Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 22: Thay đổi (2)




“Zannanza, trong lúc ta vào hoàng cung gặp phụ vương, em tuyệt đối phải giữ chân Inari ở lại trong phủ.” Kail vừa nhận lấy chiếc thắt lưng màu ngọc từ tay Kikkuri rồi quấn quanh hông mình, vừa dặn dò Zannanza ở trước mặt. Sự biến đổi về ngoại hình của Inari cần có một lời giải thích thỏa đáng, với quốc vương Suppiluliuma thì không vấn đề gì. Nhưng vương phi thì lại không chịu để yên, bà ta đặt ra nghi ngờ về việc công chúa Inari có phải đã làm thần linh nổi giận mà bỏ rơi nàng hay không?

Lời nói chính là vũ khí sắc bén nhất có thể làm con dao không lưỡi giết chết cả một người, bà ta đang cố gắng thuyết phục viện nguyên lão rằng, sự thay đổi của Inari là điềm xấu với quốc gia này. Mà điềm xấu thì cần phải bị loại bỏ ngay khi nó chưa kịp có cơ hội làm hại đến bất kỳ ai, bà ta muốn giết Inari. Người con gái duy nhất Kail thật sự coi trọng, luôn giấu bên cạnh bảo bọc nàng thật chặt chẽ, và cũng là. . . điểm yếu chí mạng của Kail.

Zannanza nghiêm túc đảm bảo với anh, “Tuyệt đối em sẽ không để cô bé bước chân ra khỏi phủ dù chỉ là nửa bước.”. Kail khoác lên người chiếc áo choàng cuối cùng, rồi hài lòng gật đầu với Zannanza: “Ta nhất định sẽ trở về sớm và mang theo tin tức tốt lành, em cũng đừng quá lo lắng.” Zannanza tiễn chân Kail đến tận cửa, vương phi Nakia, bà ta muốn làm hại đến Inari ư, đừng hòng, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng ở một góc khuất của phủ, Inari nép mình sau chiếc cột đá cao lớn, nín thở lắng nghe câu chuyện của hai người từ đầu đến giờ. Ánh mắt của nàng dần se lại, lại là Nakia, bà ta muốn lợi dụng nàng để ngáng đường Kail ư? Nàng không thể để chuyện đó xảy ra được, Ramses đã cảnh báo nàng về nguy cơ vương phi sẽ đẩy sự nghiêm trọng của việc này lên rất cao. Nhưng nàng đã phớt lời lời hắn đã viết trong thư, con người này. . . hắn đã nhìn thấy những gì bằng cặp mắt sắc bén của loài chim ưng ấy.

Inari xoay người trở về phòng, nàng nhìn xung quanh một chút, mở tung chiếc hòm đựng quần áo của mình ra. Nhặt lấy vài món đồ đơn giản ném lên giường, rồi lại đứng lên lôi từ trong tủ ra một chiếc túi da nhỏ, nhét những món đồ kia vào. Sau khi xác định mình đã mang theo tất cả những thứ cần thiết, nàng đứng trước gương, nhìn vào mái tóc đen của mình.

May mắn thay sự biến đổi này không phải ai cũng biết, màu tóc đen sẽ làm nàng khó bị nhận ra hơn là màu tóc trắng trước đây. Như vậy sẽ rất thuận lội cho việc nàng muốn trà trộn vào dân chúng. . . nhưng muốn rời khỏi phủ mà không bị ngăn cản là điều không thể. . . lúc này nàng đâu thể sử dụng ma pháp được như trước. Rồi nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa sát vào bức tường cao lớn chính là khung dàn cây dây leo của nàng. . .

Tito bưng trên tay những chiếc áo đã được giặt là sạch sẽ, chuẩn bị mang về phòng Inari, thì đột nhiên một cảnh tượng khiến cậu giật mình. . . mà đáng rơi cả chồng quần áo: “CÔNG CHÚA!”. Tito bỏ mặc những chiếc áo rơi tung tóe xung quanh mà chạy như bay về phía dàn cây leo, lúc này Inari đã đường hoàng ngồi ngay ngắn phía trên bức tường. “Tito, đừng hét lên như vậy chứ?” Inari trừng mắt nhìn cậu bé, nếu để Zannanza hay Ilvani nghe thấy thì làm sao nàng rời khỏi phủ được.

