốt ve lên đóa hoa mê người đó, đồng thời hắn cũng dùng nốt bàn tay còn lại trêu đùa hoa hạch bé nhỏ.

Hắn cảm giác được trong miệng cô phát ta hơi thở gấp gáp, có thể thấy được thân thể của cô cũng đã xuất hiện những phản ứng rõ ràng trước những động tác âu yếm của hắn.

Theo động tác nhồi ngón tay, hơn nữa lại còn chậm rãi rút ra chọc vào, ái dịch từ trong tiểu huyệt chảy ra càng nhiều, khiến cho hắn ngón tay có thể thuận lợi ra vào ở nơi tiểu huyệt chưa bao giờ bị những người khác chạm vào.

Hắn cảm giác được ngón tay của mình bị cô tiểu huyệt khít khao non mịn vây chặt lấy, kẹp cho hắn thấy hơi hơi đau

Trời ạ! Thật sự là quá mê người!

Không thể kiềm chế bản thân hơn nữa, hắn vươn tay cởi quần lót ra, lấy ra thứ Thiết Bổng phình căng cứng rắn phát đau, chuẩn bị dùng tay mình để mà giải quyết, nhưng mà. . . khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng noãn của cô. . .

Hắn không hề do dự nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, để cô khẽ nắm phân thân của hắn.

Khi năm ngón tay dùng sức nắm chặt cái thứ dài dài nóng cháy đó, một dòng nước nóng bởi vì không thể khống chế mà phun bắn ra, hệt như nước sông vỡ đê ──

Chết tiệt! Hắn y hệt một loài cầm thú!

Không nghĩ tới hắn sẽ lại suy đồi đến mức phải tự giải quyết ở trước mặt một người phụ nữ! Thật sự là quá chật vật!

Nhưng mà, hắn sẽ không nhẫn nại lâu thêm nhiều nữa đâu!

Tử Thánh nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Phi Phi, nhau đáng yêu mê người giống quả táo đỏ, hắn nói cho chính mình: Đúng vậy, hắn sẽ không nhẫn nại lâu thêm nhiều nữa!

Tuy rằng Long gia gia và bà ngoại đều buộc cô nhân dịp cơ hội này để chăm sóc Tử Thánh cho tốt, hai người cũng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nhưng mà. . .

Dường như cô rất khó tham gia!

Phi Phi nhìn các mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh bốn phía phòng bệnh, trong đó có đủ model, còn là những người rất có danh cô thường nhìn thấy ở trên ở tivi.

Chần chừ một chút, sau đó cô lấy quyển sổ và chiếc bút từ trong túi xách của mình ra . Không biết có thể lấy được chữ kí của họ không nhỉ. . .

"Cô đang đứng đó làm lén lút cái gì thế hả?"

Tiếng rống giận hung ác, làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô, Phi Phi chưa bao giờ bị nhiều người nhìn mình chăm chú và tò mò đến vậy.

Đương nhiên, cô cũng không hề xem nhẹ khi màcác mỹ nhân của chúng ta nhìn thấy được cô, trong ánh mắt xuất hiện ý niệm khát máu, mãi đến khi cảm thấy bề ngoài của cô không khuynh quốc khuynh thành gì hết, hẳn là không thể hấp dẫn ánh mắt của bạch mã vương tử, cô mới có thể may mắn thoát khỏi nguy nan, tránh cho loại vận mệnh bị các nữ sư tử ở đây xé xác tại trận.

"Lại đây! Đứng đực ở đó làm gì? !" Tử Thánh hung ác ra lệnh.

"Được rồi!" Phi Phi ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng lại nghĩ thế này: đại lão gia, anh có thể uy phong hơn chút nữa đấy!

Tốt nhất anh hãy tận lực vũ nhục cô tiểu cung nữ đáng thương là tôi ở trước mặt phần đông các mỹ nữ hậu cung của anh đi nhá!

"Thế nào? Không cam lòng hả?

Giọng điệu trào phúng thật khiến cho người ta chán ghét, nếu như không phải cô hại hắn trở nên như thế. . . Nghĩ đến điều này, Phi Phi lập tức yêu cầu bản thân nhẫn nại.

"Từ thanh thần đã không thấy cô đâu rồi, chẳng lẽ cô đã quên cô phải đút bữa sáng cho tôi ăn sao?" Lão đại hắn mất hứng, gào thét cô.

