Vờ Ấu Trĩ

Chương 38: C38: Chương 38




"Cảnh sát Hạ anh đợi đã!" Mã Tịnh Tịnh ngăn Hạ Minh Sầm lại: "Hiện tại anh không thể bắt anh ta."

Hạ Minh Sầm nhíu mày, giọng điệu Dụ Ấu Tri khó hiểu: "Mã Tịnh Tịnh, cô phải biết đây là chúng tôi đang bảo vệ cô, càng huống chi hiện tại cô vẫn… Vẫn mang thai."

Thật sự châm biếm, Mã Tịnh Tịnh lại đang mang thai.

Một người phụ nữ mang thai quần áo không chỉnh tề dùng chăn bọc người, trên miệng và cổ đều là dấu vết bị lưu lại, trên cổ tay cũng có vết hằn màu đỏ, Dụ Ấu Tri cảm thấy người đàn ông Chu Phỉ này quả thực mặt người dạ thú thậm chí còn không bằng cha anh ta.

Dụ Ấu Tri hỏi: "Cô vẫn chưa tắm đúng chứ? Để giờ tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra trước."

Giọng điệu cô nghiêm túc, sợ cô ta rửa sạch chứng cứ mất.

"Không cần." Mã Tịnh Tịnh mím môi, nói: "Chưa tới bước kia."

Dụ Ấu Tri bán tín bán nghi, Mã Tịnh Tịnh lại nhấn mạnh: "Thật đó, chị cũng thấy trước đây tôi làm việc ở chỗ như thế nào rồi, da mặt tôi không có mỏng như vậy đâu, nếu là cái đó nhất định tôi sẽ nói với chị. Bao che cho Chu Phỉ, trừ khi não tôi úng nước rồi."

Dụ Ấu Tri có hơi không rõ thái độ của Mã Tịnh Tịnh, bất đắc dĩ nhìn Hạ Minh Sầm một cái, Hạ Minh Sầm nhận thấy ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói với Mã Tịnh Tịnh: "C**ng hi3p bất thành cũng quy về phạm tội, vẫn phải bắt lại, hiểu không?"

Thấy cảnh sát Hạ vẫn cố chấp muốn bắt, Mã Tịnh Tịnh đành nói: "Tôi mạo hiểm nguy hiểm bị thất thân mới bảo vệ được thân phận gián điệp của mình, nếu cảnh sát anh mà vào bắt, tôi và kiểm sát Dụ chẳng phải đều bị bại lộ sao?"

"Bại lộ và chuyện cô bị c**ng hi3p thì cái nào quan trọng hơn, cô không rõ sao?" Thế mà Dụ Ấu Tri cũng đứng cùng chiến tuyến với Hạ Minh Sầm, không đứng về phía Mã Tịnh Tịnh: "Chuyện này là tôi suy nghĩ không thấu đáo, không nên liên lụy đến cô, dừng ở đây được rồi, bên Chu Phỉ cô đừng quan tâm, tôi đưa cô rời khỏi đây."

"Không được, vụ án của chị còn chưa điều tra xong." Mã Tịnh Tịnh ngang bướng nói: "Hơn nữa tôi đã nói rồi, tôi không bị làm sao cả, càng huống chi tôi là tình nhân của cha anh ta, tuy anh ta không phải người tốt gì, nhưng không cầm thú đến mức đó."

Dụ Ấu Tri cảm thấy khó chịu khắp người, cô biết quan hệ của Mã Tịnh Tịnh và Chu Phỉ, hơn nữa Chu Phỉ chán ghét Mã Tịnh Tịnh đều đã viết rõ ràng trên mặt, dù cô đã nghĩ đến Mã Tịnh Tịnh sau khi bị phát hiện có thể sẽ bị nguy hiểm gì đó, nhưng không thể ngờ được lại là loại nguy hiểm đó.

"... Vấn đề bây giờ là vụ án sao?" Thần sắc Dụ Ấu Tri cứng lại: "Bây giờ là vấn đề an toàn của cô."

