Việt Cơ

Chương 33: Thiếu niên tên Tố (2)




Vệ Lạc nói hai câu này thong dong mà bình tĩnh, sau khi nói xong, nàng liền cúi mày rũ mắt đứng nơi đó, lại khôi phục bộ dạng tiểu nhi không thu hút.

Thiếu nữ vọt tới trước mặt nàng hỏi bặm môi, không vui nói: "Biết chữ thì ghê gớm à?"

Trong giọng nói nàng ta có chút tức giận.

Nàng ta hừ mạnh, hung ác trừng Vệ Lạc một cái, tay phải chỉ nàng, quát: "Con chuột đen kia. ngươi nói ngươi biết chữ còn có tính danh, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn tắm ngựa, chăn trâu không?

Câu hỏi vừa thốt ra, bốn phía mọi người đồng thời im lặng. Ai cũng im lặng không lên tiếng, chỉ đưa mắt thông cảm nhìn Vệ Lạc, nghĩ: một câu nói không hay của tiểu tử này, lại đắc tội với vị Yêu cô này, bây giờ chỉ sợ sẽ bị sai đến chuồng trâu ngựa rồi.

Vệ Lạc lúc này cũng tự nghe ra khẩu khí vị Yêu cô này không tốt, nàng không rõ rốt cuộc mình đắc tội nàng ta lúc nào?

Tận đến giờ nàng vẫn chưa phát hiện, diện mạo hiện tại của mình vừa đen vừa xấu, th ô tục cực kỳ, gặp phải Yêu cô cũng coi như có chút địa vị này hẳn là nên kinh sợ mới đúng. Nhưng cử chỉ nàng lại thong dong trấn định, nói cười tự nhiên, lại còn có danh có họ, phong phạm quý tộc trời sinh như thế quả thật khiến vài người vừa thấy liền khó chịu.

Yêu cô nhìn chằm chằm Vệ Lạc, thấy nàng đến tình trạng này rồi mà vẻ mặt vẫn bình thản, không chút nao núng, không nhịn được tức lên, nàng chuyển qua hỏi Chủ công công: "Chủ công công, tên này để tự ta sắp đặt, ổn chứ?

Chủ công công vốn chỉ thuận miệng đưa Vệ Lạc đến đây, cũng không thực sự quan tâm chuyện của nàng, hiện tại thấy Yêu cô kia mở miệng, lập tức liên tục cười nịnh nói: "Ổn, rất ổn."

"Tốt!" Nàng ta lên giọng, cao ngữ điệu quát: "Người đâu, mang tên này xuống chuồng trâu!"

"Dạ!"

Một giọng nói đáp ứng trong trẻo vang lên, một thiếu niên diện mạo thanh tú đi về phía Vệ Lạc, liếc qua khuôn mặt nàng, mặt vô cảm nói: "Đi theo ta."

"Vâng."

Vệ Lạc cũng khẽ lên tiếng

Nàng theo sau thiếu niên, trong ánh mắt đồng tình thương tiếc của mọi người cúi đầu im lặng đi về phía trước.

Bấy giờ, Yêu cô kia tới trước mặt Tố, nàng ta dạo quanh Tố một vòng, cười khanh khách ngọt ngào: "Ngươi rất xinh đẹp, hệt như xử nữ."

Yêu cô chỉ có mười bảy mười tám tuổi, mặt tròn mắt to, cười rộ lên thực dễ thân. Tố cúi đầu mặc cho nàng ta chằm chằm đánh giá mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nụ cười ngại ngùng, trong ánh mắt nhìn về bàn đá xanh lại chứa một tia bất mãn: Vệ Lạc kia rõ ràng là người có tài, ả ta lại bắt hắn đi chăn trâu, quả thật là hiếp đáp người. Song hắn lại nghĩ: người tài như thế cũng không ngăn được tiểu nhân nhục nhã, huống chi là ta? Nếu ta may mắn gặp mặt công tử Kính Lăng, nhất định phải khiến bản thân được ngài chú ý.