"Anh muốn ăn bữa sáng. . . Có một đống người sẽ đút cho anh! Không nhất thiết phải tự tay tôi." Cô nhỏ giọng kháng nghị.

Không sợ, không sợ! Dù sao có những mỹ nhân kia ở đây cơ mà.

Đàn ông ấy hả! Không thích thể hiện bộ mặt quá mức dã man ở trước mặt của các cô em.

Dù hắn có dã man cường ngạnh thế nào, cô tin hắn cũng sẽ không làm quá đáng.

Nào biết Phi Phi suy nghĩ nhiều quá, nhưng lại không hề hiểu biết Tử Thánh, bởi vì hắn thật sự phải làm như vậy ──

"Còn dám tranh luận? !" Lòng của vua - hắn - hờn giận cực kỳ.

"Không dám." Phi Phi cúi đầu nói, tránh nặng tìm nh

Lúc này, các mỹ nữ đang đứng một bên không cam lòng bị đối xử lạnh nhạt, một người ở trong số đó cũng đã càng quên rằng Tử Thánh là không thể lay chuyển, đứng gần sát phía sau nên liền làm nũng đong đưa tay hắn, không cần phải nói, kết cục là ngay cả lời nói cũng còn chưa nói ra cũng đã bị quăng khỏi phòng bệnh.

Người thứ hai thì có vẻ thông minh hơn chút, không hề đụng vào nơi có vết thương của hắn, mà là trực tiếp đối diện với cả Phi Phi.

"Cô!" Cô ta vươn cái ngón trỏ quét đầy sơn móng tay đỏ về phía Phi Phi, không chút nể tình.

"A. . ." Phi Phi lập tức lui lại mấy bước, mãi đến khi đụng phải vách tường, mới bất đắc dĩ nhìn vào vị mỹ nhân hăm dọa cô kia.

"Long tiên sinh ngã thành như vậy, tất cả đều là do cái kẻ nghèo kiết hủ là cô làm hại đúng không?"

"Cũng không phải như thế. . . Chuyện là. . ."

"Pặc!"

Một cái tát vang dội khiến cho không khí tại đây hoàn toàn hỏng bét.

"Cô. . . cô làm sao có thể ra tay đánh người?" Phi Phi ôm bên má trái đang nóng bừng lên của mình, tức giận đến run hết c người, hơn nữa cô thấy Tử Thánh cũng không hề có ý định giúp cô tí nào. Xấu hổ và giận dữ, nước mắt như đang chảy ra, tuy nhiên cô bắt buộc chính mình ngừng lại.

"Cô. . ." Tử Thánh biết rằng Phi Phi hiểu lầm, cô tưởng hắn ra lệnh cho những người ái mộ hắn đây nạt cô như vậy, vào lúc hắn định mở miệng giải thích, Long tổ Văn đột nhiên xuất hiện.

"A, a, a! Nơi này náo nhiệt quá nhỉ. . . Ô? Tiểu bảo bối, sao mặt cháu lại sưng lên vậy? Còn có năm vết ngón tay. . . Là ai? ! Là ai đánh cháu?" Long lão tiên sinh đổi ngay bộ dạng hiền lành lúc trước, thở phì phì hỏi.

Người phụ nữ ra tay đánh đã lùi về phía sau người Vương Tử, mà trên mặt cô ta rất là đắc ý, thật đúng là khiến người ta tức giận cực điểm.

Vừa gặp ông nội hiền lành, tất cả những điều tủi thân của cô hoàn toàn hóa thành nước mắt chảy xuống, "Gia gia. . . Có người. . . Có người đánh cháu. . ."

"Ngoan! Ngoan!" Long lão tiên sinh dùng cả hai tay ôm lấy cô gái bé bỏng đáng thương. Nước mắt của cô giống hệt tiểu Thanh, đều khiến ông không thể kháng cự, dù có gan vàng dạ sắt thế nào thì cũng biến mất hết cả.

Vừa nhìn thấy cháu trai đáng đánh của mình, nét mặt của Long lão tiên sinh uy nghiêm vô tư hệt như là Bao Thanh Thiên vậy, ông quát Tử Thánh, nghĩa chính từ nghiêm: "Cái thằng thối tha này! Mày nhất định phải sai những ả kỹ nữ không đứng đắn này đến vũ nhục Phi Phi đấy hả? Mày không hài lòng Phi Phi ở những điểm nào? Mày nghĩ là mày có thể dùng những thủ đoạn hạ lưu này đây để đi ngăn cản hôn lễ đấy hả? Ông nói cho mày, hôn lễ đã đính vào tháng sau, ông không cho phép bất kì người nào cản trở việc Long gia nối dõi tông đ

Sắc mặtTử Thánh có thể nói là xấu đến cực điểm.