Sau đó cô lại dùng cánh tay huých Hạ Minh Sầm bên cạnh.

Người đàn ông tiếp tục nói với giọng bình tĩnh: "Mã Tịnh Tịnh, cho dù hiện tại cô là nghi phạm, nhưng chúng tôi cũng có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho cô."

Mã Tịnh Tịnh khịt mũi, đột nhiên không nhịn được bật cười.

Hai người này đều quan tâm đ ến cô với giọng điệu giải quyết việc chung, ngược lại có một sự đáng yêu không thể giải thích được.

"Tôi thật sự không sao." Mã Tịnh Tịnh mềm giọng, nhấn mạnh nói: "Tuy điện thoại vỡ rồi, nhưng tôi vẫn nhớ cuộc nói chuyện của bọn họ, chính tai tôi nghe thấy Chu Phỉ thừa nhận ba anh ta có giao thiệp với mấy người ở chính phủ và công kiểm pháp, trước đây những dự án cha anh ta có được, đều dựa vào sự giúp đỡ của những người này, hơn nữa người hôm nay anh ta tiếp đãi, tuy tôi không biết anh ta là ai, nhưng tôi nghe ra Chu Phỉ rất khách khí với anh ta, bối cảnh người này chắc chắn cũng không tầm thường."

Mã Tịnh Tịnh nói: "Chị xem, chỉ cần Chu Phỉ không biết tôi giúp chị điều tra vụ án, hôm nay nhiệm vụ của tôi hoàn thành thuận lợi rồi."

Dụ Ấu Tri hơi kinh ngạc, mím môi không nói chuyện.

Sau đó Mã Tịnh Tịnh nghe thấy động tĩnh trong phòng, đoán chừng Chu Phỉ tắm rửa xong đi ra rồi, cô ta vội vã cởi áo khoác trả lại cho Hạ Minh Sầm.

"Tôi bảo đảm tiếp đó tôi sẽ không bị gì, anh cảnh sát, chị kiểm sát, cảm ơn hai người tới tìm tôi, việc về sau tôi sẽ xử lý."

Sau đó cô ta đóng cửa, hai người bị ngăn ở bên ngoài.

-

Chu Phỉ không đếm được bản thân đã dội nước bao nhiêu lần, nhưng cho dù dội bao nhiêu lần, cảm giác ghê tởm trào lên từ đáy lòng vẫn không tiêu tan.

Khoảng thời gian tắm rửa này, thực ra anh ta đang để cho người phụ nữ kia đủ thời gian để chạy trốn.

Kỳ thật Chu Phỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi đã cân nhắc, hôm nay trong gian phòng này anh ta không cùng ai thảo luận bất kỳ thông tin kinh doanh bảo mật nào, so với việc giữ Mã Tịnh Tịnh lại, tra hỏi cô ta ai là kẻ sai khiến thì anh ta càng không muốn gặp lại cô ta hơn.


Nếu Mã Tịnh Tịnh đủ thông minh, lúc này có lẽ đã chuồn từ lâu, nhưng đợi khi anh ta ra khỏi phòng tắm, cô ta lại vẫn ngồi trên giường ở phòng ngủ, trong tay sờ những món đồ trang điểm bị anh ta giẫm nát kia.

Người đàn ông được quấn trong một chiếc áo choàng tắm với thắt lưng lỏng lẻo, để lộ khoảng ngực gầy, lúc bình thường mái tóc anh ta quen chải vuốt lên giờ đã rũ xuống ướt đẫm, không còn vẻ chỉn chu thường thấy của một phú nhị đại ưu tú mà thay vào đó, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta lúc này lại toát ra vẻ dịu dàng và nham hiểm kỳ lạ.

Mã Tịnh Tịnh cũng cảm giác được anh ta tắm xong đi ra ngoài rồi, sợ hãi nuốt nước miếng.