Thời ấy thế nhân người tâm tính thẳng thắn chân thành còn lắm, bởi vậy bấy giờ, người đồng tình với Vệ Lạc cũng nhiều. Bọn họ lại không biết rằng Vệ Lạc lúc này rất vui vẻ. Đây chính là phủ đệ công tử Kính Lăng đó, nàng đã sớm ước gì bản thân cách hắn thật xa. Hiện tại bị tống đi chăn trâu, với nàng mà nói đúng là cầu còn không được.

Hai người Vệ Lạc đi chưa được mười lăm bước, đột nhiên, nàng phát hiện tiếng cười ha ha, tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất! Tất cả âm thanh trong nháy mắt biến mất toàn bộ!

Vệ Lạc dừng chân lại.

Nàng vừa ngẩng đầu đã nghe được một loạt âm thanh hỗn loạn khẩn trương truyền đến: "Chúng thiếp/chúng nô gặp qua công tử."

Công tử?

Công tử Kính Lăng đến đây? Trời ạ-

Tâm Vệ Lạc căng thẳng, nàng thấy thiếu niên dẫn đường phía trước khom người hành lễ cũng vội học theo. Sau đó cùng hắn lui về một bên, chỉ là thân thể nàng hơi trốn ra sau, khiến thiếu niên kia chắn trước người.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Trong tiếng bước chân, một bóng ngoại bào đen đỏ đan xen, trên thêu chim ưng và hoa sen hiện ra trước mắt nàng.

Chậm rãi, một thân hình cực kỳ cao lớn đi đến trước người nàng khoảng ba thước, rồi ba thước, hai thước rưỡi, hai thước.

Thân hình kia càng đến gần thì tim Vệ Lạc càng đập dữ dội, càng nhảy lên cao, từng lúc từng lúc một, thậm chí khiến nàng nảy sinh ảo giác tim mình sẽ vỡ tung.

Ngay lúc Vệ Lạc khẩn trương đến độ trước mắt đã hoá đen thì thân hình kia dừng lại.

Hắn lại ngừng ngay trước mặt Vệ Lạc!

Trước mắt Vệ Lạc bỗng tối đen, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Ngay lúc nàng đang khẩn trương đến tột đỉnh, ngoại bào kia lại lung lay, rời sang hướng khác.

Hắn đi rồi!

Vệ Lạc rốt cuộc hít vào một ngụm khí nhỏ. Ban nãy nàng vẫn nín thở, đến nỗi xương ngực có chút đau đớn.

Mau mau rời đi! Vệ Lạc thầm cầu nguyện.

Một bước, hai bước, ba bước...

Mắt thấy bước chân đã cách xa mình mười bước, Vệ Lạc lại thả lỏng một chút, lại lén lút hít hai ngụm khí: té ra là hữu kinh vô hiểm. (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm)

Ngay khi Vệ Lạc bình tĩnh lại, thở ra một hơi thì đột nhiên, một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên: "Công tử Kính Lăng!"

Là giọng của Tố!

Xôn xao! Tất cả mọi người đều giật mình, vô số con mắt quay qua Tố. Vệ Lạc cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn về phía Tố.

Bước chân của công tử Kính Lăng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp này, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, khoé môi chứa ý cười. Nụ cười này khiến gánh nặng trong lòng ai cũng biến mất, trực giác cho rằng hắn cũng không phải người cao cao tại thượng quá mức.

Trên cái trán trắng nõn toát mồ hôi lạnh, môi hơi run run, Tố chạy chậm đến trước mặt công tử Kính Lăng, cách hắn năm thước thì quỳ xuống một gối, cao giọng nói: "Công tử Kính Lăng, tiểu nhân từ lúc ở nước người đã nghe danh công tử khoan nhân trọng tài từ lâu, nay may mắn được gặp, thật quá đỗi ngạc nhiên mừng rỡ."