“Công chúa, người xuống đây đi ạ, đừng ở trên đó nữa, rất nguy hiểm đấy.” Tito hạ thấp giọng, ánh mắt vẫn cứ nhìn nàng chăm chú như sợ rằng chỉ cần cậu rời mắt khỏi nàng. Inari sẽ ngay lập tức ngã từ trên bức tường cao kia xuống vậy, sự lo lắng thể hiện từ giọng nói cho đến biểu hiện, khiến Inari thở dài. Cậu bạn này của nàng bao giờ cũng biết cách khiến nàng không thể bỏ cậu lại được, “Tito, đi theo tôi.”

Chỉ cần nàng mở miệng, Tito hơi khựng lại một chút nhưng rất nhanh sau đó đã có phản ứng, cậu bám vào dàn cây leo, thoăn thoắt trèo lên chỗ Inari. Động tác chính xác nhanh nhẹn đến mức Inari cũng phải kinh ngạc: “Cậu. . . cậu. . .” Đợi đến lúc Tito ngồi trên tường đối diện với nàng, cậu bé mới cau mày mở miệng nói: “Tôi đã nói rồi, không chỉ có một mình người biết trèo tường đâu! Mà người lại tính bỏ tôi lại đây mà chạy đi như lần trước sao.”

Inari thật thà gật đầu, Tito bất lực nhìn nàng: “Người còn có thể nào vô tâm hơn nữa được không?”, Inari lại tiếp tục gật đầu, lần này thì Tito câm lặng không biết phải nói gì với nàng nữa. “Nhưng mà để sau hãy nói được không? Bây giờ chúng ta phải xuống dưới cái đã.” Inari chỉ tay xuống mặt đất bên ngoài phủ, cùng lúc đó nàng cũng đưa mắt nhìn theo hướng tay mình đã chỉ.

Và rồi chính nàng cũng phải ngạc nhiên lần nữa, người đang đứng khoanh tay nhìn lên chỗ nàng, còn ai khác. . . ngoài Zannanza. Vẻ mặt của anh lúc này tràn ngập sự bất đắc dĩ, sau đó anh đỡ lấy trán của mình: “Ilvani nói không hề sai, chỉ cần không để mắt đến em một giây là sẽ có chuyện ngay.” Inari rùng mình, khó khăn lắm nàng mới trèo lên được đây, vậy mà vẫn không thoát được ra ngoài.

“Inari xuống đây, ta sẽ đi với em.” Zannanza dang rộng vòng tay, nhìn thẳng vào mắt nàng, Inari nở nụ cười rực rỡ, nghiêng người thả mình rơi tự do vào vòng tay của anh. Zannanza bắt gọn lấy nàng ôm vào lòng, mùi hương thanh khiết phảng phất nơi đầu ngón tay của anh: “Sao lại nhảy xuống nhanh như vậy, nếu anh không bắt được em thì sao.”. Inari vùi đầu mình vào vai anh, nụ cười trên môi vẫn chưa từng tắt: “Em tin nhất định anh sẽ đỡ được em, em tin chắc là như vậy. ”

Vì một chữ tin mà nàng giao mạng sống của mình vào tay anh, một chữ yêu để đặt cược vận mệnh tương lai trước mắt. Một chữ thương để gắn kết nàng với mọi thứ, trước đây nàng không có gì cả, chỉ là một cô bé co rút người trong cô nhi viện lạnh lẽo. Còn bây giờ nàng lại có quá nhiều thứ, nàng sợ hãi nếu phải mất đi một thứ gì đó, nàng biết sự ấm áp của tình thân là gì, và nàng cũng đang học cách để bảo vệ những thứ quý giá ấy.

Tito cũng vội vàng trèo xuống theo nàng, cậu nhìn Inari vùi đầu vào vai Zannanza, nơi đáy mắt của cậu lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Điện hạ Kail và hoàng tử Zannanza đều có thể tự nhiên ôm nàng như vậy, còn cậu . . . ngay cả chạm vào nàng cũng không dám làm. Sự khác biệt giữa bọn họ thật sự rất lớn, một khoảng cách không thể vượt qua.