Thực sự bộ dáng tóc ướt, mặc áo choàng tắm của người này k1ch thích thị giác quá mạnh, những kim chủ trước đây của Mã Tịnh Tịnh đều là những ông già giàu có, đã rất lâu rồi không trải nghiệm qua trai trẻ, nếu anh ta không phải con trai Chu Vân Lương, nếu cô ta không phải người tình của cha anh ta, chắc hẳn cô ta cũng sẽ cảm thấy hình tượng này rất đẹp mắt, nhưng hiện tại cô không có loại ý nghĩ đó, chỉ có sợ hãi cùng cảm giác buồn nôn khó hiểu.

"Ngược lại cô thật sự không sợ chết."

Giọng điệu không chút ấm áp của người đàn ông khó có thể liên tưởng được tới bộ dáng vừa nãy anh ta bị d*c vọng khống chế mà muốn cưỡng hôn cô.

Mã Tịnh Tịnh đã quen hai khuôn mặt của đàn ông khi lên giường và xuống giường, đặc biệt là loại đàn ông có quyền có thế, trong từ điển không có bốn chữ "tôn trọng nữ giới".

Cô ta cười lạnh trong lòng, càng thêm khẳng định câu chân lý đàn ông không phải thứ tốt này, khẽ cười, hơi dựa người ra sau, chống lên giường vô vị đáp: "Sao? Không ngủ được tôi nên thẹn quá hóa giận muốn giết tôi?"

Chu Phỉ hừ lạnh một tiếng: "Cô cho rằng tôi hiếm lạ cô?"

Mã Tịnh Tịnh nhấc chân lên, lẳng lơ nhìn chỗ bên dưới đai lưng tắm của người đàn ông một cái, nghiêng đầu vô tội đáp: "Nhưng vừa nãy cơ thể anh không nói như vậy."

Sắc mặt Chu Phỉ biến đổi, ánh mắt âm trầm, lập tức tiến lên bóp cằm của cô ta, ép cô ta ngẩng đầu lên.

"Rốt cuộc ai phái cô tới?"

Mã Tịnh Tịnh không thừa nhận: "Không ai cả, tôi tự tới."

Chu Phỉ ha một tiếng, lạnh lùng uy hiếp: "Ăn cắp bí mật thương nghiệp, mới vừa được bảo lãnh ra, nhanh như vậy đã muốn đi vào tiếp à?"

"Vậy anh báo cảnh sát đi, xem cảnh sát tới thấy cảnh tượng như vậy sẽ bắt ai trước." Mã Tịnh Tịnh to gan đối diện tầm mắt với anh ta, uy hiếp ngược lại anh ta: "Anh nói tôi ăn cắp bí mật thương nghiệp, vậy tôi sẽ nói anh c**ng hi3p không thành, muốn vào cùng nhau vào là được rồi."

Trước sự phản bác hùng hồn của cô, Chu Phỉ tức cười, sức lực trên tay càng tăng lên, Mã Tịnh Tịnh lập tức nhăn mày đau đớn.

Anh ta đột nhiên buông cô ta ra, nhặt tấm thẻ phòng kia lên.

"Đây là thẻ phòng." Hai ngón tay kẹp lấy thẻ phòng quơ trước mặt cô ta, giọng điệu Chu Phỉ mỉa mai: "Là cô xưng với nhân viên mình là phu nhân Chu rồi lừa từ chỗ bọn họ nhỉ."

Mã Tịnh Tịnh chột dạ chớp mắt.

Chu Phỉ nhếch môi, khom eo đối diện tầm mắt với cô ta, lại dùng tấm thẻ phòng lạnh lẽo vỗ lên mặt cô ta, u ám nói: "Nếu để tôi biết được không phải cô tới đây một mình, mà có người đi cùng, cô có lẽ biết hậu quả rồi nhỉ?"

Sau đó anh ta xoay người muốn rời khỏi phòng.

Mã Tịnh Tịnh hoảng hốt, bước lên túm lấy áo tắm của anh ta.

Chu Phỉ phản ứng chán ghét vô cùng đẩy cô ta ra.

"Tránh xa tôi ra một chút."

Kết quả Mã Tịnh Tịnh bị đẩy xuống đất như vậy, vẻ mặt cô ta thay đổi, lập tức ôm bụng.