"Ồ?"

Giọng nói trầm trầm đầy từ tính của công tử Kính Lăng truyền ra, hắn mang theo ý cười hờ hững, hỏi: "Ngươi muốn tự tiến cử? Có tài năng gì?

Trên trán Tố mồ hôi như mưa, môi hắn run rẩy, lắp bắp nói: "Tiểu nhân vô, vô tài."

Hắn nói hắn không tài?

Mơ hồ, một hồi tiếng cười phì vang lên. Trong đó tiếng cười to nhất là của Yêu cô, nàng ta có chút phát cáu tên Tố này, bản thân mình vừa sai tiểu nhi kêu Vệ Lạc gì dó đến chuồng trâu, tên Tố này liền gọi công tử Kính Lăng. Nếu làm công tử phát hiện chuyện mình làm, hậu quả thật không lường được.

Tố nói lời này xong, trên khuôn mặt trắng noãn hồng lên, tuy đang là mùa đông giá rét mà hắn lại mồ hôi đầm đìa.

Hắn ngẩng đầu, thấy trên mặt công tử Kính Lăng vẫn treo nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt thâm trầm như đêm đen nhìn không ra tức giận. Nhưng vài hiền sĩ thị tỳ theo sau công tử đều nhíu mày đánh giá hắn.

Tố ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của công tử Kính Lăng, hít thật sâu, vẫn có chút lắp bắp nói: "Công tử, Tố tuy không tài, nhưng Tố tự cho rằng mình thông tuệ không kém người khác! Chỉ cầu công tử ban cho Tố một cơ hội, Tố nhất định có thể, có thể tìm ra khả năng của mình."

Hắn cà lăm, thừa thế xông lên nói tới đây liền mở to mắt hạnh đen trắng rõ ràng, trông mong nhìn công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc trong lúc vô tình lại lùi ra sau từng bước, khiến mình khuất tầm nhìn của công tử Kính Lăng. Sau khi nàng nghe được những lời này của Tố, lòng thầm nghĩ: thiếu niên này đứng là to gan! Không tài cũng dám cầu người bề trên cho mình cơ hội, đúng là to gan mà!

Công tử Kính Lăng đánh giá Tố, một lát sau môi mỏng khẽ nhếch, tao nhã nở nụ cười: "Ngươi muốn cơ hội gì?"

Tố nghẹn cứng, một lúc lâu nói không nên lời.

Công tử Kính Lăng nhíu mày.

Hắn vừa nhướng mày, một luồng khí lạnh lẽo âm tràn lan tràn trong gió rét. Mọi người nhất loạt khom người, không hẹn mà cùng cúi đầu, không dám đối diện với hắn nữa.

Tố cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, răng va lập cập, run rẩy không ngừng, một đầu gối của hắn không thể chống lại áp lực kia, cả người liền mềm nhũn ngã bệt xuống đất!

Lần này, công tử Kính Lăng thật thất vọng, hắn thản nhiên quét mắt qua mọi người một lượt thì xoay người chuẩn bị rời đi.

Tố nhìn thấy hắn cất bước rời đi, trong lòng cực hoảng. Hắn biết công tử Kính Lăng đi lần này, bản thân sẽ xong, thật sự xong.

Có lẽ con người trong lúc tuyệt vọng nhất sẽ trở nên dũng cảm rất nhiều, Tố đột nhiên từ dưới đất bò lên, cả người quỳ rạp xuống đất kêu lên: "Công tử Kính Lăng, tiểu nhiên biết một ít chữ, lại xuất thân đồng nam. Song trượng phu sống ở thế gian thì phải sừng sững đứng giữa đất trời. Vệ Lạc nói người không thể tham sống sợ chết! Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, chí hướng của tiểu nhân chính là bằng khả năng của chính mình được công tử coi trọng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.