Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 2-2




Bắt đầu rồi. Trình Kỳ Khiết lén lút thở dài ở trong lòng."Trên tạp chí lá cải viết không nhất định là thật".

"Hừ! Không có lửa làm sao có khói".

"Dù là thật, đó cũng là chuyện trước khi anh ấy ở chung cùng em, sau khi kết hôn anh ấy sẽ không làm càn".

"Anh ta nói cái gì em đều tin tưởng? Em nhận thức anh ta bao lâu? Tin tưởng anh ta như vậy?"

Khí thế của chị cô làm cho cô có chút không chịu nổi, Trình Kỳ Khiết mím môi, cúi đầu đi trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, mới quay đầu đối mặt Trình Kỳ Tâm.

"Em biết anh ấy đã đủ lâu". Cô nuốt một miếng nước bọt.

"Một tuần gọi là đủ lâu?"

"Thật ra thì. . . . . ." Trình Kỳ Khiết lo lắng di chuyển cơ thể."Khi còn bé, tại một bữa tiệc, em đã gặp qua anh ấy, anh ấy để lại ấn tượng cho em rất sâu sắc, em chú ý anh ấy, người này đã vài chục năm rồi. Em cố gắng thi đậu trường anh ấy học, theo đuổi bước chân của anh, chỉ là anh ấy lớn hơn bốn tuổi, cho nên vẫn không có cơ hội xuất hiện cùng lúc với nhau, nhưng anh ấy thật sự rất ưu tú, mỗi lần em vào trường học, đều nghe nói rất nhiều chuyện về anh ấy, cho nên tình yêu đối với anh ấy cũng càng ngày càng lớn. Em tin chắc anh ấy là người rất tốt. . . . . ."

Cô liếm môi."Lần xem mắt này thật ra là em cầu xin bà nội mới có, em cũng đã xem qua những tin tức bát quái mà chị nói, trong lòng em suy nghĩ, nếu chỉ thầm mến như vậy, không bằng làm chút gì đó nếu không có thể sẽ hối hận cả đời, cho nên em mới làm như vậy, không ngờ vẫn thật sự thuận lợi".

Một đôi trong mắt đen bóng của Trình Kỳ Tâm mở to hết mức.

Cô chưa từng nghe qua em gái nói về chuyện này, nó lại có thể đem bí mật này giấu lâu như vậy. . . . . . Ngẫm lại thật ra thì cũng không có gì kỳ lạ, tính cách Kỳ Khiết vốn chính là cô gái có chút hướng nội lại xấu hổ. . . . . .

Không, không đúng, cái gì mà hướng nội xấu hổ? Nếu như Kỳ Khiết nói, không phải vụ liên hôn là cô thiết kế đối phương cưới cô? Loại hành vi này nào có chút liên quan gì đến việc xấu hổ? Có thể nói là quá dũng cảm rồi.

"Em. . . . . . Nhưng mà . . . . . Vậy đối phương đâu? Cái tên Trịnh Bang Duệ đó không phải thích em mới chịu kết hôn với em chứ? Như vậy cũng không gọi là bắt buộc?"

Chị cô nói trắng ra làm cho trái tim Trình Kỳ Khiết giống như là bị đâm một cái. Cô cắn cắn môi, theo bản năng che đi gò má trái mới nói: "Ở tình huống bình thường, anh ấy cũng sẽ không thích em? Nhưng chí ít đây là một cơ hội, người đời trước nói không phải là sau khi cưới nhau mới bắt đầu yêu đương sao? Có lẽ em cùng anh ấy chính là như vậy".

Trình Kỳ Tâm phát hiện cho đến nay mình đều nhìn nhận sai về cô em gái này rồi. Cảm thấy em gái luôn biểu hiện ngoan ngoãn, trong mắt trưởng bối là đứa bé ngoan, cô mới là cái người thường hay gây phiền toái, nhưng tất cả mọi người đều sai lầm rồi, Kỳ Khiết căn bản là một kẻ điên trầm tĩnh.

"Việc này cũng đánh cuộc rất lớn rồi?"

Trình Kỳ Khiết cười một tiếng với chị cô."Hôn nhân vốn chính là một loại tiền đánh cược, không phải sao? Hơn nữa ở giai đoạn thứ nhất, em thấy, ít nhất anh ấy đã đồng ý kết hôn với em".

"Trình Kỳ Khiết".

"Chị! " Trình Kỳ Khiết nắm tay chị cô, cắt ngang rồi nhắc đi nhắc lại."Không cần lo lắng cho em nữa..., tin tưởng em gái chị, em đây thông minh, sẽ không lỗ vốn. Đúng rồi, chị còn chưa có nói với em, lần này đi châu Âu thấy bộ quần áo nào xinh đẹp? Bọn chị không phải đi chọn mua đồ vật dùng để kết hôn sao? Có phát hiện ra cái gì không? Mau nói với em, em thật sự  muốn biết đấy".

Vừa nói đến quần áo, Trình Kỳ Tâm lập tức quên ngay cái khác, tức thì ánh mắt sáng lên.