Chu Phỉ sững sờ, thấy cô ta nằm sấp trên đất mãi không dậy, vừa ôm bụng vừa kêu đau, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ này còn đang mang thai.

Mà trong bụng còn là nghiệt chủng của cha anh ta.


Cảnh tượng hoang đường với người phụ nữ vừa rồi bất giác hiện ra trong đầu, Mã Tịnh Tịnh nói không sai, vừa rồi anh ta thật sự có cảm giác với cô, thân thể trẻ trung xinh đẹp như vậy, khó trách cha anh cứ mãi không chịu nhận già, lớn tuổi rồi vẫn thích tìm kiếm những cô gái nhỏ.

Càng có cảm giác, thì càng ghê tởm.

Sắc mặt Chu Phỉ trắng bệch, toàn thân run rẩy, không những ghê tởm cô ta, càng ghê tởm chính mình hơn.

Vụ án của cha anh ta vẫn chưa được giải quyết, đối với anh ta mà nói Mã Tịnh Tịnh vẫn còn có ích.

Anh ta đấu tranh hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi xuống kiểm tra xem tình trạng cơ thể của cô ta.

"Cô sao vậy?"

Giọng điệu Mã Tịnh Tịnh yếu ớt: "Bụng tôi đau..."

"Tôi gọi 120 giúp cô." Anh ta đứng dậy muốn lấy điện thoại.

Kết quả còn chưa đứng, một đôi tay đột nhiên quấn lấy, toàn thân Chu Phỉ cứng nhắc, muốn đẩy cô ta ra, lại bởi vì cô ta mang thai, cuối cùng không động tay.

Mã Tịnh Tịnh ôm cổ anh ta, nằm sấp trên lưng anh ta nghiêng đầu vào bên tai anh ta hỏi: "Vì sao tôi phải lừa người ta tôi là phu nhân Chu, giám đốc Chu anh không đến mức ngây thơ thế chứ?"

Huyệt thái dương Chu Phỉ giật giật, châm chọc đáp: "Xem ra cô cũng không chán ghét nhỉ."

Không ghê tởm mới lạ, cô ta không có sở thích cùng lúc thu thập cả cha và con.

Mã Tịnh Tịnh khẽ hờn dỗi: "Vậy nếu trách chỉ có thể trách anh quá đẹp trai, khiến người ta không chờ được."

Chu Phỉ đột nhiên bật cười, xoay người lạnh lùng lườm cô ta.

"Vừa nãy còn phản kháng dữ dội như thế, mở miệng khép miệng muốn làm mẹ kế của tôi, bộ dáng phải thủ thân vì cha tôi, bây giờ đổi tính rồi? Mã Tịnh Tịnh, cô xem tôi là thằng ngu?"

Sắc mặt Mã Tịnh Tịnh khẽ biến, nhưng nhanh chóng ủy khuất nói: "Đó chẳng phải là bởi vì anh quá đột ngột sao? Hơn nữa tôi còn đang mang thai, anh lại không cho tôi đi phá..."

Một bộ dáng tiểu hồ ly xảo quyệt đẩy tội lên đầu anh ta.

Chu Phỉ nhìn chằm chằm cô ta chốc lát, d*c vọng ngắn ngủi đối với người phụ nữ này chẳng là gì so với sự tính toán trong lòng anh ta.

"Hiện tại vẫn không thể phá, tôi nói rồi thứ trong bụng cô vẫn còn hữu dụng với tôi."

Người đàn ông khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng không nói lý như thường ngày, nhàn nhạt nói:"Nếu cô thật sự đói khát như vậy, tôi sẽ kêu người giúp cô mua mấy thứ đồ chơi để cô thỏa mãn, còn có lần sau, tới lúc đó chết không chỉ là thứ trong bụng cô, còn có cô nữa."