"Tiểu bảo bối, chúng ta đi, gia gia dẫn cháu đi mua quần áo đẹp, coi như là bồi thường cho những oan khuất của cháu." Long lão tiên sinh an ủi Phi Phi.

Cứ như vậy, Phi Phi một bên khóc một bên bị gia gia dẫn khỏi phòng bệnh, về phần những người phụ nữ còn lại ở trong phòng bệnh, không một ai dám nói câu nào.

Không lâu sau, ánh mắt lạnh hệt như băng của LongTử chuyển dời về người đàn bà vừa mới bất bình thay hắn, nghĩ rằng nịnh nọt là sẽ có thể đạt được sự ưu ái của người Vương Tử.

"Cô lại đây."

Mỹ nữ vui vẻ tiến lại gần hắn, bộ ngực đầy đặn sắp dán lên mặt hắn rồi. Cô ta vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ được có tí ưu việt, hoặc là một chút bồi thường, nào đâu biết rằng. . .

Một cái tát vang dội vô tình đánh vào khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp của cô ả nọ, khiến cho cô ta và tất cả những người ở đó đều không thể tin.

"Tử Thánh. . ."

"Cút đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người

Một người phụ nữ khác kháng nghị, "Không công bằng! Người ra tay đánh cũng không phải là chúng em."

"Đúng vậy! Chúng em đâu hề không có giáo dưỡng như ai kia đâu, lại đi ra tay đánh người. . ."

Ánh mắt giết người của nhìn quét lại đây, khiến cho cô ả vừa mới nói ra nghĩ ngay đến việc hắn vừa mới tặng cô gái nọ một chưởng, vội vàng sửa lời: "Dù sao! Chuyện đó. . ."

"Em không phục! Cô ả xấu xí đó có gì đặc biệt hơn người?"

"Cô gái xấu đó rất là tài giỏi, " Giọng củaTử Thánh lạnh hệt như băng, ẩn giấu một loại sát khí khiến người ta không thể bỏ qua, "Bởi vì cô ấy là người vợ chưa cưới của tôi."

Những lời này làm cho hiện trường xôn xao hết lên.

"Cút đi!"

Tiếng gầm khẽ vô tình hung tợn khiến cho mọi người lập tức lao ra khỏi phòng, kẻo phải chạm đến đuôi bão.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, Long Tử Thánh dựa người về sau, nhắm lại hai mắt, trong lòng cũng liên tục nghĩ đến chuyện giờ này Phi Phi đang ở bên người ông nội.

Hắn không hy vọng nhìn đến hình ảnh cô ở trong ngực người đàn ông khác, cho dù là ông nội của mình cũng không thể được, cô không thể tùy tùy tiện tiện nhào vào vòng tay ôm ấp của những người đàn ông khác như vậy, không thể!

Cho dù muốn dựa, đối tượng cũng chỉ có thể là hắn mà thôi!

Ý nghĩ này hệt như là một tia sáng chói mắt xuyên qua óc hắn, khiến cả người hắn như bị điểm huyệt, cứng ngắc cả lại.

Cứ thế, Tử Thánh trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng, trong óc đầu tiên là thấy trống rỗng, sau đó đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh là cô đang cười ở trước mắt hắn, bộ dạng thật là đáng yêu, mà hắn thì cũng rất là mê đắm cởi quần áo cô. .

Không, không, không! Cô ấy không có khả năng khơi gợi dục vọng của hắn, dáng người kia của cô chỉ hệt như một cô nàng chưa phát dục hết, không có khả năng. . .

Thế nhưng, hắn lại không thể khống chế tâm tư của mình, cuối cùng, sau một lúc giãy dụa, hắn ở trong đầu bóc từng cái áo cái quần của cô, lộ ra tấm thân con gái mềm mại non mịn trắng ngần như tuyết.

Đáng chết! Hắn làm sao có thể trở thành một tên biến thái như vậy? Tử Thánh không khỏi tự mắng chính mình, thế nhưng cuối cùng hắn cũng cởi hết quần áo cô ra, ở trong đầu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.