"Tìm được ở đấy, chị tìm được váy cưới đẹp nhất rồi. Oh, bây giờ, nhà thiết kế nước Pháp đó đang đẩy nhanh thời gian làm gấp rút rồi, chị nói chuyện cùng anh ấy rất lâu mới quyết định kiểu dáng này, trong điện thoại của chị có hình, em xem". 

Trình Kỳ Tâm vội vã lấy điện thoại di động ra chia sẻ cùng em gái."Như chị  đã nói với em đó, phía trên cái làn váy này đính trân châu là từ. . . . . ."

Chị cô nói liên tục không ngớt, trong lòng Trình Kỳ Khiết len lén thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đổi đề tài rồi.

Nhìn thấy nét mặt chị cô tràn đầy hạnh phúc, vừa hồn nhiên vừa mỹ lệ, cô không nhịn được mỉm cười, nói đến váy cưới, có phải mỗi người phụ nữ đều sẽ vui vẻ như thế hay không, cô cũng thật muốn có hạnh phúc đơn giản như vậy. . . . . .

Sau khi Trình Kỳ Tâm từ châu Âu trở về, hôn sự của họ Trình cùng họ Phan liền bắt đầu tiến hành vô cùng náo nhiệt.

Hai nhà ở giới kinh doanh đều có địa vị hết sức quan trọng, cộng thêm cô dâu chú rể trai tài gái sắc, kể cả ngoại hình hay gia thế đều vô cùng xứng đôi, bị truyền thông đồn là cặp đôi kim đồng ngọc nữ.

Bữa tiệc cưới mở ra trăm bàn, ở khách sạn năm sao của họTrình cử hành, người được mời đều là doanh nhân giới kinh doanh, thu hút rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn.

Vậy mà vốn chỉ muốn thu thập tin tức về lễ kết hôn của hai nhà giàu sang quyền thế, các tòa soạn báo, tạp chí lại nghìn lần không hề nghĩ tới sẽ có tin tức còn bất ngờ hơn.

Em gái cô dâu xuất hiện tại tiệc cưới vốn là chuyện bình thường chuyện, nhưng mà, người đàn ông luôn đi bên người cô ấy lại là người đàn ông độc thân hoàng kim Trịnh Bang Duệ mà một thời gian trước mới tạo ra xì căng đan, đây cũng là chuyện rất lớn dẫn đến sự tò mò của tất cả mọi người.

Đèn flash không ngừng lóe sáng trên mặt, mặc dù Trình Kỳ Khiết sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng do đối mặt sự chú ý của mọi người, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, bàn tay nắm chặt Trịnh Bang Duệ cũng chuyển sang lạnh lẽo.

Cô quay đầu nhìn vào người đàn ông bên cạnh, ngược lại mặt anh lại vô cùng trấn định, giống như không có gì có thể làm anh dao động.

Âu phục được may thủ công đậm màu làm nổi bật lên dáng người cao lớn cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của anh, toàn thân phát ra một cỗ khí phách tự tin tự nhiên, dù ở trong đám người, anh cũng luôn chói mắt như vậy.

Trình Kỳ Khiết nhớ lại khuyết điểm trên mặt mình, cho dù chỗ đó trang điểm tốt hơn, lễ phục xinh đẹp hơn nữa cũng không thể che giấu được, tự ti không xứng với anh làm cho cô cúi đầu thấp xuống.

"Làm sao vậy?"

Có lẽ cảm thấy cô run rẩy, anh quan tâm cúi đầu hỏi thăm.

Đèn flash lại sáng nhanh qua, bởi vì đầu bọn họ ở rất gần nhau, bộ dáng thân mật này lại khiến cho rất nhiều người nghĩ bọn họ có gian tình.

Trình Kỳ Khiết không ngờ anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng này nói chuyện với cô, nhịp tim nhất thời đập lỡ một nhịp.

"Không có gì". Cô ngượng ngùng nặn ra nụ mỉm cười."Chỉ là không có thói quen trở thành tiêu điểm được mọi người nhìn chăm chú".

"Coi bọn họ trở thành không khí là được".

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên ở bên tai cô, làm sống lưng cô một hồi tê dại, hai mắt trong suốt nhìn anh, không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác.

Giờ phút này, anh nói lời này làm cô nhớ tới lời nói khi còn bé của anh đã nói với cô, một chữ cô cũng không quên, cũng không quên được anh, đầu tiên cô cảm thấy anh là người "rất đẹp trai". Mà bây giờ người này đang ở bên cạnh cô, nắm tay của cô, khích lệ cô, dường như người anh quan tâm nhất chính là cô. . . . . .

"Hơn nữa đây chính là mục đích của chúng ta không phải sao? Làm cho bọn họ chụp, công khai quan hệ của chúng ta".

Những lời nói này của Trịnh Bang Duệ như một thùng nước đá, khiến Trình Kỳ Khiết đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong mộng đẹp.

Đúng vậy, tất cả đây chỉ là diễn trò, mười ngón tay nắm lại thật chặt, xuất hiện công khai, thân mật lặng lẽ nói đôi lời,..... Đều đã nói trước đó rồi đấy, chỉ có ở trước mặt người khác, bọn họ mới phải làm một đôi yêu đương cuồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.