Chuyện hôm nay tạm thời được cho qua loa như vậy, trên mặt Mã Tịnh Tịnh giả bộ sợ hãi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô ta giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mắng chửi Chu Phỉ ở trong lòng, con mẹ nhà anh mới đói khát! Ra vẻ đạo mạo! Mặt người dạ thú! Thứ cặn bã vô liêm sỉ! Quả nhiên đàn ông không thứ nào tốt!

-

Sau khi bị Mã Tịnh Tịnh đuổi đi, Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm không hề lập tức rời khỏi câu lạc bộ, mà kiên nhẫn đợi ở bãi đậu xe, quan sát chiếc xe Maybach kia của Chu Phỉ.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được Chu Phỉ và Mã Tịnh Tịnh, Mã Tịnh Tịnh khúm núm đi theo sau Chu Phỉ, tài xế đã đợi sẵn vội vàng xuống xe mở cửa giúp, hai người lên xe, sau đó chiếc xe lái khỏi bãi đậu xe.

Tảng đá trong lòng Dụ Ấu Tri cuối cùng đã bỏ xuống, nặng nề thở phào một hơi.


Lông mày Hạ Minh Sầm vẫn luôn nhíu lại cũng giãn ra, vừa khởi động xe vừa nói: "Mã Tịnh Tịnh thế mà khá trung thành nhỉ, mang thai vẫn nhất quyết giúp em điều tra vụ án."

Dụ Ấu Tri mím môi.

Chuyện này rốt cuộc mà nói đều vì cô mà ra, Mã Tịnh Tịnh có thai, thực sự không nên để cô ta làm chuyện nguy hiểm như vậy.

"Tôi định nhanh chóng đưa cô ấy đi làm phẫu thuật." Dụ Ấu Tri nói: "Chu Phỉ người này thâm sâu không lường được, Mã Tịnh Tịnh tiếp tục ở bên anh ta, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì."

Nói xong cô đỡ trán, làm sao cũng không nghĩ thông được hành vi hôm nay của Chu Phỉ.

"Sao Chu Phỉ có thể làm ra loại chuyện này, lẽ nào anh ta không biết Mã Tịnh Tịnh là tình nhân của cha anh ta sao?"

Hạ Minh Sầm lúc mới đầu có hơi kinh ngạc, nhưng anh không ngờ Dụ Ấu Tri lại khó chấp nhận như vậy.

"Nhân tình mà thôi, trên pháp luật thì không tính." Hạ Minh Sầm nói: "Hơn nữa bàn về tuổi tác, Mã Tịnh Tịnh còn nhỏ hơn anh ta vài tuổi."

Dụ Ấu Tri phản bác: "Cho dù không dính dáng tới pháp luật, vậy đạo đức thì sao? Ít nhất làm người phải có ý thức về chút đạo đức này chứ."

Xe phóng như bay trên đường, Hạ Minh Sầm tranh thủ liếc cô một cái, sắc mặt cô rất kém, nhìn có vẻ thật sự khó chấp nhận chuyện đã phát sinh giữa Mã Tịnh Tịnh và Chu Phỉ.

"Trong xã hội này có rất nhiều chuyện vô đạo đức.” Hạ Minh Sầm không tán thành nói: "Em làm về chống th@m nhũng, thế nên sẽ ít tiếp xúc với những trường hợp như vậy."

Dụ Ấu Tri phùng má, đáp: "Anh làm hình sự, anh hiểu biết rộng, vậy lấy vài ví dụ đi."

Hạ Minh Sầm bình tĩnh nói: "Có loại cha chồng con dâu ngoại tình, nên con trai giết cha, cũng có trường hợp anh chị em loạn luận, sau đó cha mẹ không chấp nhận được mà tự sát, em muốn nghe loại nào?"

Vẻ mặt Dụ Ấu Tri không thoải mái, hỏi: "Có loại nào nhẹ nhàng chút không?"

Lúc này, chiếc xe chạy đến ngã tư đúng lúc gặp đèn đỏ, Hạ Minh Sầm kéo phanh tay, đặt tay lên vô lăng gõ nhẹ, dáng vẻ như thể đang nhớ lại vụ án.