“Em tính làm gì ở ngoài này, Inari?” Zannanza đặt Inari xuống đất, anh lấy chiếc áo choàng đã chuẩn bị sẵn rồi khoác lên vai nàng. Inari ngẩng đầu nhìn anh, rồi đội chiếc mũ trùm đầu lên che giấu khuôn mặt nhỏ: “Hãy đến nơi mà tin đồn đã bắt đầu lan truyền, em nghe nói, người kể chuyện đó rất khéo nói. Tài năng ấy cũng không phải hạng tầm thường đâu.” Anh nghe thấy trong lời nói của nàng có sự giễu cợt và châm chọc, anh khẽ mỉm cười với nàng, rồi nắm lấy bàn tay Inari, kéo nàng hòa vào đám đông trên phố.
***
“Điện hạ, tại sao công chúa Inari lại không đến cùng ngài?’’ Một trưởng lão cung kính đứng trước Kail, nêu ra câu hỏi của mình. Anh mỉm cười hờ hững, bàn tay mân mê chuỗi vòng tay trả lời ông ta: “Inari vốn không khỏe, mọi người đều biết, cả việc em ấy đang bệnh cũng vậy? Tại sao hội đồng lại triệu kiến một người đang ốm nặng vào cuộc họp này cơ chứ?”

Vương phi Nakia, ngồi trên vị trí bên cạnh quốc vương, bà nhìn thấy thái độ ung dung của Kail như vậy, lại âm thầm nghiến răng: “Kail, ta biết con rất thương yêu Inari, nhưng mà con cũng phải đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu cơ chứ? Chuyện gì quan trọng con cũng cần phải phân định rõ ràng.” Kail đưa mắt về phía bà, khóe mắt ánh lên sát ý: “Vậy mẫu hậu, chỉ vì một công chúa mắc bệnh lại phải triệu tập cả một hội nghị viện nguyên lão thế này là phân định rõ ràng ư? ”

“Ngươi. . .” Nakia kiềm nén lời mình sắp nói ra khỏi miệng, lúc này cả quốc vươngSuppiluliuma cũng đang nhìn bà: “Đủ rồi, đây không phải là cái chợ, nàng nói phải triệu tập gấp hội nghị vì nàng có chuyện cần công bố mà? Tại sao lại còn chưa chịu tuyên bố vậy?”

Nakia đón lời quốc vương, bà ta quay mặt về phía quần thần: “Ta là tư tế của thần điện thái dương, đã thờ phụng thần mặt trời và nhận được sự ưu ái của người. Người đã cho ta một điềm xấu, một dấu hiệu rõ rang để cứu tất cả chúng ta khỏi tai họa sắp ập đến. Công chúa Inari chính là điềm xấu đó, con bé đã làm nữ thần ánh sáng Cahya nổi giận, đến nỗi đã nguyền rủa chính bản thân Inari. Và người cũng đã không xuất hiện vào những đêm trăng tròn như mọi lần nữa. Cơn thịnh nô sẽ còn tăng lên nếu chúng ta tiếp tục bỏ mặc để kẻ bị nguyền rủa sống giữa chúng ta. Đến lúc đó hiểm họa sẽ đổ ập lên. . .”

Trong khi Nakia đang hùng hồn với lời tuyên bố của mình, thì bỗng nhiên lại có tiếng nói cắt ngang lời nói của bà: “Inari mà là một mối họa đến từ thần linh thì chính người thưa mẫu hậu, người chính là mối de dọa thực tế với đế quốc Hittite này.” Kail đã đứng dậy khỏi chiếc ghế, anh đứng thẳng người trước mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

“Là một vương phi của đế quốc, đồng thời lại còn là công chúa của Babylon, sinh ra hoàng tử thứ sáu cho hoàng thất. Địa vị của người không hề tầm thường chút nào thưa mẫu hậu, nếu nói là mối hiểm họa của thần linh nguy hiểm đến mức cần trừ bỏ. Tại sao người không tự tiêu diệt chính bản thân mình vì mối đe dọa của người đến đế quốc. Chỉ cần người có một suy nghĩ không an phận trong đầu, với vị trí là Tawananna, người cũng có thể xáo trộn triều đình, thay đổi đế chế, có phải không, thưa mẫu hậu đáng kính?”

Anh không cho phép bất kỳ ai gọi niềm tự hào của anh là mối đe dọa cần tiêu diệt, anh thừa nhận nàng chính là điểm yếu duy nhất của mình. Nhưng anh lại vô cùng yêu mến điếm yếu duy nhất, nếu không có nàng bên cạnh có lẽ anh sẽ rất tự do trong mọi hành động. Không cần phải đong đo cân đếm trước có ảnh hưởng đến nàng hay không, vì đã yêu mến nên anh cũng không thể từ bỏ điểm yếu duy nhất đó.

Muốn đụng vào Inari cũng không phải chuyện dễ dàng đâu, Nakia bà đã chọc nhầm chỗ rồi! Kail nhìn thẳng vào mắt Nakia, sự lạnh giá bao trùm nơi đáy mắt, Nakia nhận ra có một sự điên cuồng mãnh liệt dâng trào trong mắt anh. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.