Dụ Ấu Tri vẫn đợi anh trả lời, ai biết anh nhếch môi lên, nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi mở miệng.

"Còn có kiểu chị dâu và em chồng mập mờ sau lưng chồng, thế nào, đủ nhẹ nhàng chưa?"

Dụ Ấu Tri đột nhiên sững sờ.

Nếu đổi lại là trước đây, cô đã mở miệng mắng anh từ lâu, bởi vì cô không thẹn với lương tâm.

Trên môi vẫn còn có chút đau đớn nhàn nhạt, Dụ Ấu Tri rất rõ chuyện của cô với Hạ Minh Sầm, thực ra không hề thật sự làm tới những chuyện thẹn với lương tâm.

Từ chuyện thường xuyên nhớ về chuyện trước đây, hay những cảm xúc rất không ổn định gần đây, đều nhắc nhở cô, dù đã nhiều năm như vậy, nhưng cảm giác tồn tại của Hạ Minh Sầm vẫn không hề giảm đi chút nào.

"Nếu anh đang mỉa mai tôi, vậy tình huống của chúng ta không giống nhau." Dụ Ấu Tri rũ mi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

"Có gì không giống nhau?" Hạ Minh Sầm nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Em muốn đính hôn với Hạ Minh Sầm, tối nay xảy ra chuyện gì trong lòng em biết rõ, đây không phải sự thật sao?"

Dụ Ấu Tri phản bác: "Đó là bất đắc dĩ."

"Vậy em nói cho anh biết, nếu hôm nay không phải là ở cùng anh, mà là ở cùng với đồng nghiệp khác của em, em sẽ đồng ý để anh ta hôn em sao?"

"... Anh giả định như vậy có hợp lý không?"

"Sao, bởi vì em không dám trả lời, nên không hợp lý?"

"Vậy thì tôi trả lời anh, tôi sẽ!" Dụ Ấu Tri cắn răng nói: "Nếu vì điều tra vụ án, vậy chút hi sinh này có tính là gì?"

Bầu không khí vốn bình tĩnh, sau khi Hạ Minh Sầm bắt đầu đổi chủ đề nói chuyện đến hai người, nó đã được thay thế bằng một bầu không khí căng thẳng.

Hết đèn đỏ, Hạ Minh Sầm đạp chân ga lao thẳng về phía trước.

Cảm giác lưng bị đẩy lại khiến Dụ Ấu Tri không động đậy nổi, cô vội vàng nói: "Hạ Minh Sầm anh điên rồi! Lái chậm thôi!"

Chẳng mấy chốc xe chậm lại, mà sắc mặt Hạ Minh Sầm vẫn u ám như cũ.


"Bây giờ sợ chết rồi sao? Lúc em qua lại với hai người đàn ông sao không nghĩ sẽ có ngày này?"

"Tôi đong đưa trái phải" Dụ Ấu Tri lạnh lùng hỏi ngược lại: "Được, anh nói tôi đong đưa, vậy anh thì sao? Tịch Gia ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, lúc đầu thậm chí cô ấy còn chạy tới nước Anh tìm anh, cuối cùng cũng là cô ấy đón anh về nước, nói thật, nếu tôi là anh, tôi đã sớm động lòng cả đời này không phải cô ấy thì không lấy rồi, anh do dự cái gì?"

Hạ Minh Sầm im lặng trong giây lát, bỗng nhiên khàn giọng nói: "Dụ Ấu Tri, anh phát hiện em thật sự không nói lý. Giữa em và Tịch Gia, anh có từng do dự muốn ở bên cô ấy dù chỉ một giây sao?"

Ngực Dụ Ấu Tri phập phồng, không nói chuyện.

Anh nhìn chằm chằm phía trước, tay nắm chặt vô lăng, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm dừng xe bên đường.

Hạ Minh Sầm xoay đầu, ánh mắt khóa chặt trên người cô, cảm xúc phức tạp trong con mắt tối như mực, có oán hận có trách cứ, thậm chí còn có cả mấy phần không cam tâm.

Anh cắn môi, bởi vì lên án cô mà giọng điệu kiêu ngạo và thờ ơ thường ngày của anh lại trở nên tủi thân.

"Vì sao anh về nước, lúc đầu không phải em không cần anh trước sao?"

Dụ Ấu Tri lập tức tránh khỏi ánh mắt của anh.

Cuối cùng, cô không chịu nổi bộ dạng của Hạ Minh Sầm, trong mắt cô, thiếu gia có thể kiêu căng, ngạo mạn, coi thường cô, có thể lạnh lùng nhìn cô, bởi vì sự căm ghét của anh dành cho cô, những cảm xúc tiêu cực của anh đối với cô, cô đều có cách để đối phó với nó, cô có thể không để ý, có thể giả dối hùa theo.

Nhưng một khi anh hạ thấp mình, không còn là Hạ Minh Sầm kiêu hãnh trước mặt cô, cô sẽ luống cuống.

Cô sẽ có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, như thể chính tay cô ấy đã hủy hoại vị thiếu gia lẽ ra phải tự hào cả đời chưa bao giờ biết viết hai chữ cúi đầu như thế nào.

Thấy cô trốn tránh ánh mắt của anh, Hạ Minh Sầm rũ mắt, cười tự giễu.

Anh suy sụp dựa vào trên ghế, trầm giọng tặc lưỡi, không cam lòng nói: "Dụ Ấu Tri, anh không quên được em."

Trái tim của Dụ Ấu Tri co giật, có một cảm giác tê dại không thể diễn tả được.

Sau đó giọng điệu anh thay đổi, dường như lại trở lại là cậu chủ làm theo ý mình đó, ngang ngược nói: "Hoặc là em cắt đứt với Hạ Minh Lan, hoặc là đừng trách anh chen một chân vào."

Dụ Ấu Tri nhắm mắt, lúng túng nói: "Thực ra tôi và Hạ Minh Lan..."

Hạ Minh Sầm không phản ứng, anh nhắm mắt lại như thể không muốn nghe, nhưng vào lúc này điện thoại trong túi lại bất ngờ vang lên, Dụ Ấu Tri lấy điện thoại ra, nhìn hiển thị cuộc gọi tới, do dự một lúc. thật lâu, mới nói với anh: "Tôi xuống xe nghe điện thoại."

Hạ Minh Sầm trừng mắt hỏi: "Hạ Minh Lan gọi?"

Muộn như vậy không thể là điện thoại công việc, có thể gọi cô muộn như vậy, hơn nữa cô còn sẵn lòng nhận cuộc điện thoại này, chỉ có thể là người có quan hệ gần gũi với cô.

Dụ Ấu Tri ngầm thừa nhận, đang định tháo đai an toàn, kết quả lúc này điện thoại lại đột nhiên bị Hạ Minh Sầm cướp.

"Alo!"

Không kịp rồi, Hạ Minh Sầm nghe điện thoại, alo với người ở đầu dây bên kia.

"Anh tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Ừ, cô ấy ở cùng tôi."

Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười: "Đưa điện thoại cho cô ấy? Nếu tôi nói không thì sao?"

Một bên Dụ Ấu Tri gấp gáp đến không chịu được, vươn tay định cướp điện thoại lại, nhưng không hề có tác dụng, Hạ Minh Sầm chắc chắn sẽ trốn, cô không có cách nào, chỉ có thể cởi đai an toàn ra, nhoài người ra cướp điện thoại.

Cô vừa cướp vừa nói: "Anh trả điện thoại cho tôi!"

Mặc kệ người ở đầu dây bên kia có nghe thấy không, Hạ Minh Sầm nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô, giọng điệu lười nhác nói: "Dựa gần như vậy, muốn ngồi thẳng lên đùi anh sao?"

Động tác của Dụ Ấu Tri lập tức cứng đờ.

Thế nhưng Hạ Minh Lan đã nghe thấy rồi, giọng điệu ôn hòa không còn nữa, gần như ra lệnh nói: "Hạ Minh Sầm, cậu vừa phải thôi."

- ----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.